Editor: Mộc Lạp Đề
Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền biết đáp án--- Tối hôm đó sau khi về nhà, Diệp Tấn Thành đặc biệt đi tìm cô nói về chuyện chuyển trường.
“Lời đàm tiếu không có cách nào ngừng lại, cho dù dư luận bây giờ không còn nghiêng về một phía nữa, Ôn gia cũng sẽ không làm tiếp tục làm phiền con nữa, nhưng chuyện này cũng không có khả năng nó sẽ dập tắt hoàn toàn trong một thời gian ngắn. Nếu như tiếp tục ở lại Thánh Đắc, mỗi ngày con sẽ bị bạn bè nghị luận, không bằng chuyển trường để có một môi trường mới, bắt đầu một cuộc sống mới.”
Lời này của Diệp Tấn Thành không phải không có lý, Diệp Phồn Tinh suy nghĩ một chút, ngữ khí hơi khó chịu mà đáp ứng: "Vậy thì chuyển đi."
Mặc dù có chút luyến tiếc cô bạn ngồi cùng bàn và đám đồng bọn quen thuộc, nhưng so với cái này, cô càng không muốn nghe người ta cứ nhắc đến sự kiện của Ôn Trác Vũ —— người này chuyện này, đều sắp trở thành bóng ma của cô rồi.
“Nhưng mà, bố vừa mới nói Ôn gia sẽ không làm tiếp tục làm phiền con nữa?”
Thấy Diệp Tấn Thành gật đầu, Diệp Phồn Tinh đột nhiên kịp phản ứng thì rất ngạc nhiên, “Vì sao? Cũng bởi vì dư luận ở trong trường phát sinh biến hóa ư? Điều đó không có khả năng đâu?”
Thay đổi dư luận chỉ có thể ngăn cản kế hoạch bắt cóc đạo đức* của Ôn lão phu nhân, nhưng cũng không xóa bỏ được chấp niệm của Ôn Trác Vũ đối với cô, cũng cắt không đứt được tâm tư ngang ngược bao che khuyết điểm của người nhà họ Ôn. Diệp Phồn Tinh trong lòng rất rõ ràng, cũng đã chuẩn bị tốt việc ăn thua đến cuối cùng với bọn họ, ai mà nghĩ tới lúc này lại đột nhiên việc nghe được tin tốt như thế.
*Chương trước đã có đề cập đến câu bắt cóc đạo đức rồi, nhưng mình hiểu sai nghĩa của nó, bây giờ mình giải thích lại nhé: bắt cóc đạo đức đề cập đến một hiện tượng mà mọi người sử dụng các tiêu chuẩn quá cao hoặc thậm chí không thực tế để yêu cầu, ép buộc hoặc tấn công người khác và kiểm soát người khác với nhân danh đạo đức.
Nhìn ánh mắt có nghi ngờ nhưng lại khó nén được vui sướng của con gái, tâm trạng lạnh lẽo của Diệp Tấn Thành trong cả buổi chiều rốt cuộc cũng chậm rãi giãn ra.
“Là không thể nào. Ôn gia sở dĩ sẽ dừng tay là bởi vì ta cùng Ôn gia kết thúc tất cả các mối hợp tác làm ăn buôn bán.” Về phần dư luận trong trường học thay đổi, chỉ là tiện tay mà thôi---- Con gái của ông không làm sai cái gì, cho dù muốn chuyển trường, vậy cũng phải sạch sẽ, trong sạch mà chuyển, chứ không phải mang theo trên lưng lời chỉ trích của mọi người, giống như chó mất chủ mà rời đi.
“Bố, bố nói cái gì?” Diệp Phồn Tinh sửng sốt thật lâu mới ngạc nhiên lặp lại, “Bố kết thúc tất cả các mối hợp tác làm ăn buôn bán với bọn họ?”
“Ừm.” Diệp Tấn Thành theo thói quen không muốn nhiều lời, nhưng nhớ tới những lời Đồng Mỹ Lệ nói với ông ngày hôm đó, lại có chút do dự mà dừng lại. Rất lâu sau, ông đến cùng vẫn nhìn rất lãnh đạm, thực ra lại lạnh nhạt giải thích vài câu, “Ôn gia là gia tộc xí nghiệp, nội bộ vẫn luôn tồn tại các loại vấn đề như dùng người không khách quan, lạm dụng chức quyền. Chỉ có điều trước kia có Ôn lão gia làm chủ, cho nên không lộ ra những vấn đề đó. Ba năm trước, sau khi Ôn lão gia qua đời, nội bộ Ôn gia liền bắt đầu loạn. Tuy nói lạc đà còn gầy lớn hơn ngựa béo*, nhưng Ôn gia bây giờ, chung quy là không lớn mạnh bằng lúc trước. Hai nhà chúng ta hợp tác, nhìn như là chúng ta chiếm được lợi, kỳ thật không phải. Ôn gia không thể rời bỏ chúng ta, thậm chí có thể nói, nhà bọn cần những hợp tác này hơn chúng ta, dùng nó để củng cố địa vị của bọ họ trong ngành..”
*Câu này là một câu nói phổ biến, nghĩa bóng là một con lạc đà đói cũng lớn hơn một một con ngựa. Nghĩa mở rộng là những người có khả năng đặc biệt về một phương diện nào đó, ngay cả khi họ đột nhiên học trở nên nghèo nàn về phương diện nó, cũng sẽ tốt hơn so với những người vừa xuất hiện trong phương diện này.
Diệp Phồn Tinh nghe cả buổi, đại khái là nghe hiểu.
Tổng kết lại một câu chính là, cha cô vì ép Ôn gia dừng tay, cá chết lưới rách cùng Ôn gia kết thúc tất cả các hợp tác, song phương triệt để trở mặt.
Diệp Phồn Tinh: “..."
Diệp Phồn Tinh  liền có chút hoài nghi chính mình có phải là đang nằm mơ hay không. Đây thật sự là người bố từ trước đến nay đều coi lợi ích là trên hết, màn cả tình cảm bố con ư? Không phải là bị thứ kỳ quái gì nhập vào chứ?
Diệp Tấn Thành bị ánh mắt sững sờ của con gái làm cho có chút không tự nhiên, đồng thời lông mày cau lại, nhịn không được liền xụ mặt nói một câu: “Tóm lại mọi chuyện chính là như vậy, những cái khác con không cần lo, an tâm đợi chuyển trường là được."
Diệp Phồn Tinh: “...”
Hình như đã quay trở lại bình thường rồi.
Cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ đến cách làm của Diệp Tấn Thành đối với Ôn gia hoàn toàn không phù hợp với tính cách của ông , tâm tình lại phức tạp sôi trào: "Vậy... tổn thất của nhà chúng ta có phải cũng rất lớn hay không?"
“Còn tốt.”
Thật ra là rất lớn, đối phương dù sao cũng là Ôn thị. Song phương hợp tác là cùng có lợi, một khi dừng lại, đó chính là lưỡng bại câu thương. Mấy ngày nay vì chuyện này, trong công ty đều ầm ĩ lên, mấy đại cổ đông cũng tạo không ít áp lực cho Diệp Tấn Thành. Nếu không phải ông xây dựng thế lực đã lâu, lại lấy lí do chính mình đã có tính toán khác để dẹp loạn ầm ĩ, mọi chuyện tuyệt đối không thể lắng xuống nhanh như vậy.
Nhưng mà Diệp Tấn Thành không nói những điều này ra, thấy con gái hình như có lo lắng, ông dừng một chút, lại không quen lắm mà bồi thêm một câu, “Ôn gia làm việc bá đạo, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không phải là một đối tượng hợp tác tốt. Công ty đối bọn họ vốn là đã có ý định khác, hiện tại chỉ là giải quyết mọt thứ sớm hơn, mặc dù không tránh khỏi sẽ có tổn thất, nhưng không đến mức thương gân động cốt."*
*Ẩn dụ của việc có thiệt hại lớn.
Diệp Phồn Tinh sững sờ, ồ một tiếng: "Hóa ra là như vậy."
Cô đã nói mà, lão già làm sao có thể làm như vậy vì thấy con gái không vui chứ, từ bỏ Ôn thị có lợi ích lớn như vậy, hóa ra là đã sớm có dự định, bây giờ chỉ thuận tay mà làm thôi... Cái này mới phù hợp với kiểu người của ông ấy.
Nhưng mà hôm nay ông ấy nói thật nhiều, bình thường đều chỉ ra lệnh, chưa từng giải thích gì.
Tò mò trong lòng không ngừng bốc lên bỗng dưng bình tĩnh lại, chỉ còn lại một chút nghi hoặc. Nhưng Diệp Phồn Tinh không có hỏi nhiều cũng không tiếp tục đi suy nghĩ nhiều nữa, trầm mặc một lát sau hỏi: "Vậy bố có ý định để cho con chuyển đến chỗ nào?"
Diệp Tấn Thành: “ Chỗ Nhị Trung của Khả Hân cũng không tệ, thái độ học tập tốt, cách nhà cũng không xa, lại trọng điểm của tỉnh, nếu như con không có ý kiến gì, sáng sớm ngày mai ta sai người thay con đi làm thủ tục chuyển trường.”
Diệp Phồn Tinh không muốn cùng đi học với Đồng Khả Hân, nhưng cô không tìm ra có trường học nào phù hợp ở gần đây nữa, cô mím môi, cuối cùng là “ừ” một tiếng, xem như đồng ý.
Mi tâm hơi cau lại của Diệp Tấn Thành cuối cùng cũng buông lỏng ra.
Ở ngoài cửa, làm như thế nào cũng không thuyết phục được Đồng Mỹ Lệ giúp mình chuyển đến Thánh Đắc, chỉ có thể đem chủ ý đánh tới trên người Diệp Tấn Thành, cũng thật vất vả mới nghĩ được biện pháp này, nhưng khi nghe được những lời đó, đầu của Đồng Khả Hân “ong” lên, gần như muốn bật khóc lên.
Cô ta đang muốn nói với Diệp Tấn Thành, cô ta nguyện ý chuyển đến trường Thánh Đắc để bảo vệ Diệp Phồn Tinh, tránh cho Diệp Phồn Tinh gặp lại dạng người như Ôn Trác Vũ, kết quả nói cũng chưa ra khỏi miệng, mọi chuyện lại được giải quyết tận gốc rồi??
Mẹ nó, lẽ trời ở đâu!!!
********
Không ai hiểu cũng không ai để ý đến tâm tư của Đồng Khả Hân, chuyện Diệp Phồn Tinh chuyển đến trường Nhị Trung, cứ như vậy mà quyết định.
Năm ngày sau, cô hoàn toàn khôi phục tinh thần, một thân thoải mái mà đứng trên bục giảng của lớp học mới.
“Chào mọi người, mình là Diệp Phồn Tinh, Diệp trong lá cây, Phồn Tinh giống như đầy sao rực rỡ, là học sinh mới chuyển trường, sau này xin được chỉ bảo nhiều hơn.”
Ngũ quan xinh đẹp khiến cho người khác kinh diễm, cách ăn mặc tinh xảo mà không mất đi vẻ khiêm tốn của thiếu nữ, thoải mái, đứng ở đó mà nở nụ cười rực rỡ, làm cho sắc mặt các nam sinh trong lớp đều đỏ lên, nhao nhao mà phát ra âm thanh trầm thấp của sói tru.
“Đệch, bạn học mới của chúng ta dáng dấp cũng quá xinh đẹp rồi! Cái giá trị nhan sắc với vóc dáng này, đã đủ làm hoa khôi của trường chúng ta rồi!”
“Xong rồi xong rồi, trái tim tự nhủ nó không thuộc về thiếu nam thuần khiết tôi rồi!”
“Mẹ ơi con yêu rồi hô hô hô.”
Trong lớp rối loạn tưng bừng, chỉ có góc hẻo lánh ở hàng cuối cùng trong phòng học là không có động tĩnh.
“Thâm ca, Thâm ca, anh mau nhìn xem, có một đại mỹ nhân chuyển tới lớ chúng ta kìa! Đại mỹ nhân đó!”
Lộ Thâm bị Vương Kiến Nam ngồi ở bàn trước đánh thức. Tên tiểu tử này cũng không biết phát điên cái gì, không lo vào học, quay lui quay lới là đập tay anh lắc bàn anh, rõ ràng là muốn quấy rối giấc mơ của anh.
“...Mỹ nhân cái gì, Vương Tiện Tiện, mày thiếu đòn phải không?”
Thiếu niên nâng cái đầu chôn ở trên bàn học lên, lông mày sắc bén trở nên nhu hòa hơn bởi cơn buồn ngủ, nhìn rất uể oải. Anh hàm hồ nói xong lời này, con mắt nửa khép nửa mở tùy ý nhìn lên bục giảng, kết quả là....
“????”
Nhìn thấy Lộ Thâm đột nhiên dừng lại, một lát sau bỗng nhiên híp mắt lại, biểu cảm giống như là kinh ngạc lại giống như là hoài nghi, Vương Kiến Nam vui vẻ, cục thịt mỡ béo béo trắng trắng trên mặt run run, liền bu tới: “Thế nào? Dáng dấp của bạn học mới của chúng ta thật xinh đẹp phải không? Em nói cho anh biết, giọng nói của cô ấy cũng rất dễ nghe, đáng tiếc vừa rồi anh đang ngủ, nên không nghe thấy...”
Lộ Thâm không để ý tới cậu ta, sau khi xác nhận mình không phải mơ mơ màng màng mà nhận nhầm người, lông mày cũng nhướn lên thật cao.
Cô ấy tại sao lại ở đây?
“Mọi người cùng hoan nghênh bạn Diệp Phồn Tinh nào. Tốt, phía dưới bắt đầu vào học thôi, Diệp Phồn Tinh , em hãy..” Đang suy nghĩ, lão Hoàng chủ nhiệm lớp nói nói, chỉ thấy ánh mắt ông quét qua bốn phía, rơi vào chỗ trống bên cạnh anh, “Trước tiên em ngồi ở đó đi.”
Lộ Thâm: “.."
Lộ Thâm còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Phồn Tinh đã nhìn theo phương hướng mà lão Hoàng chỉ: “Được ạ, em cảm ơn thầy...”
Hả????
Nhìn thấy cô đột nhiên trợn tròn mắt cùng nụ cười có chút cứng đờ ở trên mặt , Lộ Thâm vô thức nâng khóe miệng lên, nhướng mày nhìn cô.
“Làm sao vậy Diệp Phồn Tinh?”
Giọng nói của lão Hoàng làm Diệp Phồn Tinh đột nhiên tỉnh táo lại, cô đè nén sự kinh hoàng ở trong lòng xuống, mỉm cười nói một tiếng “Không có”, sau đó bước nhanh đến ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Lộ Thâm.
“Bạn học mới...Không đúng, bạn cùng bàn mới”, Thiếu niên lười biếng duỗi cặp chân dài ra, cơ thể dựa tới gần chiếc ghế ở bên cạnh, “Trùng hợp như vậy.”
“Là rất trùng hợp. Nhưng mà,” Diệp Phồn Tinh đem cặp sách bỏ vào hộc bàn, vừa lấy sách vở ra để trên bàn, vừa nghiêng đôi mắt đẹp mà giả cười với anh, “Lão đại bang phái lăn lộn giang hồ bây giờ đều chăm chỉ học tập như vậy sao?”
Lộ Thâm dừng lại, sau đó nhịn không được mà cười khẽ, rồi ho nhẹ một tiếng: “Ừm, đúng vậy đó, cái này rất khó lường, phải theo kịp thời đại đó.”
Diệp Phồn Tinh: “...”
Diệp Phồn Tinh không nhịn được mà trừng anh, trừng trừng lại trừng không nổi nữa.
“Tôi tin vào sự xấu xa của cậu!” Trong miệng cô hung hăng nói, nhưng trên mặt lại không hiểu sao cũng nghiêng đầu mà bật cười, “Lừa đảo, tôi còn thật sự cho rằng cậu là loại người sống trong nghề..."
Thanh âm nói chuyện của hai người rất thấp, các bạn học xung quanh không nghe thấy được, chỉ cho là hai người đang tự giới thiệu về bản thân. Nhưng mà...
Nhìn thấy trên môi Diệp Phồn Tinh là nụ cười rực rỡ, Vương Kiến Nam vẫn luôn âm thầm chú ý cô, có chút muốn khóc: Bạn học mới cười thật thật đẹp! Ô ô ô cô ấy không phải là bị sắc đẹp của Thâm ca cậu ta mê hoặc chứ?!