Editor: Mộc Lạp Đề
Mười ngày sau, Diệp Phồn Tinh nhận được “Quà đáp lễ” đến từ Lộ Thâm—Hai quyển vở thật dày, hai cuốn này ghi chú sắp xếp lại dựa theo tình hình học tập của cá nhân cô …..
Ngay từ đầu Diệp Phồn Tinh có chút mờ mịt: “Đây là gì vậy?”
“Không phải cậu muốn tìm người dạy bổ túc cho cậu sao,” hơn mười ngày liên tiếp ngủ không ngon, dưới mắt anh có hai vệt quầng thâm rõ ràng. Anh cong đôi chân dài lên mà ngáp một cái, một bên nằm sấp lên bàn học một bên uể oải giải thích, “Tôi đã xem qua bài thi tháng của cậu rồi, ngữ văn và anh văn còn tạm được, không cần học bổ túc nữa, học thuộc thêm và ghi chép nhiều là được. Môn phải bổ túc là Toán và LÝ, những mà vấn đề cũng không phải là quá lớn, cậu dành ra một chút thời gian đọc hiểu những thứ mà tôi ghi ở trong hai cuốn vở này là được, có thể tiết kiệm tiền học bổ túc.”
Diệp Phồn Tinh sững sờ, cầm lấy hai quyển vở kia mở ra, sau đó cả người đều kinh ngạc: “Tất cả đều là viết tay ư… Không phải, chẳng lẽ cậu sửa lại từng chữ từng chữ ư?”
“Đúng vậy đó,” thanh âm rầu rĩ truyền ra từ trong khuỷu tay Lộ Thâm, nghe có chút mơ hồ, “Cuốn vở học tập quý giá này là do đích thân học bá đặc biệt làm riêng cho cậu, trên trời dưới đất, chỉ có một cuốn này, cho nên cậu phải xem thật kỹ, đừng lãng phí đó.”
Diệp Phồn Tinh: “…”
Diệp Phồn Tinh bỗng nhiên cảm thấy chột dạ. Chẳng lẽ cô nói cô một chút hứng thú với việc cố gắng học tập, mỗi ngày đều hướng lên phía trước cũng không có, tìm anh học bổ túc, đơn thuần là muốn giúp anh giảm nhẹ một chút gánh nặng trong cuộc sống, thuận tiện gần quan được ban lộc sao?
Lại nhớ lại vẻ mặt mệt mỏi của anh mấy ngày hôm nay, buồn ngủ đến không chịu nỗi, những vẫn cố gắng chống đỡ mà không ngủ, luôn là cái dáng vẻ dùng hết sức lực để vùi đầu vào ghi ghi chép chép, Diệp Phồn Tinh sau khi cảm thấy chột dạ lại không khỏi cảm thấy đau lòng và hối hận—- cô còn tưởng rằng sắp đến kỳ thi giữa kỳ, nên anh mới thay đổi cái dáng vẻ lười biếng trước kia của mình biến thành Tam Lang liều mạng, vì thế cô không dám làm phiền anh, sợ không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc nhận học bổng của anh. Kết quả ầm ĩ cả nửa ngày, căn bản không phải anh đang ôn tập, mà đang sửa bài cho cô?!
…Diệp Phồn Tinh ơi Diệp Phồn Tinh, cô nói xem cô, cô đã gây ra cái gì đây chứ, thấy chưa làm cho người đàn ông của cô mệt mỏi rồi kìa?
“Sao vậy? Không muốn?” Thấy Diệp Phồn Tinh cả hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại, Lộ Thâm khẽ di chuyển cằm, hé mắt nhìn cô.
“Không!” Diệp Phồn Tinh một bên thì hối hận một bên thì tâm xuân nhộn nhạo, nghe vậy thì tính táo lại, nhanh chóng ôm chặt cuốn vở ghi chép kia, “Chỉ là tôi đang nghĩ, sao cậu lại tốt như vậy.”
Cô cong mắt nhìn anh, giọng nói mềm mại, giống như là đang nói đùa “Nếu cứ tiếp tục như thế, tôi nhịn không được thích cậu thì phải làm sao đây?”
Lộ Thâm khẽ giật mình, trong lòng hơi loạn, nhìn thấy dáng vẻ như bình thường và giọng nói tự nhiên của cô, hiển nhiên là đang nói đùa, lúc đó mới nhắm mắt lại, lười biếng nói một câu: “Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu, dù sao tôi chỉ là một cái máy kiếm tiền không có cảm xúc.”
Diệp Phồn Tinh: “…”
Diệp Phồn Tinh có hơi thất vọng, nhưng lại không nhịn được mà cười lên. Cô cười đến run cả vai, cười rất lâu mới hỏi lại: “Cho nên kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, chính là ước mơ cuối cùng của cậu hả?”
Thật ra Lộ Thâm rất buồn ngủ, không muốn suy nghĩ cái gì nữa cả, chuyện bây giờ mà anh muốn làm nhất chính là ngủ một giấc thật ngon. Nhưng nghe thấy tiếng cười thoải mái của cô gái ở bên tai, câu “tôi ngủ trước một lát, không có chuyện gì thì đừng kêu tôi” ra đến miệng liền biến thành: “Xem như là thế đi.”
Chuông vào học vang lên, thầy dạy Hóa trời sinh có một khuôn mặt hiền lành và vui vẻ gõ gõ vào bảng, bắt đầu giảng bài. Hai mắt Diệp Phồn Tinh liếc sang bên kia, rồi cúi xuống nằm sau chồng sách vở cao: “Vậy ngoại trừ đều này ra, cậu không có ước mơ gì khác à?”
“Không biết, thực hiện điều này trước đã rồi nói sau.”
Diệp Phồn Tinh thích nhất tham âm trầm thấp lười biếng, hơi khàn khàn lại mang theo một chút lười biếng này của anh. Trong lòng cô ngứa ngáy, nhịn không được mà xích qua bên kia một chút, lại thêm một chút, mãi cho đến khi cô giống như vô tình kề sát khuỷu tay của mình với khuỷu tay của anh lại, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng đắc ý nói:”Vậy cậu đoán xemước mơ cuối cùng của tôi là gì?”
“Hửm?”
Là cậu.
Khuôn mặt Diệp Phồn Tinh đỏ lên, liếc mắt nhìn đường cong gò má hoàn hảo của anh, trong lòng lén lút nói vậy, nhưng trên mặt lại điềm nhiên như không có việc gì: “Là vẫn chưa xuất hiện. Dù sao tiền cũng được nhan sắc cũng được tương lai cũng được, tôi đều đã có hết rồi.”
Lộ Thâm: “…”
Lộ Thâm nhịn không được phát ra một tiếng cười khẽ: “Kéo oán hận lên người sao?”
“Hết cách rồi, đôi lúc lời nói thật lại khiến người ta oán hận.” Diệp Phồn Tinh cũng cười theo một tiếng, sau đó mới chơi đùa với chiếc nắp bút hoạt hình ở trong tay, “Có lẽ bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi muốn cái gì thì sẽ có cái đó, tôi vẫn luôn sống… nói như thế nào nhỉ, vô dục vô cầu*. Hoặc là nói mờ mịt, nhàm chán cũng được. Dù sao thì, những người bạn bên cạnh tôi, nhiều ít gì bọn họ cũng sẽ có một vài sở thích, hoặc là đặc biệt thích cái gì đó, vô cùng mong muốn có một đồ vật nào đó, nhưng tôi đã lớn như vậy rồi, cũng không phải chưa từng nghĩ nhất định phải có được cái gì đó hay ai đó. Nếu cảm thấy hứng thú thì nhiều nhất cũng chỉ là ba phút, sau đó liền không còn cảm giác gì nữa. Vì vậy, tôi luôn nghĩ rằng sống thực sự là một điều rất nhàm chán, mãi cho đến khi…”
*Vô dục vô cầu: Không khao khát hay cầu mong cái gì.
“Cho đến khi nào?”
Mãi cho đến khi vào một đêm mùa thu của tuổi mười bảy, tôi đã gặp được cậu, một người rất khác với tất cả những người khác.
Diệp Phồn Tinh nghiêng đầu nhìn Lộ Thâm, cố gắng nuốt lại lời tỏ tình suýt chút nữa không nhịn được mà thốt ra: “Cho đến bây giờ vẫn giống như vậy đó.”
Cô thu tầm mắt lại rồi rủ mí mắt xuống, cười nói, “Cho nên tôi rất hâm mộ các cậu, những người biết mình muốn cái gì và biết mình nên làm cái gì.”
Sự hâm mộ thật sự tồn tại trong giọng nói của cô, Lộ Thâm nghe vậy thì dừng lại một chút mới hỏi: “Có từng nghĩ đến muốn thi vào trường nào hay học chuyên ngành nào không?”
Diệp Phồn Tinh sững sờ.
Cô không có trường đại học nào mà bản thân đặc biệt muốn đến, cũng không chuyên ngành nào đặc biệt muốn học, thậm chí trước khi Lộ Thâm hỏi câu này, cô vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Bởi vì đối với những người có xuất thân như bọn họ mà nói, thi đại học cũng không phải là chuyện gì quan trọng, thi cũng được mà không thi cũng được, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc sống sau này của bọn họ. Bọn họ không giống với Lộ Thâm, anh là một học sinh được sinh ra trong một gia đình bình thường, chỉ có thể thông qua kỳ thi đại học để thay đổi cuộc đời của bản thân sau này, bước lên một đẳng cấp mới….
Cmn! Sao cô lại quên điều này được nhỉ! Lộ Thâm là một học bá đó! Sau này nhất định sẽ đậu vào một trường đại học rất tốt! Mà cô….
Nhớ tới cái thành tích nửa vời và cách xa anh cả vạn dặm của mình, Diệp Phồn Tinh giật mình, kéo căng cả cơ thể: “Tôi vẫn chưa nghĩ đến. Cậu thì sao? Cậu đã nghĩ đến chưa?”
Lộ Thâm: “…”
Lộ Thâm bị cái dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cô chọc cười: “Tôi hả, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ tôi sẽ đi Hoa Đại*. Còn về phần chuyên ngành, chắc tôi sẽ chọn về chuyên ngành tài chính kinh tế.”
*Hoa Đại: Đại học Thanh Hoa.
Hoa Đại vốn là trường đại học 985*, rất nổi tiếng, nhưng với thành tích của anh, anh hoàn toàn có thể có sự lựa chọn tốt hơn. Diệp Phồn Tinh sững sờ một chút, những nghĩ đến hoàn cảnh của nhà anh, lại không cảm thấy bất ngờ.
*Đại học 985: Đại học 985 còn được gọi là trường đại học đẳng cấp thế giới: Vào ngày 4 tháng 5 năm 1998, Chủ tịch lúc đó Giang Trạch Dân đã tuyên bố với toàn xã hội tại lễ kỷ niệm 100 năm thành lập Đại học Bắc Kinh: “Để đạt được hiện đại hóa, Trung Quốc phải có một số cấp độ thế giới. Đại học hạng nhất. ” Kể từ khi được đề xuất vào tháng 5 năm 1998, nó được đặt tên là Đại học 985. Đại học 985 được công nhận cao trong xã hội và cao hơn dự án Đại học 211. Tất nhiên, tất cả các trường đại học trong dự án 985 cũng là dự án 211. 42 trường đại học đẳng cấp thế giới hiện đang được đề xuất bởi hai trường đại học hàng đầu bao gồm tất cả 39 trong dự án 985 cộng với Đại học Tân Cương , Đại học Vân Nam và Đại học Trịnh Châu.
“Hoa Đại rất tốt.” Cô suy nghĩ một chút, nói, “Cách nhà rất gần, trường học cũng không tệ.”
Chỉ là điểm trúng tuyển hơi cao, cảm thấy áp lực hơi lớn huhuhu.
Nhưng mà nghĩ đến nếu như không thi đậu cùng một trường với anh, cho dù trước khi thi đại học cô thành công bắt được người tới tay, thì hai người bọn họ cũng sẽ xa nhau bốn năm, Diệp Phồn Tinh liền nhịn không được xúc động muốn khóc, im lặng nắm chặt nắm đấm.
Áp lực lớn thì cứ lớn đi, cô sẽ liều mạng!
Kể từ ngày hôm nay, cô sẽ cố gắng học hành, mỗi ngày đều hướng về phía trước, tranh thủ sớm ngày bắt được Lộ Thâm, thành công thi đậu Hoa Đại!
*************************
Sau khi hạ quyết tâm, cô cũng không nói chuyện với Lộ Thâm nữa.
Một là muốn nghiêm túc vào học, mau chóng nâng cao thành tích, hai là đau lòng cho Lộ Thâm, muốn để anh nhanh chóng nghỉ ngơi.
Lộ Thâm không biết cô đang suy nghĩ gì, thấy cô đang nói chuyện với mình, đột nhiên phấn chấn lên giống đánh máu gà, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Nhưng mà tiến bộ là chuyện tốt, anh nhướng mày, cũng không nói gì thêm nữa, nhanh chóng nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Ánh mắt của thầy dạy Hóa đứng ở trên bục giảng liếc qua anh, cũng không nói gì— các thầy cô có lẽ đều biết hoàn cảnh của nhà anh, lại thêm ngày nào lên lớp cũng ngủ, nhưng thành tích vẫn tốt hơn rất nhiều người, nên mọi người càng khoan dung với anh hơn.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, tiết cuối cùng của buổi sáng cũng nhanh chóng kết thúc. Lộ Thâm duỗi tứ chi cứng ngắc ra, rốt cuộc cũng cảm thấy đầu không còn nặng nề như vậy nữa, mắt cũng không còn đau như vậy nữa.
“Nước ép hoa quả mua một tặng một, tôi uống không hết, cậu giúp tôi uống đi.”
Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đưa nước hoa quả tới, đúng lúc cảm thấy hơi khác nước, anh nhướng mày lên, cũng không từ chối: “Cảm ơn.”
Anh nhận lấy rồi uống một ngụm lớn, sau khi chờ cảm giác khô khốc ở trong cổ hoàn toàn biến mất, anh mới hỏi, “Đúng rồi, tối thứ sáu tuần này cậu rảnh không?”
Diệp Phồn Tinh nghiêng đầu: “Có nha, sao vậy?”
“Không phải cậu đã đồng ý với bà nội tôi đến nhà tôi ăn cơm sao? Bà vẫn luôn lẩm bẩm nói vì sao cậu còn chưa đến đó.” Lộ Thâm nói xong khẽ động khóe môi, nhếch miệng liếm đi một ít nước cái cây còn đọng lại bên khóe môi.
Dáng môi của anh rất đẹp, nhất là cái dáng vẻ đang bị thấm ướt bởi nước trái cây, khiến khóe môi hơi sáng bóng lên, càng khiến cô nhịn không được sự ngứa ngáy ở trong lòng, cuối cùng không kiềm chế được nữa mà nâng móng vuốt lên: “Đừng nhúc nhích!”
Lộ Thâm: “Hửm?”
“Cậu bị dính mấy thứ hơi bẩn rồi.” Diệp Phồn Tinh nói xong không đợi anh phản ứng liền nhanh chóng tiến đến, động tác rất thân mật, dùng đầu ngón tay quẹt qua khóe môi anh một chút, sau đó trái tim đập bình bịch, trên mặt vẫn là hình người dáng chó.. A không, là bình tĩnh tự nhiên nói, “Vậy thứ sáu tôi nói với người nhà một tiếng là sẽ đến nhà cậu ăn cơm, sẽ không để bà chờ mãi nữa.”
Kỳ thật cô đã sớm muốn đi rồi, chỉ là những ngày gần đâu, Lộ Thâm vẫn bận “ôn tập” , trạng thái tinh thần hình như không được tốt lắm, cô sợ mình sẽ quấy rầy đến anh, mới vẫn luôn nhịn.
Bây giờ nha..
Chính anh tự đưa mình đến cửa hì hì.
Cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng cả người Lộ Thâm đều cứng đờ: “…”
Cái vừa rồi cô, cô đang làm gì vậy chứ?