*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mộc Lạp Đề
Nhờ một phen khuyên bảo của Giang Diên khiến Diệp Phồn Tinh không còn sợ hãi và bối rối nữa, nhưng trong lòng ít nhiều gì vẫn còn có chút bất an, không có cách nào để đưa ra quyết định như vậy được. Cô gãi gãi đầu suy nghĩ, quyết định cho bản thân thêm một chút thời gian nữa, xem thử có thể đấu tranh một lần nữa hay không.
Nếu như có thể đấu tranh thành công, vậy thì đã tốt nhất rồi—so với loại quan hệ người đầy nguy hiểm và không có sự chắc chắn này thì từ đáy lòng, cô càng hi vọng mình có thể làm bạn bè bình thường lại an toàn với Lộ Thâm.Nhưng nếu như thật sự không đấu tranh được….
Vậy thì chủ động ra trận đi.
Cũng không thể cứ rầu rĩ mãi như vậy.
Về phần kết quả, anh của cô nói đúng, không thử thì làm sao biết không được? Cho dù thật sự không được….thì sớm chuẩn bị tinh thần là được. Dù kết quả có như thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không để cho bản thân biến thành giống như mẹ vậy.
Hơn nữa Lộ Thâm cũng không phải là bố cô, anh dịu dàng và dễ mềm lòng hơn nhiều so với người bố điên cuồng làm việc và không màn đến tình cảm của cô.
Nghĩ như vậy, cả người Diệp Phồn Tinh trở nên nhẹ nhõm hơn, tâm tình buồn bực và ngột ngạt cả ngày hôm nay cũng trở nên thoải mái hơn.
Lộ Thâm hoàn toàn không biết gì về tất cả những chuyện này, lúc này anh vừa đón Lộ Ninh, chuẩn bị quay về nhà. Không nghĩ đến đang muốn đi lên xe buýt thì thấy Hầu Tử đang ở gần đó chạy đến: “Thâm ca! Ninh Ninh! Hai người đợi em một chút!”
“Tại sao cậu lại ở đây?” Lộ Thâm có chút bất ngờ, ngược lại Lộ Ninh vô cùng vui vẻ, cười híp mắt vẫy vẫy cái tay nhỏ với Hầu Tử, kêu “anh Hầu Tử”.
“Hai ngày hôm nay ông đây vẫn luôn thương nhớ cái quán bánh thịt* ở ngã rẽ phía trước, bây giờ đúng lúc đang rảnh nên đã đến đó mua. Đi đi đi, cùng nhau về nhà thôi!” Hầu Tử nói xong thì ôm Lộ Ninh lên, xếp hàng theo sau đám đông rồi cuối cùng cũng chen lên xe buýt.
*Bánh thịt:


Lộ Thâm lên xe theo: “Không phải giờ này là giờ cậu đang đi làm à? Lấy đâu ra thời gian rảnh?”
“Em không đi làm, khách sạn bên kia em đã sớm không còn làm nữa rồi.” Hành khác lên xe buýt vào giờ này rất đông, Hầu Tử một bên che chở cho Lộ Ninh chui đến nơi có ít người một bên nói, “Chuyện xấu thì nhiều mà trả tiền thì ít, không hứng thú nữa.”
Lộ Thâm sững sờ, chân mày cau lại: “Trước kia cậu không nói như vậy.”
Nhớ lại trong nửa tháng này, tiểu tử này thỉnh thoảng xin nghỉ để đến bệnh viện giúp anh chăm sóc bố và bà nội, trong lòng Lộ Thâm phỏng đoán, “Có phải ông chủ của cậu thấy khoảng thời gian này cậu hay xin nghỉ, trong lòng bất mãn, cho nên đuổi việc cậu?”
Hầu Tử không thừa nhận: “Không có, anh nghĩ đi đâu vậy! Thật sự là ông đây đã sa thải ông ta!”
Mặc dù nguyên nhân thực sự là giống như anh đoán vậy.
Nhưng mà vậy thì sao? Trong mắt của Hầu Tử, anh em một nhà quan trọng hơn công việc nhiều. Đừng nói đến một công việc có đãi ngộ không tồi, ngay cả cái mạng này của cậu, chỉ cần Lộ Thâm cần, cậu cũng bằng lòng cho.
Hai người cùng nhau lớn lên, Lộ Thâm làm sao mà không nhìn ra được Hầu Tử đang nghĩ cái gì, trầm mặc một lát rồi sau đó không nói gì nữa, chỉ đưa tay vỗ vỗ vai cậu một cái: “Lát nữa anh gọi cho chú đầu trọc hỏi thử bên khách sạn của chú ấy có thiếu nhân viên không.”
Chú đầu trọc là ông chủ của một tiệm sửa xe, Lộ Thâm cũng đã từng một vài công việc vặt ở đó mấy tháng, biết được vợ của chú ấy là có mở một khách sạn bốn sao.
“Đừng, khách sạn nhà bọn họ là khách sạn cao cấp, em là một đứa không có bằng cấp không có kinh nghiệm, đây không phải là anh đã làm khó người ta sao.” Hầu Tử cũng quen biết chú đầu trọc kia, cũng biết hoàn cảnh của nhà chú ấy, cậu nói xong thì tát vào mồm một cái, lộ ra hàm răng trắng tinh, “Hơn nữa em đã tìm được công việc mới rồi, đãi ngộ còn tốt hơn so với công việc trước nữa, không chết đói được đâu.”
Lộ Thâm kinh ngạc: “Công việc mới gì?”
“Phục vụ quán bar, nơi mà anh làm việc vào cuối tuần ấy.” Hầu Tử cười hì hì, tóm tắt lại mọi chuyện một chút, “Không phải trước đó em đã bất ngờ giúp ông chủ của quán bar Chu ca Chu Tiểu Nhạc kia hay sao, không ngờ thế mà anh ta vẫn còn nhớ mặt em… Chiều nay khi em đang đi tìm việc ở gần quán bar của anh ấy thì anh ấy nhìn thấy em. Anh ấy hỏi em có muốn đến chỗ anh ấy làm việc không. Em thấy đãi ngộ gì đó đều rất tốt, cũng không xa nhà lắm, liền đồng ý ngày mai đi làm. Cho nên tính ra, hai anh em mình bây giờ cũng được coi như là đồng nghiệp nha hahaha.”
Lộ Thâm lại nhíu lông mày: “Chu Tiểu Nhạc này chay mặn điều ăn*, không phải là người đứng đắn gì. Quán bar của anh ta cũng không phải là nơi sạch sẽ gì. Nếu không anh cũng sẽ không chỉ làm việc bán thời gian ở đó vào cuối tuần. Cậu như thế….”
“Em biết những công việc ngầm ở đằng sau quán ba của anh ta rất loạn, nhưng mà em chỉ là một đứa phục vụ ở bên ngoài, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Quán bả là một chỗ ăn chơi đầy kích thích, sẽ không tránh khỏi có những hoạt động làm ăn về da thịt* không thể lộ ra ngoài ánh sáng được. Hầu Tử biết nhưng cậu không để ở trong lòng— cậu lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như vậy, cũng đã thấy không ít những chuyện như thế. Lúc cậu nói xong thì lại vỗ vỗ ngực Lộ Thâm: “Yên tâm, nếu thật sự có chuyện gì em chắc chắn mình sẽ là người chuồn đi đầu tiên. Mặc dù đầu óc của em không được thông minh như anh, nhưng công phu chạy trốn em đã luyện được từ năm này qua tháng nọ đó, anh vẫn còn không yên tâm về em?”
*Ẩn dụ cho các hành vi phi pháp như mua bán mại dâm,….
Hiển nhiên cậu đã hạ quyết tâm, Lộ Thâm không có cách nào để khuyên nữa, chỉ có thể nhíu mày nói: “Trong lòng cậu hiểu rõ là được, nếu bình thường gặp phải chuyện gì thì trốn xa một chút, đừng dính líu vào.”
Mặc dù bị cuộc sống bức bách, không thể không sớm va chạm với xã hội, nhưng Lộ Thâm chưa từng đến gần những người dân anh chị như Chu Tiểu Nhạc, mặc dù đi theo bọn họ lăn lộn sẽ kiếm được tiền khá nhanh, nhưng anh không muốn gây phiền phức cho gia đình của mình, càng không muốn dính đến những chuyện không phân biệt được trắng đen trắng đen, khiến bản thân dễ dàng rơi vào vũng bùn. Nhưng lúc này Hầu Tử lại muốn lăn lộn cùng Chu Tiểu Nhạc, Lộ Thâm không yên tâm, lại nhỏ giọng dặn dò vài câu.
“Biết rồi biết rồi, đại gia cứ yên tâm đi!” Lúc này xe buýt cũng dừng lại, Hầu Tử ôm Lộ Ninh chen xuống xe, lấy điện thoại chuyển qua cho Lộ Thâm một nghìn tệ, “Đúng rồi, lúc em rời khỏi khách sạn kia thì ông chủ đã đưa cho em một ít tiền lương. Không nhiều, chỉ một nghìn tệ, anh cầm trước đi, nếu không đủ em sẽ nghĩ cách.”
Lộ Thâm hoàn hồn: “Không cần, cậu giữ lại đi, anh vẫn còn một ít.”
Hầu Tử: “Có cái gì mà có, anh tưởng rằng em không biết gần đây bác sĩ tâm lí khám chú Lộ phải tốn bao nhiêu tiền sao!”
“Thật sự vẫn còn một ít. Bác sĩ kia là do Diệp Phồn Tinh giới thiệu, anh nói tên của cậu ấy ra thì đối phương đã giảm cho anh 50% rồi.” Lộ Thâm nói xong thì cười, lấy điện thoại ra chuyển tiền lại cho Hầu Tử, “Số tiền này cậu cầm lại đi, nếu thật sự không đủ anh sẽ nói với cậu.”
“Còn có chuyện này nữa ư?” Lúc này hai mắt Hầu Tử sáng lên, không ngăn cảm anh nữa, “Ai ya, em phát hiện cô nàng Diệp Phồn Tinh kia rất để ý đến anh nha, vừa tặng quà cho Ninh Ninh lại còn giúp anh tìm bác sĩ, anh hãy thành thật khai báo đi, có phải cô ấy đã nhìn trúng anh không?”
Lộ Thâm: “…Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Hầu Tử cười hì hì tiến lại gần, “Em nói nghiêm túc đó, cô nương kia dáng vẻ xinh đẹp tâm địa cũng rất tốt, tính tình nhìn cũng không tệ, ngày nào anh cũng gặp mặt cô ấy, thật sự không động lòng sao?”
Lộ Ninh ở trong lòng cậu cũng sáng mắt lên liền quay đầu nói: “Anh ơi, Chị Tinh Tinh rất tốt, em muốn chị ấy làm chị dâu của em.”
Lộ Thâm: “…”
Lộ Thâm đưa tay bóp bóp khuôn mặt của cô bé: “Muốn cũng vô dụng, chuyện này không được, hai đứa đừng hi vọng nữa.”
“Vì sao vậy?”
Nhìn thấy em trai và em gái mình trăm miệng một lời, Lộ Thâm nở nụ cười, quay đầu đi về hướng về nhà: “Không vì sao cả, không có tâm tư.”
Cũng không xứng.
Hầu Tử và Ninh Ninh vẫn còn muốn nói gì đó, thì đột nhiên có một giọng nói chua ngoa và thô tục truyền ra từ con hẻm nhỏ cách đây không xa: “Đồ tiện nhân sinh ra con không có lỗ đít, con trai tao còn chưa chết đâu, bà nó mày còn dám chạy đến trước mặt bà nói này nói nọ nữa, bà đây sẽ xé rách cái miệng thúi của mày!”
Nụ cười của Lộ Thâm hơi ngưng lại, vẻ mặt không thay đổi, cảm thấy tỉnh táo hơn vừa rồi một chút.
Lộ Ninh cũng có dáng vẻ đã thành thói quen. Chỉ có Hầu Tử hoàn hồn gãi đầu một cái, có chút bất đắc dĩ gãi đầu lẩm bẩm một câu: “Bà nội của chúng ta sao lại cãi nhau với người khác nữa rồi! Sức khỏe vừa mới tốt lên thôi đó!”
“Cậu cũng không phải không biết bà, ngày nào mà không cãi nhau với người khác thì bị nghẹn đến hoảng.” Vẻ mặt Lộ Thâm bình tĩnh, nói xong liền đỡ lấy Lộ Ninh trong ngực của Hầu Tử, “Được rồi, cậu cũng nhanh về nhà đi, chắc ông cụ cũng đang sốt ruột đợi cậu về đó.”
“Được, vậy có chuyện gì thì gọi em nhé.” Hầu Tử nói xong liền vẫy vẫy tay rồi đi.
Lộ Thâm thả Lộ Ninh xuống, nắm tay cô bé đi về nhà.
ở cửa nhà, bà nội của anh đang chống nạnh, dựng lông mày lên, nước miếng văng tung tóe mà chửi nhau với người phụ nữa trung niên ở nhà đối diện. Bộ dáng chua ngoa kia là dáng vẻ điển hình của những cụ bà ở nông thôn mới có.
Đáy mắt Lộ Thâm hiện lên mấy phần mệt mỏi, nhưng anh lại không lên tiếng quát bảo bà dừng lại như lúc trong nhà vừa mới xảy ra chuyện, bởi vì đây là cách thức duy nhất của cụ bà không có văn hóa không có tri thức có thể bảo vệ người nhà của mình.
Anh không thay đổi được bà, cũng không ngăn cản được.Điều anh có thể làm đó chính là phớt lờ đi tình huống ngày càng ác liệt giữa hai người, sau đó dùng câu “Con đói rồi” để dời đi sự chú ý của bà.
“Đói bụng à, được được được, bà lập tức đi bới cơm!”
Cụ bà cuối cùng đánh trống thu binh, Lộ Thâm dắt em gái đi vào nhà, nhìn thấy vẻ mặt chết lặng và tuyệt vọng của người bố đang nằm trên giường.
Yếu ớt gầy gò, không khí ngột ngạt, đây làm cảm giác mà người đàn ông mang đến cho người khác.Nhưng trước kia, ông không nhưng vậy. Khi đó ông cường tráng cao lớn, khí thế hừng hực, âm thanh khi cười lên to vang như sấm, đi trên đường bước đi như bay, đó là một người nếu chỉ nhìn thoáng qua thì có vẻ không hiền hòa, nhưng thật sự vô cùng cởi mở và nhiệt tình.
Lúc đó ông thích nói thích cười, hoàn toàn không giống với bây giờ. Chỉ là thời gian đã qua lâu rồi, Lộ Thâm sắp không nhớ rõ dáng vẻ của ông năm đó nữa rồi.
Bước chân của chàng trai hơi dừng lại, xoa xoa đầu em gái bảo em gái đi lên lầu cất cặp, sau đó mới đi qua, giúp người đàn ông nhét nhét chiếc mền: “Bố ăn tối rồi à?”
Người đàn ông không lập tức nói chuyện, lặng lẽ nhìn trần nhà rất lâu, sau đó mới rất chậm rất chậm chuyển mắt nhìn một cái: “Đừng tốn tiền trên người bố nữa, người bố như vậy..không đáng.”
Đây là câu đầu tiên mà ông nói với anh sau khi tỉnh dậy, Lộ Thâm giật mình, trong nháy mắt trong lòng cảm thấy bách vị tạp trần.*
*Tương tự như ngũ vị tạp trần.
Nhưng mà có phản ứng chính là chuyện tốt, vừa nghĩ đến lời của bác sĩ tâm lý mà Diệp Phồn Tinh giới thiệu cho anh, chàng trai nhẹ nhàng nhắm mắt lại một lát, giọng điệu bình tĩnh nói: “Có đáng hay không đáng, tự con biết.”
********
Mấy ngày sau, Lộ Thâm đều đi học bình thường. Bởi vì Diệp Phồn Tinh đã điều chỉnh được tâm trạng của mình, cũng không còn vừa nhìn thấy anh thì trong lòng liền thấp thỏm hoảng hốt như trước đây nữa,  ngược lại hai mắt không khống chế được mà tung bay trên người anh.
Đúng là, rất không có tiền đồ.
Diệp Phồn Tinh một bên âm thầm khinh bỉ bản thân, một bên không ngăn được sự ngọt ngào tỏa ra ở trong lòng. Lại nhìn đường cong gò má hoàn mĩ của chàng trai ở bên cạnh, càng nhịn không được liền muốn xích lại gần một chút, xích lại gần một chút….
Ai ya không được! Nói xong liền đấu tranh một trận nữa!
Diệp Phồn Tinh cố gắng kiềm chế bản thân, kéo cái tâm tư đang nhộn nhạo lại: “Này, ngày mai là thi tháng rồi, cậu có căng thẳng không?”
Lộ Thâm đang nằm nhoài ra bàn để chợp mắt, nghe vậy liền mở mắt liếc nhìn cô: “Chúng ta là học bá, không cần căng thẳng.”
Diệp Phồn Tinh: “….”
Diệp Phồn Tinh hoàn toàn không xem lời nói này là thật, dù sao tên này ngày nào đi học cũng ngủ, bài tập cũng không làm, bình thường kiểm tra… được rồi, khoảng thời gian trước ngày nào anh cũng xin nghỉ, căn bản chưa từng tham gia làm bài kiểm tra nào ở trong lớp.
Khóe miệng cô co lại, vỗ vỗ vai anh: “Tự tin là chuyện tốt, cố lên nhé chàng trai.”
Khóe miệng Lộ Thâm hơi cong lên, liếc nhìn cô một cái, không nói gì. Vài ngày sau, đem tổng thành tích đứng đầu toàn lớp và đứng thứ sáu toàn khối để trước mặt cô.
Diệp Phồn Tinh tuyệt đối không nghĩ đến: “???”
“!!!”