Nghe lời chế giễu hờ hững của người đàn ông, sắc mặt Mưu Vân Nhiên càng trở nên khó coi.
Hóa ra tâm trạng thật sự có thể ảnh hưởng đến ngoại hình của một người, một thanh niên khôi ngô tuấn tú trước, hiện tại càng giống một bóng ma u ám.
Cận Hải Dương thản nhiên nói đùa với cấp dưới, thỉnh thoảng quan sát biểu hiện của Mưu Vân Nhiên.
Khi cảm thấy đã đến lúc, anh quay người lại, khuôn mặt tức giận nở nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú.
“A, anh Mưu, chờ đã, xem đầu óc của tôi, tôi nói lạc đề rồi…”
“Nhắc mới nhớ…chắc anh Mưu có thể không để ý.

Khi Vương Tinh Kinh được tìm thấy, thi thể đang nằm sấp trên mặt đất, với một cánh tay ở dưới cơ thể của cô ấy, chúng tôi tìm thấy trong bàn tay nắm chặt của cô ấy một chiếc móc khóa hình sư tử bằng kim loại vòng.”
Anh dừng lại, như thể nghĩ ra điều gì đó thú vị, thậm chí còn cười vui vẻ hơn.
“Người vừa lấy mẫu dấu chân, dấu tay và DNA cho anh là pháp y ở trung tâm bên cạnh.”
“Sau khi so sánh, hiện trường vụ án không chỉ tìm thấy dấu chân của anh, mà còn dấu vân tay của anh và trên móc khóa cũng có nữa.”
“Nghe người trong phòng làm việc của anh nói móc khóa này là vật kỷ niệm do chính tay anh thiết kế đúng không? Vậy đúng là tôi phải cảm ơn anh, thiết kế có dạng lõm vào trong thế này, như vậy dù Vương Tinh Kinh có liều chết cầm lấy móc khóa thì cũng không thể hoàn toàn xóa đi dấu vân tay của anh lõm bên trong, bằng không chúng tôi đã thiếu một chứng cứ rồi.”
“Đừng vội phủ nhận, tôi sẽ cho anh thấy tình hình hiện tại.


Đầu tiên là băng ghi hình ghi lại cảnh anh vào tòa nhà Kim Vận lúc 3:40 sáng ngày xảy ra vụ án, băng ghi hình thang máy đã quay được anh, vậy thời gian chính xác anh đến phòng tập vũ đạo Tinh Vũ Tập là 3:45:03.”
“Khi bước ra khỏi thang máy, đó là phòng tập của anh, anh đến đây để lấy giày khiêu vũ cho Hình Ti Ti.

Đương nhiên, anh sẽ đến thẳng khu tập nhảy.”
“Theo suy luận của pháp y về thời điểm tử vong, khi đến hiện trường gây án, lẽ ra người chết vẫn còn sống, nhưng thay vì cứu cô ấy, anh đã làm một số việc để che đậy dấu vết tại hiện trường, vì anh nghĩ sự việc này là Hình Ti Ti làm.”
“Vương Tinh Kinh lẽ ra phải nhờ anh giúp mới đúng chứ?”
“Thật ra lúc đó, chỉ cần anh giúp cô ấy chữa lành vết thương và gọi xe cấp cứu, cô ấy có thể sẽ sống sót.

Nhưng anh đã không, không những không cứu cô ấy mà còn dọn dẹp đống hỗn loạn cho Hình Ti Ti ở trước mặt cô ta.”
“Tại sao anh nói Vương Tinh Kinh nằm ngửa? Đó là bởi vì khi anh đi, Vương Tinh Kinh nằm như vậy, sau đó cô ấy cố gắng đổi vị trí, anh không biết chuyện đó.”
“Sau khi rời khỏi phòng tập vũ đạo, anh không rời đi ngay, anh đã đi đến một nơi khác trong phòng làm việc và mang theo một chiếc túi, điều này được ghi lại trong baăng ghi hình.”
“Anh đi lấy giày cho Hình Ti Ti, nhưng giày đã mang trên chân của người chết.

Cho tôi hỏi lúc rời đi anh mang theo cái gì?”
Nói đến đây, Cận Hải Dương đột nhiên bật cười, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ khinh thường.
“Sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi lập tức điều tra tình hình tài chính của anh.

Ngày hôm sau khi Vương Tinh Kinh chết, chúng tôi phát hiện trong tài khoản của anh có một lượng lớn tiền mặt.

Chúng tôi đã truy xuất băng ghi hình của máy ATM tương ứng, phát hiện ra người gửi tiền là một người đàn ông đeo kính râm và đeo khẩu trang.

Anh rất cẩn thận, nhưng không may, định vị điện thoại của anh lại tiết lộ tung tích của anh.”
“200 vạn.”
“500 vạn.”
“376 vạn.”
Cận Hải Dương lần lượt đưa ra bảng kê tiền mặt đặt trước mặt Mưu Vân Nhiên, cúi đầu nhìn người thanh niên mặt mày tái mét, giọng nói lạnh lùng đến mức khiến anh ta gần như cứng đờ.

“Làm thế nào anh có thể giải thích với tôi rằng một người có tài khoản chưa bao giờ vượt quá năm con số trong một thời gian dài lại đột nhiên có số tiền lớn như vậy? Anh mua vé số hay đào được mỏ vàng?”
“Đó là của tôi! Tôi xứng đáng có nó! Người phụ nữ kia cứ luôn cắt xén của tôi, tôi lấy lại thứ thuộc về mình thì có gì sai? “
Dưới áp lực của Cận Hải Dương, Mưu Vân Nhiên rốt cuộc bộc phát.
Anh đột ngột đứng lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, chiều cao chênh lệch buộc anh phải hơi ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, trong nháy mắt mất đi một nửa khí thế.
“Anh thì biết cái gì? Anh không biết gì cả!”
Anh ta khóc đến khản cả giọng.
“Từ khi còn là một đứa trẻ, tôi đã học múa ba lê, để có thể đứng trên sân khấu hàng đầu thế giới! Nhưng anh nhìn xem bây giờ tôi đang ở đâu? Tôi không thể chấp nhận các buổi biểu diễn sân khấu thiếu chuyên nghiệp trong một hội quán tư nhân th ô tục!”
“Hồ Thiên Nga, The Nutcracker, mấy tác phẩm nghệ thuật này bị pha trộn không nhìn ra được loại hình gì, tôi…tôi…tôi…khụ khụ khụ!”
Có lẽ anh ta đã quá kích động, bắt đầu ho nửa chừng trong lời nói của mình, nghe có vẻ rất đau lòng.
Khi anh ta ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt anh ta hiện lên một vết ửng đỏ lớn.
Cận Hải Dương cảnh giác lùi lại mấy bước, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Những thứ anh nói đều là ước mơ cá nhân, không phải ai cũng có được ước mơ thành sự thật, cùng việc anh thấy chết không cứu mà còn trộm tiền thì có liên quan gì đến nhau? “
Nghe anh nói “trộm”, Mưu Vân Nhiên cảm giác như bị đâm trúng chỗ đâu, cảm xúc vừa mới bình tĩnh lại lại có dấu hiệu dâng trào.
“Tôi ăn trộm?”
Anh ta chỉ vào mặt mình.
“Một người đàn ông như tôi có cần ăn trộm không?”
“Đây là những thứ tôi đáng được nhận.


Vương Tinh Kính ỷ là người bỏ vốn trong phòng làm việc, cứ sai bảo tôi không nói, còn ôm khư khư tiền trong phòng làm việc.”
Nói đến đây, anh ta đột nhiên chế nhạo, sắc mặt tái nhợt đầy vẻ khinh thường.
“Gái quê trong mắt chỉ có tiền, hễ thấy tiền là đi không nổi.”
“Đúng là khi mở phòng làm việc là cô ta ra tiền, nhưng nhiều năm như vậy tất cả tiền tôi kiếm được đủ trả lại cho cô ấy rồi, bây giờ Tinh Vũ Tập là do tôi chống đỡ, cô ấy mở lớp múa bụng rồi thể dục nhịp điệu gì chứ? Cũng toàn là thứ vớ vẩn.”
“Tôi sắp chia tay với cô ấy, tôi đang rời khỏi nơi ngột ngạt này.

Những công việc trong hội quán tư nhân mà cô ấy sắp xếp cho tôi chỉ là cố ý muốn xúc phạm tôi thôi!”
“Nhìn tất cả những người ngồi ở dưới, họ có hiểu nghệ thuật không? Họ chỉ muốn nhìn thấy cơ thể của những vũ công trong trang phục bó sát và những động tác th ô tục, mỗi phút tôi đứng trên đó là một sự tra tấn!”
“Nếu không có Vương Tinh Kinh, bây giờ tôi đã đứng trên sân khấu của buổi lưu diễn vòng quanh thế giới của đoàn ba lê New York, nhận được sự quan tâm và tán thưởng của khán giả, tôi sẽ là hoàng tử nho nhã nhất!”
Vừa nói xong, anh ta đột nhiên nói chậm lại và hét lên từng chữ một.
“Anh nói đúng, tôi hận Vương Tinh Kinh.”
“Nếu không phải cô ấy đột nhiên lao ra khỏi vành đai xanh ven đường, tôi đã thành công từ lâu rồi!”