Cùng lúc đó, Cận Hải Dương đối mặt với bà Trần Diễm Linh, người tự nhận là mẹ của Vương Tinh Kinh đã chết, bầu không khí cũng không thoải mái hơn bao nhiêu so với trong phòng khám nghiệm tử thi.
Anh còn chưa kịp hỏi, Trần Diễm Linh đã lớn tiếng mắng mỏ, trọng tâm là đàn ông trên thế giới đều phụ lòng phụ nữ về thể xác lẫn tinh thần, còn không chịu trách nhiệm.
“Tôi nói…đàn ông…không phải thứ gì tốt…hu hu hu…”
Vừa bước vào phòng thẩm vấn, Trần Diễm Linh vỗ đùi bắt đầu khóc, giọng nói khàn khàn, cảnh sát phòng thẩm vấn không khỏi nhíu mày.
Trình độ diễn xuất này…chậc chậc…
Cận Hải Dương nhíu chặt mày, vẻ mặt u ám cùng khóe miệng đều là biểu hiện cực kỳ nóng nảy, cảm xúc sắp bùng nổ.
Bùi Diệu vẫn luôn nháy mắt, nhìn thấy vẻ mặt của sếp, lập tức đưa cốc nước ấm vào tay Trần Diễm Linh, cười an ủi.
“À , bà Vương, đừng quá buồn, vợ chồng cả đời cũng có lúc đụng chạm…”
Câu này có chút tác dụng, Trần Diễm Linh lập tức ngừng khóc, vẫn còn thút thít, giọng nói nhỏ hơn trước rất nhiều.
“Tôi…Tôi… Tôi không phải bà Vương, không phải là người cùng nhà với tên Vương Trụ đáng chết kia…”
Vừa nói, bà vừa kể về lịch sử tình yêu trắc trở của nửa đời người.

Hóa ra, ba của Vương Tinh Kinh, Vương Trụ, là một người dân làng bình thường ở ngoại ô Hải Đô, Trần Diễm Linh là người dưới quê, gả cho Vương Lâm, anh họ của Vương Trụ.
Trần Diễm Linh trẻ trung, xinh đẹp, nũng nịu, được chồng rất cưng chiều, thường không phải làm việc nhà.
Những người đàn bà trong thôn đều chướng mắt bà ấy, cho rằng lần này Vương Lâm bị hồ ly tinh mê hoặc, không biết tốt xấu, gả cho kẻ lười biếng này, sớm hay muộn sẽ tổn thất lớn.
Đối với những lời này, Trần Diễm Linh thường xuyên mắng mỏ phụ nữ trong thôn, mặc dù bà là người ngoài thôn, tính cách mạnh mẽ, đanh đá, không hề chịu thua kém.
Khi đó, trong thôn có trào lưu ra ngoài làm việc, rất nhiều thanh niên trong thôn đi về phía nam tìm việc, thấy mọi người đã đi hết, Vương Lâm cũng không có động tĩnh gì.
Trần Diễm Linh ban đầu có cảm giác được chồng quan tâm chăm sóc, nhưng khi những người vợ khác trong thôn lần lượt nhận tiền và hàng hóa do chồng gửi về, bà thật sự không thể ngồi yên khi tất cả những bộ quần áo thời trang cứ đi xung quanh trước mặt bà ấy.
Thì ra Trần Diễm Linh là hoa khôi trong thôn nhà họ Vương, làm sao có thể chịu lu mờ trước mấy người phụ nữ nhà quê kia!
Mấy người đó có gì tốt, chẳng phải chỉ mặc một cái đầm đẹp hay một chiếc áo khoác thời trang thôi sao!
Trần Diễm Linh cũng muốn, tuy trong nhà trồng trọt cũng đủ ăn, nhưng dư dả để mua đồ sang chảnh thì không có, mỗi lần nhìn thấy những người xấu xí khoe khoang trước mặt là lòng bà lại nôn nao giống như bị chiên trong chảo dầu.
Dựa vào đâu chứ? Trần Diễm Linh bà vừa có thân hình, vừa khuôn mặt, sao lại xui xẻo như vậy?
Vì vậy, bà đã cố gắng bảo Vương Lâm ra ngoài làm việc giống những người khác.
Vương Lâm lúc đầu không chịu, một phần là ông luyến tiếc người phụ nữ ngọt ngào, nững nịu này, mặt khác lại lo lắng nếu ra ngoài, người phụ nữ này sẽ không giữ thân, cho ông ta đội nón xanh.
Nhưng ông lại không chịu được sự càu nhàu lặp đi lặp lại của Trần Diễm Linh, nghe bà ấy nói bản thân có bao nhiêu ủy khuất, làm cho ông ấy có cảm giác mình đã bạc đãi bà, một thời gian sau cuối cùng cũng không chịu nổi bà ấy.
Sau khi Vương Lâm rời đi, dân làng đều nói xem khi nào hồ ly tinh này mới có chuyện, lúc đầu Trần Diễm Linh thật sự ngoan ngoãn một thời gian, nhưng sau đó, cuối cùng bà không thể chịu đựng được nữa.
Bà cũng như một tên trộm gà, chọn được em họ của Vương Lâm, Vương Trụ.

Vương Trụ là một người câm, ông ấy sống trên cánh đồng với người mẹ góa bụa và thường không có cảm giác tồn tại trong thôn.
Vương Trụ chưa bao giờ quen một người phụ nữ nào, các cô gái cả trẻ tuổi và phụ nữ trong thôn thấy ông đều cố gắng ngẩng cao đầu, làm sao có thể cho ông ta sắc mặt tốt được.
Đối với việc được một bông hoa ở thôn nhà họ Vương cố ý tiếp cận, trong lòng ông ta thực sự vừa e ngại vừa vui mừng, lúc đầu còn cự tuyệt vài lần, sau đó ông ấy dần tiếp nhận.
Thường xuyên qua lại, hai người cùng nhau lén lút.

Vương Trụ nhỏ hơn Vương Lâm 7 tuổi, là cái tuổi rồng tuổi hổ, thể lực còn mạnh mẽ hơn Vương Lâm.
Trần Diễm Linh thích sự hòa hợp thân thể với ông ta, thoáng cái đã nghiện, sinh ra ý tưởng từ vui chơi qua đường biến thành bí mật lâu dài, còn không cẩn thận để bị mang thai.
Ban đầu cả hai không để ý, đến khi bụng Trần Diễm Linh to lên thì không thể làm gì khác được.
Đột nhiên, mọi người trong thôn đều biết Trần Diễm Linh đã dụ dỗ tên câm, mặc dù bà đã chảy hết nước mắt, đổ hết lên đầu Vương Trụ, nhưng người trong thôn nhà họ Vương không ai không biết đức hạnh của bà, tự nhiên không ai tin.
Cuối cùng, Vương Trụ gánh hết mọi chuyện, cầu xin Trần Diễm Linh sinh đứa trẻ trong bụng mình, dù sao cũng khó tìm được người bạn đời nên cũng có thể coi như đã có đời sau.
Chuyện xấu trong nhà không nên công khai, các vị trưởng lão trong thôn cũng là có ý này, dù sao đây cũng là còn cái nhà họ Vương, không thể không cần.
Khi Vương Lâm quay lại, nhìn thấy một bé gái 4 tháng tuổi, nón xanh trên đầu ông cũng đã rất to.
Ông ta đánh Vương Trụ một trận tơi bời, đưa đến cục, tố cáo tội c**ng hi3p vợ ông ta, rồi ly hôn với Trần Diễm Linh, bán hết nhà đất ở thôn nhà họ Vương, một mình đi về phương nam, không còn tin tức gì nữa.
Cô gái do Trần Diễm Linh sinh ra là Vương Tinh Kinh.
Sau khi ly hôn với Vương Lâm, bà cũng đến các thành phố ở phía nam, sau nhiều lần lăn lộn, qua một thời gian sau, với gương mặt xinh đẹp bà lấy được người chồng thứ hai là một tiểu thương kinh doanh vận tải.

Mười năm trước, ông ta mất tích vì bài bạc, một đi không trở về, chỉ để lại căn nhà trống trải với một khoản nợ, chẳng biết đã đi đâu.
Cô gái bên cạnh bà tên là Mã Hân Hân, con của người chồng thứ hai.
Khoảng năm năm trước, bà gặp con gái lớn của bà là Vương Tinh Kinh ở Hải Đô, vốn dĩ bà nghĩ đứa con gái của mình lớn lên trong thôn nhà họ Vương là một đứa quê mùa, nhưng lại ăn mặc đẹp đẽ, đi xe hơi, người đàn ông bên cạnh còn tuấn tú, cô ấy sáng sủa và xinh đẹp, giống như một ngôi sao thời trang dẫn đầu xu hướng, nếu không có nốt ruồi đỏ hình trái tim dưới mắt trái, bà sẽ khó nhận ra.

“Bà không biết sao, thôn chúng tôi được người ta thu hồi đất, mỗi hộ được chia một số tiền lớn để phá dỡ và di dời đi nơi khác.

Sau khi ba tôi ra tù, không kiếm được việc làm nên cũng đi nhận đất của nhà bác Đường, hóa ra số tiền của chúng tôi nhận được tăng gấp đôi … “
“Ha ha ha, đây là bạn trai của tôi Mưu Vân Nhiên, anh ấy là một vũ công hàng đầu trong nước.

Hiện tại chúng tôi đang chuẩn bị mở phòng tập nhảy của riêng mình.

Mấy ngày nay chúng tôi rất bận, nên tôi không có thời gian đi gặp bà để ôn chuyện cũ.”
“Bà nhận số tiền này đi, coi như tôi báo hiếu mấy năm đó.”