“Vậy anh nghi ngờ người nhà của người chết?”
“Người nhà bây giờ còn chưa lộ mặt, Lưu Tranh và Chúc Bằng đều im lặng, nhìn không ra sơ hở…”
Nghe câu hỏi của cô, Cận Hải Dương không trả lời ngay.
Anh lấy điện thoại ra và gõ hai cái tên vào phần ghi chú.
Ám Dạ Phi Tinh, Cửu Sát Vô Xá.
“Họ sao?”
Thẩm Lưu Bạch kinh ngạc nhìn anh, lại thấy nụ cười của anh thì càng thêm chắc chắn.
“Anh không biết thân phận của Ám Dạ Phi Tinh, nhưng anh đã từng nhìn thấy Cửu Sát Vô Xá từ xa.”
“Anh ấy là bạn trai của người chết Vương Sương.

Anh nghe nói hai người là bạn học thời đại học, có quan hệ rất tốt.

Sau tai nạn của Vương Sương, anh ấy đã từng đến đồn cảnh sát để hỏi thăm tình hình.

Anh chắc chắn rằng là anh ấy, không nhận nhầm người ”.
Anh dừng lại, rồi tiếp tục.
“Vừa rồi, khi anh nói về vụ án của Vương Sương, biểu hiện của Ám Dạ Phi Tinh và Cửu Sát Vô Xá có chút không đúng, trong khi đó vẻ khó chịu của Chúc Bằng và Lưu Tranh chỉ xuất hiện ở phần sau, cho thấy rằng mối quan tâm của họ khác nhau.”
“Chúc Bằng và Lưu Tranh rõ ràng quan tâm đ ến Hồ Lỵ Lỵ và Thôi Thư Ny, trong khi Ám Dạ Phi Tinh và Cửu Sát Vô Xá quan tâm đ ến người chết 5 năm trước.”
“Hiện tại trong biệt thự có tổng cộng 12 người, bằng với số người trong bữa tiệc hồi đó.

Hai người chúng ta tạm thời là biến số, cho nên trong 10 người còn lại, có 6 người có liên quan đến vụ án năm đó.

Em có nghĩ đây là một sự trùng hợp không?”

Thẩm Lưu Bạch trầm mặc một hồi, mới chậm rãi hỏi.
“Năm đó…trong vụ án, người đó chết như thế nào?”
Nghe cô hỏi về điều này, Cận Hải Dương lặng đi một lúc.
“Thật sự là do tiêm thuốc, sau đó phát sinh phản ứng dị ứng dữ dội.”
Anh dừng lại một lúc, sau đó nói rất nghiêm túc.
“Anh biết em muốn hỏi cái gì.”
“Thật ra, anh cũng thấy trường hợp này hơi kỳ lạ.”
“Nhưng bằng chứng vào thời điểm đó không có vấn đề gì.

Pháp y phát hiện có m@ túy và máu của người chết trong ống tiêm rơi trên mặt đất.

Ống tiêm chỉ có dấu vân tay của người chết, rõ ràng hoàn chỉnh, chắc chắn không có sai sót.


“Theo lý mà nói, anh không tin một cô gái có thành tích học tập xuất sắc lại làm ra chuyện như vậy.

Tuy nhiên, hiện trường vụ án không rõ ràng, chỉ có thể xác định theo chứng cứ tại hiện trường.”
“Pháp luật cần bằng chứng, em biết rõ điều này hơn anh.”
Cận Hải Dương nói vậy, Thẩm Lưu Bạch cũng im lặng.
Thật vậy, các sự kiện pháp lý phải được giải thích bằng chứng cứ thì mới được xác định, điều này có thể sẽ tạo ra sự sai sót so với thực tế khách quan.
Tuy nhiên, đây là những quy định của pháp luật, không thể vi phạm.
Điều cô có thể làm là cố gắng tìm thêm chứng cứ, để sự thật khách quan được tòa án công nhận.
“Vậy là anh cố tình nói chuyện này để tạo chút áp lực cho những người đứng sau bức màn?”
Cô xoay người, thản nhiên nói.
“Cận Hải Dương, anh đang đùa với lửa! Không ai trong chúng ta biết Tiểu Hoan Hoan hôn mê có phải là kết thúc hay không.”
“Không sai.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Đó là lý do tại sao anh cho họ thời gian để bại lộ.”
“Cảnh sát chắc có thể lên núi vào sáng mai.

Tối đa họ chỉ có một ngày một đêm.

Ai có hành động khác thường sẽ càng đáng nghi.”
“Bây giờ hai người chúng ta ngoài bảo vệ hiện trường còn có thể truy tìm dấu vết của Hùng Hùng, anh luôn cảm thấy có lẽ cô ấy chưa chết.”
“Hiện tại nhà này đã là phòng kín, có lẽ Hùng Hùng bị nhốt ở đâu đó không ai biết và vẫn chưa rời đi.”
Anh dừng lại, nhìn cô gái trước mặt mình với đôi mắt sáng.
“Nhớ lại nửa đêm hôm qua có chuyện xảy ra.

Có người xuống lầu đi vào phòng phía tây, sau đó tiếng bước chân liền biến mất.”
“Nếu không có tiếng đóng cửa, tức là người không vào phòng 101, dù sao khi chúng ta và Chu Mạn giấu hung khí thì cửa phòng vẫn đóng.”

“Phía tây có hai khu vực.

Một là phòng trò chơi tìm thấy Tiểu Hoan Hoan, hai là phòng phân phối điện.”
“Chúng ta không nghe thấy tiếng đóng cửa khi người từ trên lầu đi xuống.

Có thể là hắn xuống từ tầng ba, hoặc đi một con đường đặc biệt nào đó.”
Nói đến đây, anh càng chắc chắn hơn.
“Chúng ta tìm cơ hội đi xem cái gương thử, có thể sẽ tìm ra thứ gì đó.”
Thẩm Lưu Bạch liếc anh một cái, xoay người đi về phòng, chỉ để lại một câu lạnh lùng.
“Không được, em muốn chăm sóc bệnh nhân.”
Cận Hải Dương cũng không tức giận.
“Em thật là xấu tính.”
Anh rất có ấn tượng với chiếc gương xuất hiện đột ngột sau khi họ đến.
Trên tường của cầu thàng lầu hai, bức tường vốn dĩ dán giấy dán tường màu nhạt bỗng nhiên biến thành chiếc gương, vốn dĩ đây đã là một điều đáng chú ý.
Theo kế hoạch, Cận Hải Dương xem cái gương cùng Thẩm Lưu Bạch, nhưng Thẩm Lưu Bạch lại bị Tiểu Hoan Hoan giữ lại, anh đành phải một mình đi xem.
Thật ra anh không làm điều đó một mình, khi vừa rẽ vào góc cua, anh đã nhìn thấy có người đang đi về hướng mình.
“Chúng tôi đã thảo luận rồi.

Tốt hơn hết là mọi người nên ở bên nhau.

Nếu có chuyện gì xảy ra, mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Hồng Thành Tiểu Soái lo lắng nói.
Anh biết người đàn ông trước mặt không dễ gây sự, nhưng ai bảo anh ta là cảnh sát?
Trong lúc nguy hiểm như vậy, đương nhiên ở bên cạnh cảnh sát sẽ an toàn hơn.
Cận Hải Dương im lặng nhìn anh ta một hồi, sau đó không có ý kiến kéo Thẩm Lưu Bạch lên lầu, đi thẳng đến trước gương.
Hồng Thành Tiểu Soái khó hiểu trước phản ứng đột ngột của anh.
Tuy nhiên, anh ấy là người biết nhìn sắc mặt của người khác, nên tự nhiên không nói nhiều, chỉ im lặng đi theo.
Nhìn từ xa, nó giống như một chiếc gương bình thường, không khác gì những chiếc gương được bày bán trong các cửa hàng nội thất.
Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, có một khoảng cách nhỏ giữa đường góc dọc theo mép gương và bức tường xung quanh, dường như không vừa vặn.

Cận Hải Dương lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa, dò xét khe hở giữa gương và tường, sau đó đưa tay gõ vào tấm kính nhẵn bóng.
“Trống rỗng.”
Anh cúi người ngồi xổm trước gương, cẩn thận xem xét các góc trái phải.
“Trục trung tâm được đẩy vào trong.”
Người đàn ông vừa nói vừa chỉ vào chỗ vừa nhìn.
“Có những vết ma sát ở đây, ở phía bên kia đối xứng nhau.

Chiếc gương này có thể lật được.”
Hai người tìm kiếm một hồi cũng không tìm ra được cơ chế, cuối cùng thân hình cao lớn của Cận Hải Dương đã tìm ra manh mối, trên một góc rất kín đáo trên đầu gương đã tìm thấy một lỗ khóa nhỏ.
“Đây là một căn phòng bí mật.”
“Ban đầu nó được giấu rất kỹ.

Nếu tấm gương không bị lật ngược, chúng ta đã không tìm thấy nó.”
“Sao lại lật gương lại? Chẳng lẽ là bởi vì mặt sau gương có dấu vết không thể để người ta nhìn thấy sao?”
“Đúng.”
Hồng Thành Tiểu Soái gật đầu.
Anh liếc nhìn người đàn ông đang chăm chú, nhỏ giọng đề nghị.
“Tại sao chúng ta không nói cho bọn họ biết phát hiện này, mọi người đều ở trong phòng khách…”
Người đàn ông nhìn một lát rồi nở nụ cười nửa miệng, sau đó xoay người nói với Hồng Thành Tiểu Soái đang sửng sốt.
“Ông chủ Trịnh còn ở trong phòng khách sao?”
Nhìn thấy Hồng Thành Tiểu Soái vội vàng gật đầu, Cận Hải Dương cười đầy ẩn ý.
“Đi, tôi cũng muốn nghe mấy người nói chuyện gì.”.