Editor: Mộc Lạp Đề
Chuyện xảy ra quá đột ngột, thang máy lại rất chật, hai người người căn bản không có chỗ để trốn, Diệp Phồn Tinh hoảng sợ theo bản năng ôm đầu ngồi xuống, chuẩn bị đón nhận sự đau đớn.
Bìn thường Triệu Thu Tĩnh thích vận động nên phản ứng nhanh hơn. Chỉ thấy cô nhanh chóng kéo Diệp Phồn Tinh ngồi xổm xuống để tránh đi sự va đập của quả bóng kia, nhưng mà thang máy vẫn đang chuyển động nên trọng tâm của hai người vốn không ổn, bây giờ đột nhiên ngồi xổm xuống, cơ thể lập tức có chút không kiểm soát được.
“Con mẹ nó Phồn Tinh nhanh vịn lấy lan can—!”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Triệu Thu Tĩnh lấy bờ vai của mình che cho Diệp Phồn Tinh giúp cô giữ vững cơ thể nhưng bản thân lại ngã về phía trước rồi lăn xuống thang máy.
“Thu Tĩnh!!!”
Diệp Phồn Tinh sợ đến nỗi cô hét lên, nhưng may mắn thay, thang máy sắp lên đến tầng 3. Khi Triệu Thu Tĩnh ngã xuống, một người tốt bụng đã lao ra khỏi đám đông để đỡ cô ấy nên cô ấy mới không bị thương.
“Mẹ ơi làm tớ sợ muốn chết! Cảm ơn anh nha tiểu ca ca! Nếu anh không ra tay đúng lúc, chắc chắn bây giờ em đã ngã bẹp rồi!” Triệu Thu Tĩnh nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, đứng dậy liên tục nói cảm ơn với người kia.
Hai chân Diệp Phồn Tinh đều mềm nhũn, cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một trận… cô cực kỳ may mắn, sau khi xác định Triệu Thu Tĩnh không sao, cũng cảm kích không thôi rồi nhìn sang người kia: “Cảm ơn anh, anh…Văn Trì?”
“Diệp Phồn Tinh?”
Không sai, người vừa rồi cứu Triệu Thu Tĩnh chính là anh họ của Ôn Trác Vũ, là người mà Đồng Khả Hân thích – Văn Trì. Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, cậu có chút bất ngờ, hai mắt lập tức sáng lên, nhếch miệng cười, “Tại sao lại là cậu vậy! Cậu không sao chứ!”
“Không sao,” Diệp Phồn Tinh hoàn hồn, giọng điệu nhẹ nhàng hơn ngày thường rất nhiều, “Vừa rồi thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu bạn của tôi nhất định sẽ bị thương.”
“Không đúng, Phồn Tinh, cậu cậu cậu quen biết tiểu ca ca này hả?!” cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ của ân nhân cứu mạng mình ra sao, khuôn mặt Triệu Thu Tĩnh đỏ lên, vô cùng kích động.
Diệp Phồn Tinh thấy cô ấy vẫn có tâm tình mê trai, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống: “Ừm, cậu ta tên Văn Trì, là bạn học trước kia của mình ở Thánh Đắc.”
“Văn Trì, tên nghe rất êm tai nha, hình như mình có cảm giác là đã nghe cái tên này ở chỗ nào rồi thì phải…”
Triệu Thu Tĩnh nhịn không được hì hì cười ngây ngô một tiếng. Nhưng mà cô còn chưa nói xong liền bị mấy người quản lí của cửa hàng chạy tới cắt ngang: “Các vị, thật sự xin lỗi, mọi người không sao chứ?!”
Sau lưng của quản lí cửa hàng còn có ba người chạy theo, trong đó có một bé trai khoảng sáu bảy tuổi, chính là chủ nhân của quả bóng kia.
Có lẽ đã bị đánh nên lúc này cậu bé kia vẫn vùi trong ngực ba mình khóc nức nở. Còn mẹ của cậu bé thì vẫn luôn xin lỗi, thái độ vô cùng chân thành cúi chào bọn người Diệp Phồn Tinh: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, thằng bé nhất thời nghịch ngợm, suýt chút nữa gây ra tai nạn, chúng tôi đã nghiêm túc dạy dỗ nó. Mấy vị có bị thương không? Có muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút không? Mọi người yên tâm, nếu có vấn đề gì, gia đình chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng…”
Đứa bé mặc dù bị trách mắng, nhưng bố mẹ coi như rất hiểu chuyện, Diệp Phồn Tinh thấy như vậy thì cơn tức giận cũng từ từ biến mất, cũng không làm khó bọn họ chỉ là có chút lo lắng nhìn Triệu Thu Tĩnh nói: “Tớ cùng cậu đến bệnh việm kiểm tra một chút nhé?”
Triệu Thu Tĩnh cũng là một cô gái có tính tình tốt, nghe vậy lắc đầu nói: “Không cần đâu, mình không sao. Ngược lại là bạn học Văn Trì, vừa rồi khi cậu ấy đỡ tớ hình như bả vai bị đập vào…”
“Tớ cũng không sao đâu.” Thật ra là rất đau, nhưng ở trước mặt con gái làm sao có thể lộ ra vẻ yếu đuối được chứ! Văn Trì với vẻ mặt bình tĩnh vẫy vẫy tay bảo quản lí cửa hàng và ba người kia rời đi, sau đó dời chủ đề, “Các cậu đến đây dạo phố à?”
“Ừm”, chuyện vừa rồi khiến Triệu Thu Tĩnh có ấn tượng rất tốt với cậu, nghe vậy vội nói, “Nhưng mà đã đi dạo cũng đủ rồi, bây giờ bọn tớ chuẩn bị đi ăn.”
“Đi ăn?” Bởi vì nghĩ đến những phiền phức mà em trai và bà ngoại nhà mình đã gây ra cho Diệp Phồn Tinh, trong lòng Văn Trì vẫn cảm thấy áy náy không thôi, cũng rất để ý đến cuộc sống của cô sau khi chuyển đến Nhị trung. Cậu gửi rất nhiều tin nhắn trên Wechat cho Diệp Phồn Tinh nhưng vẫn không nhận được tin nhắn trả lời, bây giờ khó lắm mới có được cơ hội tốt như vậy, trong lòng cậu khẽ động, nhịn không được nói: “Đúng lúc tớ cũng có chút đói bụng, nếu không chúng ta cùng đi nhé, tớ mời!”
Cùng trai đẹp ăn trưa, Triệu Thu Tĩnh có chút động tâm, nhưng trước tiên vẫn nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, dù sao đây cũng là bạn học của cậu ấy.
Thật ra Diệp Phồn Tinh không muốn tiếp xúc quá nhiều với Văn Trì, dù sao mặt hàng này có thuộc tính là mang nhiều tai họa. Nhưng mà cậu ta vừa ra tay giúp đỡ bọn họ,  về tình về lý cô đều không nên cự tuyệt, chỉ có thể nói: “Vậy thì cùng đi đi, nhưng mà là cậu đã giúp bọn tôi cho nên bữa cơm này là bọn tôi mời mới đúng.”
“Vậy… cũng được, đổi lại lần sau tớ mời các cậu.” Thái độ của cô cũng không tính là thân thiệt, nhiều nhất vẫn là khách sáo, nhưng Văn Trì vẫn rất vui vẻ—- chí ít bây giờ cô cũng không có giẫm lên chân cậu cũng không chán ghét cậu phải không!”
“Đúng rồi, cái đó, cậu của tớ đã quyết định đưa bà ngoại cùng em…Ôn Trác Vũ xuất ngoại rồi. Nếu không có bất trắc gì, nửa tháng sau cậu sẽ không gặp lại bọn họ nữa đâu.”
Diệp Phồn Tinh sững sờ, đang muốn nói cái gì đó thì Triệu Thu Tĩnh đã trợn tròn mắt nói: “Ôn Trác Vũ? Cậu cũng biết Ôn Trác Vũ? Còn cái gì mà cậu…. Vãi chưởng tớ nhớ ra rồi! Văn Trì, có phải là người cậu nói ở trước đó, là nam sinh mà Đồng Khả Hân thích, anh họ của Ôn Trác Vũ sao!”
Nửa câu cuối cùng cô nhỏ giọng nói bên tai Diệp Phồn Tinh, cô nháy mắt “Ừ” một tiếng: “Chính là cậu ta.”
Triệu Thu Tĩnh: “….”
Khuôn mặt đẹp trai ở trước mắt ngay lập tức không còn ngon miệng nữa.
Bị cái vẻ trở mặt của cô ấy chọc cười, Diệp Phồn Tinh bắt chước dáng vẻ của cô ấy nhỏ giọng nói: “Mặc dù những chuyện kia đều do cậu ta mà ra, nhưng thật ra người này vẫn còn được, ít nhất tam quan vẫn rất bình thường, cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng với tớ. Cho nên không sao, cậu muốn liếm sắc thì liếm đi, tớ không để ý đâu.”
Triệu Thu Tĩnh do dự mãi, thở dài: “Hay là thôi đi, mạng nhỏ quan trọng , tớ cũng không muốn bị Đồng Khả Hân thần kinh kia để mắt tới giống như cậu đâu.”
Diệp Phồn Tinh nhịn không được bật cười.
Văn Trì không nghe thấy hai người nói cái gì, thấy cô bỗng nhiên mặt giãn ra, cười đến mặt mày cong cong như là hoa nở, đột nhiên trái tim cậu đập mạnh một cái.
Có, có chút xinh đẹp nha, cô gái này…
Cậu nhịn không được ngắm cô một chút,  vừa ngắm cô một chút, thì có cái gì đó mơ hồ muốn rục rịch ngóc đầu dậy: Làm sao bây giờ, cậu có cảm giác hình như cậu yêu rồi!
*********
Thực ra Văn Trì hẹn với mấy đứa bạn đến đây chơi game, nhưng mỹ nhân ở trước mắt, huynh đệ tính là cái gì chứ? Liền nhanh chóng gửi tin nhắn bảo bọn họ tự mình đi chơi.
Đám đồng bọn bị vứt bỏ vô cùng đáng thương: “….”
Đồ trọng sắc khinh bạn! Đồ không biết xấu hổ! Phi!!!!
Văn Trì bị đám bạn thay phiên nhau khinh bỉ một phen, sau đó vui vẻ đi theo sau lưng Diệp Phồn Tinh đi đến nhà hàng thịt nướng tự mà Triệu Thu Tĩnh tâm tâm niệm niệm kia.
Lúc ăn cơm, để khắc sâu ấn tượng tốt đẹp về cậu ở trong lòng Diệp Phồn Tinh, cậu đã sử dụng hết vốn liếng của mình để khiến cho Diệp Phồn Tinh có nhiều thiện cảm với mình hơn.
Bởi vì dáng vẻ đẹp trai, cách ăn mặc rất tốt, tính cách cũng thoải mái và vui vẻ, ấm áp như ánh mặt trời cho nên Văn Trì thu hút rất nhiều sự chú ý của những nữ sinh xung quanh. Ngay cả Triệu Thu Tĩnh bởi vì thân phận “anh họ của Ôn Trác Vũ” của cậu ta khiến cho cô ấy thu lại tâm tư mê trai, giờ đây cũng bị cậu ta chọc cho đỏ mặt mà cười ngây ngô.
Chỉ có Diệp Phồn Tinh từ đầu đến cuối đều là một nụ cười giả tạo và bộ dáng  lịch sự—– mặt hàng này thật không hổ là mầm mống tai họa bậc nhất của Thánh Đắc, quả thật còn lả lơi hơn mấy con chim công sặc sỡ ở trong vườn bách thú nữa.
Văn Trì không biết cô đang nghĩ cái gì, thấy mình đã tốn sức như vậy mà cô vẫn không hề lay động, không khỏi có chút chán nản. Như mà cô càng như vậy, cậu càng ngày càng cảm thấy cô mới chính là chân mệnh thiên nữ mà cậu mong muốn,trong lòng càng rục rịch vô cùng lợi hại.
“Nào, nếm thử cái này đi…”
Ngay lúc cậu đang muốn nắm chặt thời gian để biểu hiện nhiều hơn thì điện thoại của Triệu Thu Tĩnh đột nhiên reo lên, sau đó…
“Thật xin lỗi nhé Phồn Tinh, nhà tớ đột nhiên có khách mà mẹ tớ đang bận nên không có ở nhà, bây giờ gọi tớ quay về tiếp đãi khách, cho nên tớ phải đi trước.”
Thấy Triệu Thu Tĩnh sau khi cúp máy thì trên mặt tràn đầy áy náy nhìn qua, Diệp Phồn Tinh sũng sờ, để đôi đũa ở trong tay xuống: “Không sao, dù sao tớ ăn cũng đủ rồi. Còn dạo phố thì lần sau đi cũng được, cậu nhanh chóng quay về làm việc của cậu đi.”
Văn Trì: “..???”
Lúc này mới ăn được một nửa, cậu vẫn chưa thành công bắt được người đâu!
“Vậy bạn học Văn….” Triệu Thu Tĩnh xấu hổ nhìn qua.
Văn Trì: “….”
Bây giờ cậu có thể làm sao đây? Cũng không thể nói là mình ăn chưa no, vẫn muốn ăn tiếp chứ? Diệp Phồn Tinh người ta cũng đã nói mình ăn no rồi!
Vì thế chỉ có thể chịu đựng xúc động muốn rơi nước mắt: “Tớ cũng ăn no rồi, đi thôi.”
“Được, vậy tớ đi tính tiền.”
Diệp Phồn Tinh vừa nói xong liền đứng dậy đi đến quầy hàng, Triệu Thu Tĩnh vội vàng chạy theo: “Không được không được, bữa này để tớ mời! Dù sao vừa rồi người mà bạn học Văn Trì cứu là tớ!”
Hai người tranh giành một phen, cuối cùng Diệp Phồn Tinh vẫn là người thành công trả tiền. Văn Trì muốn xen vào cũng xen không được, ngược lại trong lúc vô ý bị hai cô gái giẫm mấy cái.
“…..”
Được thôi. Cậu có chút bất đắc dĩ, lại cảm thấy như vậy cũng tốt, thế là sau khi chờ Triệu Thu Tĩnh đi về, nở một nụ cười xán lạn với Diệp Phồn Tinh: “Đêm nay tớ mời cậu, coi như tớ thay mặt bà ngoại và Ôn Trác Vũ xin lỗi cậu, thế nào?”
Diệp Phồn Tinh không cần suy nghĩ liền từ chối: “Không cần đâu, chuyện đó không liên quan đến cậu, cậu xin lỗi tôi làm gì.”
“Dù sao nguyên nhân cũng bắt nguồn từ tớ…”
Trong lòng Diệp Phồn Tinh chỉ nhớ đến chuyện tặng quà cho Lộ Ninh, thấy cậu ta vẫn muốn nói, cô dứt khoát nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây, nếu như cậu thật sự cảm thấy áy náy, nhất định phải mời tôi ăn một bữa cơm mới yên tâm, vậy thì cậu chuyển tiền qua Alipay cho tôi đi.”
Văn Trì tuyệt đối không ngờ vẫn còn cái cách này: “???”
*********
Sau khi từ chối lời mời ăn cơm của Văn Trì, Diệp Phồn Tinh đến bệnh viện thành phố.
Cô muốn đến tặng quà cho Lộ Ninh— hôm nay được nghỉ chắc chắn Lộ Ninh sẽ không có ở nhà.
Thực sự cô đoán không sai, đúng là Lộ Ninh đến bệnh viện giúp anh trai chăm sóc bó và bà nội. Nhưng rất tiếc khi Diệp Phồn Tinh vừa đến thì cô bé đã cùng Hầu Tử ra ngoài mua cơm.
Lộ Thâm cũng không có ở trong phòng bệnh, Diệp Phồn Tinh mang theo giỏ trái cây vừa mua ở tiệm trái cây dưới lầu, cô đứng ở cửa nhìn nhìn, có chút do dự không biết có muốn trực tiếp đi vào hay không.
Đúng lúc này, ở trước cửa thang máy  cách đó không xa đột nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Được rồi đừng tiễn nữa, nhanh đi về chăm sóc bố em và bà em đi. Nếu như gặp phải khó khăn gì thì gọi cho tôi, đừng ôm một mình.”
“Em biết rồi, thầy đi thong thả.”
Vừa rồi ở trong thang máy có nhiều người,vì vậy cô đi bằng thang bộ để lên nên không đi qua đó. Cô hơi kinh ngạc, bước nhanh qua đó nhìn thử, quả nhiên nhìn thấy bóng lưng cao thẳng của Lộ Thâm và khuôn mặt nghiêm túc của thầy Lưu đang đứng ở trong thang máy.
Lão Lưu.. thầy ấy đến thăm bố và bà nội của Lộ Thâm?
Bất ngờ Lộ Thâm quay đầu nhìn lại.
“Sao cậu lại tới đây?” Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, chàng trai khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng đi đến chỗ Diệp Phồn Tinh.
********************
Editor: Mấy ngày hôm nay tui rất băn khoăn về việc đăng mỗi ngày mỗi chương hay dồn một loạt vài chương để đăng.. đăng mỗi ngày thì mọi người đọc cụt mất hứng, đăng loạt thì sợ mọi người đợi lâu, quên mất truyện của tui. Bây giờ hổng biết làm sao hết :(( . Với lại mốt tui vào học rồi, sợ không có nhiều thời gian để làm mỗi ngày đăng mỗi chương. Thế nên tui quyết định đợi vài ngày đăng hàng loạt chương với số lượng trên 2 nha. Mong mọi người thông cảm và đừng quên tui nha.