Cùng lúc đó, trong hành lang chật hẹp ở bên cạnh nhà vệ sinh của quán bar.

“Đi rồi?”

Thấy Hầu Tử nhanh chân chạy từ dưới lầu lên, Lộ Thâm đang phát ngốc cong chân đứng trên bậc thang bỗng nhiên tỉnh táo lại.

“Không, cậu ấy liếc mắt một cái liền biết là anh kêu em qua đó, làm sao  cũng không chịu đi, còn nói nếu tối nay không nhìn thấy anh, cậu ấy sẽ không về nhà.” Bởi vì vừa rồi bị Diệp Phồn Tinh làm cho dao động, nên lúc này trong đầu Hầu Tử đều là cái suy nghĩ “Mình phải nghĩ cách tác hợp hai người bọn họ”. Một bên cậu thầm than công phu tẩy não cô gái này thật lợi hại, một bên xoay mắt nói một cách nửa thật nửa giả, “Dù sao em cũng không chống đỡ nổi, nếu anh không yên tâm thì tự mình đi qua xem đi. Em thấy cậu ấy vừa thở phì phò vừa uống rất nhiều rượu, nói chuyện cũng có chút lộn xộn.”

Cái gì? Lộ Thâm một chút nhíu mi: “Cậu ấy đã uống nhiều rượu như vậy rồi mà cậu còn ném cậu ấy ở đó một mình?”

Hầu Tử nói với vẻ mặt vô tội: “Cậu ấy khóc nháo nói muốn gặp anh, em gọi điện thoại cho anh, anh lại không bắt máy.”

Quán bar quá ồn, anh lại không để ý đến điện thoại, căn bản không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Lộ Thâm xoa xoa mi tâm đang vô cùng đau nhức, muốn nói cái gì đó, Hầu Tử lại bổ sung thêm một câu, “Nhưng mà chỉ mới một lát thôi, hẳn là không xảy ra chuyện gì đâu, nhiều nhất cũng chỉ là bị người ta nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi gì đó thôi…”

Lời nói còn chưa nói xong, sắc mặt Lộ Thâm đã thay đổi, bỗng nhiên đứng dậy.

“Này, em còn chưa nói xong đâu, anh đi đâu vậy?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lộ Thâm không để ý đến cái tên đang biết rõ rồi cố hỏi kia, chân dài bước một bước, liền biến mất khỏi hành lang.

“Chà chà, mình thật đúng là một trợ công thiên tài.”

Hầu Tử thấy đã được như ý rồi thì liền cười một cái, lấy điện thoại ra đi lên theo, chuẩn bị quay video lại cái bộ dáng khẩu thị tâm phi của Lộ Thâm, để sau này cười nhạo anh. Ai ngờ mới vừa bước vào đại sảnh, liền nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ quầy bar ở bên kia. Mí mắt cậu giật lên, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, đẩy đám người ra tiến lên nhìn, quả nhiên liền thấy Lộ Thâm bị bao vây năm sáu tên thanh niên với vẻ mặt hung ác.

Mà Diệp Phồn Tinh lúc nãy còn đang tán dóc với cậu, vậy mà bây giờ lại  đang mơ mơ hồ hồ bị ông chủ quán bar Chu Tiểu Nhạc ôm trong ngực.

Hầu Tử hoảng sợ thầm kêu không ổn rồi, vội vàng nặn ra nụ cười rồi vọt qua: “Thâm ca,  anh tìm được Phồn Tinh rồi sao? Ôi trời, này, sao lại say thành như vậy rồi, còn mạo phạm đến Chu ca nữa? Nhanh nhanh nhanh, mau đỡ cậu ấy dậy, không thôi chốc nữa lại nôn trên ngươi Chu ca đó!”

Không khí đang căng thẳng đến nỗi chạm vào là nổ đột nhiên bị sự xuất hiện của cậu làm cho hòa hoãn lại, Lộ Thâm lấy lại lý trí, âm thầm hít một hơi, thu sự lạnh lùng khiến cho người ta sợ hãi ở trên mặt lại.

“Có lẽ do không chú ý nên đã uống phải ly Cocktail rồi.”

Thừa dịp sự chú ý của mọi người bị Hầu Tử hấp dẫn, sau khi anh nói xong lời này, nghiêng người một cái kéo cánh tay Diệp Phồn Tinh qua, đoạt được cô từ trong ngực Chu Tiểu Nhạc về. Sau đó không đợi mọi người phản ứng lại, anh nhanh chóng cầm một chai rượu mạnh ở quầy bar lên, mở nắp ra, gật đầu với Chu Tiểu Nhạc nói, “Xin lỗi Chu ca, bạn của em lần đầu tiên tới quán bar, không hiểu quy củ, em thay cậu ấy uống chai rượu này, xem như xin lỗi anh vì cậu ấy đã không cẩn thận mạo phạm tới anh.”

Nói xong ngẩng cổ, một hơi uống hết chai rượu kia.

Những người vây xem ở bên cạnh huýt sáo, lúc này Chu Tiểu Nhạc và bọn anh em của hắn ta mới hoàn hồn lại.

“Con mẹ nó, tiểu tử cậu cho rằng như vậy là xong sao? Cô gái này là Chu ca của bọn tao nhìn trúng trước, mẹ nó cậu chỉ là một tên phục vụ cầm tiền lương của Chu ca, vậy mà cũng dám đoạt tay trên của Chu ca sao, con mẹ nó ai cho cậu lá gan này vậy hả?!”

Người nói chuyện là Hoàng Mao, là tên tùy tùng số một của Chu Tiểu Nhạc. Hầu Tử thấy hắn ta xắn tay áo lên, dáng vẻ như muốn đánh nhau, vội lại cười làm lành nói: “Không phải, Mao ca, người anh em này của em thật không ý này. Anh cũng nói anh ấy sống dựa vào tiền lương Chu ca phát, chỉ là một nhân viên, nào dám cố ý đối đầu với ông chủ chứ? Cô gái này thật sự là bạn của anh ấy, tối nay xuất hiện ở đây, là vì tới tìm anh ấy. Anh ấy cũng đã đồng ý với bố mẹ nhà người ta rồi, đến đúng giờ thì phải đưa người ta về nhà. Cái này, đã đồng ý rồi, chung quy cũng không nên nuốt lời phải không? Bằng không bố mẹ người ta đến nhà tìm, bọn em cũng không biết phải ăn nói như thế nào.”

Lộ Thâm chỉ là một nhân viên nhỏ, Chu Tiểu Nhạc không có ấn tượng sâu với anh, đương nhiên không có khả năng cho anh mặt mũi. Nhưng Hầu Tử đã từng giúp hắn ta, bản thân lại là người mở miệng kêu cậu đến làm việc, nên khá quen thuộc với Hầu Tử. Lúc này nghe Hầu Tử nói xong, Chu Tiểu Nhạc người vẫn luôn không nói gì cuối cùng cũng mở miệng, cười như không cười nói: “Hóa ra là như vậy.”

“Đúng vậy, xin Chu ca thứ lỗi.” Lộ Thâm rũ mắt xuống nói.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Theo lý thuyết, chuyện này chỉ là hiểu lầm, tôi không nên làm khó các cậu. Nhưng các cậu cũng thấy đó, xung quanh nhiều người nhìn như vậy, nếu như tôi để các cậu mang cô gái mà tôi coi trọng đi như vậy, khuôn mặt này của tôi cũng không giữa lại được.” Giọng điệu của Chu Tiểu Nhạc hừ hững, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt, hiển nhiên trong lòng rất khó chịu.

Hầu Tử thấy vậy trong lòng trầm xuống.

Tính cách của tên Chu Tiểu Nhạc này rất rộng rãi, ra tay rất hào phóng, ở các phương diện đều rất dễ nói chuyện, duy nhất những chuyện liên quan đến phụ nữ lại vô cùng ngang ngược, không biết đạo lý. Diệp Phồn Tinh lại quá xinh đẹp, hắn ta vẫn chưa làm được việc, chắc chắn bây giờ vẫn còn đang rất hứng thú, chỉ sợ sẽ không dễ dàng để cho Lộ Thâm mang cậu ấy đi. Quán bar này lại là địa bàn của hắn ta, nếu thật muốn đánh nhau, hai người cậu và Lộ Thâm căn bản không thể thắng được. Càng chưa nói trong ngực Lộ Thâm còn đang ôm cô gái xinh đẹp vẫn đang hôn mê..

Hầu Tử càng nghĩ càng cảm thấy hỏng bét, nhanh chóng suy nghĩ tìm cách giải quyết. Lại không nghĩ đến lúc này, đột nhiên Lộ Thâm lại cầm thêm một bình rượu ở trên quầy bar, mở nắp ra, một hơi uống sạch sẽ.

Sau đó, anh bỗng nhiên nâng tay lên, đập cái chai rượu rỗng kia lên đầu mình.

Sau khi một tiếng “bang” lớn vang lên, thủy tinh văng tung tóe, máu tươi chảy từ trên đầu xuống.

Hầu Tử ngẩn người, nghẹn ngào sợ hãi la lên: “Thâm ca?!”

Lộ Thâm lại giống như không cảm nhận được sự đau đớn, sau đó anh cầm chai rượu mà anh đã dùng để đập lên trên đầu, tiện tay lau đi vết máu ở trên trán: “Như vậy đã giữ lại mặt mũi cho Chu ca được chưa? Nếu chưa được, em có thể làm thêm một chai nữa.”

Giọng anh rất bình tĩnh, thái độ hèn mọn, nhưng ở sâu trong ánh mắt u ám kia lại giống như đang cất giấu một con mãnh thú, không thấy một chút khách khí, ngược lại lệ khí* sôi trào, ánh mắt như dao, khiến người khác kinh hồn bạt vía.

*Lệ khí: sự hung ác, tàn bạo.

Chu Tiểu Nhạc kinh sợ*.

Mấy tên tuỳ tùng của hắn cũng kinh sợ.

*Kinh ngạc và sợ hãi.

Những người vây xem cũng nín thinh, không dám phát ra tiếng động.

Chỉ có Hầu Tử sau khi hoảng sợ, vội vàng hoảng loạn nhào tới: “Thâm ca anh không sao chứ? Cảm thấy thế nào? Có cảm thấy choáng váng không? Có muốn nôn không? Nhiều máu như vậy…… Đm, không nói gì nữa hết, đi bệnh viện, lập tức đi bệnh viện!”

“Không sao,” Lộ Thâm không nhìn cậu, anh nhìn chằm chằm Chu Tiểu Nhạc, khóe môi nhếch lên, giọng điệu hờ hững nói, “Hơn nữa, Chu ca vẫn chưa lên tiếng.”

Lúc này Chu Tiểu Nhạc mới lấy lại tinh thần.

Hắn ta nhìn Lộ Thâm từ trên xuống, một lúc lâu sau bỗng nhiên dựa vào chiếc ghế ở sau lưng, chỉ vào anh cười ha ha: “Tiểu tử cậu, có khí phách.”

Lộ Thâm không nói gì, đôi mắt khép hờ, trên đầu chảy đầy máu, cứ như vậy mà nhìn hắn ta.

“Anh đây chỉ đùa với cậu một chút thôi, sao lại tưởng thật vậy. Được rồi được rồi, nhanh chóng mang bạn gái của cậu đi đi, còn có vết thương ở trên đầu nữa, nhanh đi băng bó đi.” Chu Tiểu Nhạc sau khi cười xong, giống như thuận miệng hỏi một câu, “Đúng rồi, cậu tên là Lộ Thâm? Lộ nào, Thâm nào?”

“Lộ trong con đường, Thâm trong sâu cạn.” Thái độ của hắn thay đổi đột ngột, nhưng lúc này Lộ Thâm không có tâm tư để suy nghĩ nhiều, chịu đựng cơn choáng váng, sau khi nói xong, nửa ôm nửa kéo mang Diệp Phồn Tinh đi, rời khỏi đo bằng tốc độ nhanh nhất.

Hầu Tử lo lắng cho vết thương của anh, vội vàng đuổi theo.

Chu Tiểu Nhạc nhìn bóng dáng của ba người, hắn ta híp mắt lại một cách đầy ý vị sâu xa.

Sau khi Hoàng Mao và mấy tên tùy tùng của hắn hoàn hồn lại, cảm thấy hơi khó chịu, hỏi hắn: “Anh có muốn em tìm một vài người để dạy dỗ tên tiểu tử thúi không biết trời cao đất dày này không?”

“Không cần,” không biết nghĩ tới cái gì, tâm trạng của Chu Tiểu Nhạc khá là vui vẻ, lẩm bẩm một câu, “Có can đảm, đủ cơ trí, còn có kiên nhẫn, trước kia sao lại không phát hiện quán bar chúng ta còn cất giấu một vị nhân tài như vậy nhỉ……”

“Hả,” Hoàng Mao nghe không hiểu, “Ý của anh là gì?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Không có gì,” Chu Tiểu Nhạc hoàn hồn gõ lên mặt quầy bar mấy cái, “Chỉ là cảm thấy tiểu tử này rất có tiềm lực, nhanh đi điều tra bối cảnh gia đình và tình huống cá nhân của cậu ta một chút..”

Lời nói kỳ quái này,  mấy người Hoàng Mao cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn đồng ý: “Vâng.”

***

Lộ Thâm chảy rất nhiều máu, Hầu Tử không dám kéo dài thời gian, sau khi ra khỏi quán bar, việc đầu tiên cậu làm là gọi xe taxi, đưa anh cùng Diệp Phồn Tinh vẫn đang hôn mê bất tỉnh đến bệnh viện.

Trên đường, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cậu nhịn không được cứ nhắc mãi: “Có phải anh điên rồi không? Đó chính là cái đầu, cái đầu đó, lỡ như anh lỡ tay đập vào chỗ không nên đập, đập đến nỗi ngốc luôn thì phải làm sao hả?! Còn có tên Chu Tiểu Nhạc, trước kia cảm thấy người này không tồi, sao bây giờ lại thành một tên khốn nạn không có giới hạn vậy? Ngay cả cái loại việc thấp hèn bỏ thuốc hại con gái nhà người ta này con mẹ nó cũng làm được, quả thực không phải là người!”

Dáng vẻ này của Diệp Phồn Tinh, nhìn một cái là biết bị người ta bỏ thuốc, đây cũng là lí do tại sao ngay từ đầu Lộ Thâm suýt chút nữa nhịn không được muốn đánh nhau với bọn Hoàng Mao.

“Được rồi, đừng ồn ào nữa, anh biết rồi.” Độ rượu của hai chai rượu kia không thấp, Lộ Thâm lại uống rất nhanh, hơn nữa chảy không ít máu, vết thương cũng vô cùng đau, bây giờ anh cảm thấy vừa choáng váng mừa muốn nôn, cả người đều vô cùng khó chịu.

Hầu Tử thấy sắc mặt của anh thật sự không tốt, vội gật đầu ngậm miệng lại, không dám làm ồn anh nữa, chỉ nhỏ giọng thúc giục tài xế chạy nhanh một chút nữa.

Lúc này Lộ Thâm mới cảm thấy yên tĩnh một chút.

Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cánh tay ôm chặt Diệp Phồn Tinh cũng theo đó mà thả lỏng hơn một chút.

Không nghĩ đến đúng lúc này, cô gái vẫn luôn ngoan ngoãn dựa vào trong ngực anh đột nhiên giật mình, trong miệng phát ra một tiếng kêu nhỏ đầy oan ức và sợ hãi: “Lộ Thâm…… Cứu tớ……”

Lộ Thâm khẽ giật mình, ngay lập tức cảm thấy trong lòng giống bị cái gì đó đâm một chút, cơn đau chi chít nổi lên, anh nghĩ lại mà vẫn còn cảm thấy sợ đến nỗi nói không nên lời.