*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor : Mộc Lạp Đề
Bởi vì trong lòng đã có đối tượng để tham khảo , nên Diệp Phồn Tinh lần này nói dối giống y như thật.
Vốn là tin đồn về việc cô thích làm việc mờ ám , nuôi lốp xe dự phòng đã truyền ra trong trường , liền thành công bị tin tức " Diệp đại hoa khôi đã có bạn trai , nghe nói đối phương là một nam sinh vô cùng đẹp trai , đánh nhau cũng rất lợi hại " dập tắt.
Mặc dù cũng có người cảm thấy rất khó tin , hoài nghi Diệp Phồn Tinh đang dời đi sự chú ý của mọi người , nhưng cô nếu là loại nữ sinh thích làm việc mờ ám , nuôi lốp xe dự phòng , làm sao có thể đứng trước mặt nhiều người như thế mà thừa nhận mình đang yêu đương chứ ? Đây không phải là tự chặn đường lui cho mình sao !
Vì vậy cho dù có ai tin cô đã có bạn trai hay không , dù sao trước đây cũng không ai tin những lời này.
Ngay cả Tạ Linh Linh , người đầu tiên truyền ra tin đồn này , sau khi nghe xong lời của Diệp Phồn Tinh , khuôn mặt nhỏ đầy thịt bị bóp đến đỏ lên đầy buồn bực.
Diệp Phồn Tinh nhìn cái bóng lưng buồn bực của cô ta , vân vê đầu ngón tay , quyết định làm người tốt một lần. Thế là cô mở miệng gọi cô gái ngốc bị người ta lấy ra làm súng mà một chút cũn không biết lại , nhắc nhở cô ta vài câu : " Sau này Đồng Khả Hân nói cái gì cũng đừng tin . Quan hệ giữa tôi với Đồng Khả Hân còn tệ hơn so với tôi với cô nữa , càng chưa nói cô ta với chúng ta không học cùng một trường , cái gì mà Ôn Trác Vũ hay tặng tôi quà tôi đều nhận , suốt ngày cô nhìn chằm chằm tôi như thế mà cô cũng không biết , cô cảm thấy cô ta có thể biết được ư ? Còn nữa , Ôn Trác Vũ sở dĩ có dũng khí thổ lộ với tôi , là bởi vì có người luôn lợi dụng người bên cạnh cậu ta để tẩy não cho cậu ta , nói tôi cũng thích cậu ta . Cô đoán xem , người đó là ai ? "
Trường mà Đồng Khả Hân học là một trường chuyên cấp 3 công lập . Bởi vì khi cô ta đến Diệp gia , cô ta đã học ở đó được một đoạn thời gian rồi , Đồng Mỹ Lệ lại sợ từ nhỏ cô ta đều học ở trường công lập , đột nhiên chuyển tới học ở trường tư nhân quý tộc này sẽ không quen , vì vậy không giúp cô ta chuyển trường nữa.
Mà Đồng Khả Hân quen biết đám người Tạ Linh Linh , Văn Trì , Ôn Trác Vũ đơn giản là do Đồng MỸ Lệ thường xuyên dẫn theo cô ta tham gia các bữa tiệc rượu của các nhà , mọi người ít nhiều gì cũng có tiếp xúc qua một chút.
"Cô , lời này của cô là có ý gì ? " Tạ Linh Linh sững sờ quay đầu , buồn bực xấu hổ nói , " Còn nữa , ai suốt ngày nhìn chằm chằm cô chứ ? Cô bớt tự mình đa tình đi ? "
Đôi mắt hạnh của Diệp Phồn Tinh nhìn nghiêng qua một chút , cười đắc ý : " Ai đỏ mặt chính là người đó chứ sao . Lại nói tiếp , cô ngày nào còn cắn tôi tôi cũng không thả , không phải là cô thật sự yêu thầm tôi nên muốn gây sự chú ý với tôi chứ ? Tôi tuyên bố trước nhé , xu hướng giới tính của tôi rất bình thường , cô sẽ không có cơ hội đâu . "
Tạ Linh Linh : "..."
Tạ Linh Linh bị Diệp Phồn Tinh trêu chọc tức đến thất khiếu* muốn bốc khói , mặt cô ta vì quá tức giận mà đỏ lên !!!!
*Thất khiếu : gồm hai tai , hai mắt , hai lỗ mũi và miệng .
Còn có...
" Cô đừng hòng châm ngòi quan hệ của tôi với Khả Hân , cô ấy tốt hơn cô rất nhiều ! Về phần những lời cô nói kia .... Mặc dù cô ấy không học chung một trường với chúng ta , nhưng cô ấy ở chung nhà với cô , làm sao mà không thể biết chuyện của cô được ? Không , không chừng là do chính cô không cẩn thận mà lỡ miệng nói ra ! Còn chuyện của Ôn Trác Vũ , cô ấy với Ôn Trác Vũ không thù không oán , tại sao phải tính toán cậu ta ? Những lời này của cô không giải thích được gì cả! "
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy sắc mặt của cô ta thì cô biết trong lòng cô ta đã nghi ngờ rồi , chỉ là cãi bướng không chịu nhận thua mà thôi . Cô cũng không nói nhiều nữa , cuối cùng ném lại một câu " Vì sao ư ? Bởi vì Đồng Khả Hân cũng thích Văn Trì " rồi bỏ đi.
Thực ra là cô không thích , cũng khinh thường việc nói xấu sau lưng người khác , nhưng việc làm của Đồng Khả Hân lần này khiến cô có chút chán ghét ---- cô nói cô thích Văn Trì thì cô quang minh chính đại theo cố gắng mà theo đuổi cậu ta không được hay sao ? Nhất định phải giở trò sau lưng người khác à , làm liên lụy người qua đường vô tội.
Vả lại Tạ Linh Linh với cô dù sao cũng đã quen biết nhau nhiều năm như vậy , cũng không nỡ nhìn cô ta tiếp tục ngốc thêm nữa , cho nên..
Tự mà cấu véo lẫn nhau đi , đừng làm phiền cô nữa.
Tạ Linh Linh là người theo đuổi số một của Văn Trì , nghe xong những lời này , sắc mặt quả nhiên không kiềm chế được mà thay đổi----- cô ta mặc dù không thông minh , nhưng Diệp Phồn Tinh đã nhắc nhở rõ ràng như vậy , cô có gì mà nghĩ không ra nữa ?
Đồng Khả Hân cái con kỹ nữ này , lại còn muốn thấy cô cùng Diệp Phồn Tinh tranh giành đàn ông , còn mình lại ngư ông đắc lợi ư ?
Cô xong rôi Đồng Khả Hân !
*******
Xem ra, chuyện này đến đây coi như là kết thúc rồi , dù sao tin đồn cũng đã bị dập tắt , cũng không có ai dùng ánh mắt khác thường mà nhìn cô nữa.
Không nghĩ đến , buổi trưa lúc tan học , có bạn học đứng ngoài cửa gọi cô, nói là bên ngoài có người tìm cô.
Lúc này ai sẽ tới tìm cô chứ ?
Diệp Phồn Tinh đang ngồi ăn trưa căn tin cùng mọi người , nghe vậy có chút buồn bực, nhưng vẫn đứng dậy .
" Phồn Tinh, Phồn Tinh , chắc không phải là bạn trai đem bữa trưa tình yêu đến cho chị chứ ? " Em gái ngồi cùng bàn sau khi nghe chuyện sáng nay thì hai mắt phát sáng hỏi .
" Chắc là không phải , bây giờ anh ấy đang bận lắm." Diệp Phồn Tinh tươi cười thanh thản mà đi ra ngoài , trong lòng lại là đang suy nghĩ , đừng nói là bữa trưa tình yêu , ngay cả bạn trai cô cô cũng không biết anh đang ở cái xó xỉnh nào đâu.
" Được rồi , còn muốn nhìn thấy dáng dấp bạn trai chị ra sao đó..."
Em gái ngồi cùng bàn và quần chúng hóng bát quái xung quanh nghe vậy đều thấy có chút thất vọng , nhưng mà rất nhanh, sự thất vọng liền liền biến thành thổn thức.
" Nghe nói Ôn Trác Vũ hôm nay không đi học , là chịu không nổi đả kích khi bị nữ thần từ chối , liền ngã bệnh luôn. Thật đáng thương , không biết bây giờ như thế nào rồi . "
" Cậu ấy quả thực thật đáng thương , nhưng mà chuyện này cũng không trách Phồn Tinh được , cô ấy đã có bạn trai rồi , không cự tuyệt , chẳng lẽ đồng ý ư? "
Buổi sáng nhìn thấy bàn học trống sau lưng Diệp Phồn Tinh , đó là chỗ ngồi của Ôn Trác Vũ ,chủ đề của mọi người rất nhanh đã thay đổi.
Diệp Phồn Tinh nghe một chút liền không nghe nữa , cô đi ra cửa , sau đó cô nhìn thấy ở hành lang có một người , người đó vượt quá dự liệu của cô .
" Cái này .. chú Trần .''
" Xin chào Phồn Tinh tiểu thư . "
Người đàn ông đang nói có tứơng mạo cũng bình thường , thái độ kính cẩn , " Mạo muội đến đây làm phiền cô , xin đừng trách tôi. Chuyện là như vậy , lão phu nhân nhà chúng tôi muốn mời cô đi một chuyến ."
Người này là tài xế của Ôn gia , cô đã gặp ông ấy mấy lần . Ông nói ông vì Ôn Trác Vũ mà đến , bởi vì Ôn Trác Vũ ngã bệnh từ tối hôm đó đến bây giờ , vẫn nằm trên giường không chịu ăn cơm . Bà nội cậu ấy , cũng là lão phu nhân của Ôn gia , thực sự cũng không khuyên được , nên mới nghĩ đến việc mời Diệp Phồn Tinh đến .
" Tình hình bây giờ của tiểu thiếu gia không được tốt cho lắm , cô cũng biết cơ thể của cậu ấy gần đây rất yếu , cứ tiếp tục như thế này.... cô Phồn Tinh cô xem , cô có thể đến khuyên cậu ấy một chút được không ? " tài xế Trần cũng không nói quá rõ tình hình , chỉ nói , " Hai người là bạn học , bình thường quan hệ cũng khá tốt , lời của cô , có thể cậu ấy sẽ nghe vào một chút."
Diệp Phồn Tinh nhíu mày , tài xế Trần sợ cô từ chối , lại bổ sung thêm một câu , " Vốn dĩ lão phu nhân muốn đích thân qua mời cô đến , chỉ là lão phu nhân đã lớn tuổi rồi , thân thể có chút không nhanh nhẹn , vì vậy ...."
Diệp gia và Ôn gia trong làm ăn buôn bán cũng có qua lại , lão phu nhân của Ôn gia lại là trưởng bối , lại muốn đích thân qua mời cô đến , cô cũng không thể cự tuyệt .
Mặt khác , mặc dù có chút phản cảm với cách làm dùng cái chết để đe dọa của Ôn Trác Vũ , nhưng nói như thế nào cũng là bạn học cùng lớp , cô thật sự cũng không muốn nhìn thấy cậu ta xảy ra chuyện gì , thế là cô do dự một chút , vẫn là gật đầu : " Cháu biết rồi , cháu cùng chú đi một chuyến là được."
****
Bốn mươi phút sau , Ôn gia.
" Phồn Tinh , đứa bé ngoan , con đến rồi ! "
Bà nội của Ôn Trác Vũ Ôn lão phu nhân năm nay cũng đã 70 tuổi rồi , nhưng bởi vì được bảo dưỡng , lại được sống an nhàn sung sướng nhiều năm , thoạt nhìn trẻ hơn so với tuổi thực tế một chút.
Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh , bà rất vui mừng , khuôn mặt tiều tụy có chút vui vẻ , hai tay cũng thân thiết đưa qua kéo cánh tay của Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh cùng lão phu nhân kỳ thật cũng không quá thân quen , cũng chỉ gặp qua vài lần , cô có chút không tự nhiên , nhưng vì lễ phép nên cũng không né tránh .
" Con chào bà nội Ôn ạ . Con nghe nói Ôn Trác Vũ bị bệnh , cậu ấy như thế nào rồi ạ ? Đã đỡ hơn chưa ?"
" Haizzz , đứa bé này , sau khi trở về từ tiệc sinh nhật liền ngã nệnh , thật không dễ gì mà tốt hơn một chút , không biết như nào cũng không chịu ăn cơm , nói là không đói bụng . Con cũng biết ,mẹ của tiểu Vũ mất sớm , bố của nó lại rất bận bịu, không có thời gian để trông nom nó , mấy năm nay nó vẫn là lớn lên bên cạnh bà .
Nhìn nó càng ngày càng gầy yếu hơn , trong lòng ta đau đau như cắt ."
Mắt Ôn lão phu nhân đỏ lên , nhưng không có nói những cái khác , chỉ vỗ vỗ lòng bàn tay cô như muốn nói lại thôi , " Bây giờ nó đang nằm ở trong phòng , con nhanh vào khuyên nó một chút , tính tình tiểu Vũ bướng bỉnh , trước mắt chỉ sợ cũng chỉ có con mới khuyên được nó."
Cô tất nhiên biết rõ tất cả mọi chuyện , Diệp Phồn Tinh theo bản năng mà cảm thấy vô cùng xấu hổ , nhưng nghĩ đến mình không làm gì sai , trong lòng khôi phục lại sự thản nhiên.
" Con sẽ cố gắng hết sức ." Cô khách khí lên tiếng trả lời , cùng Ôn lão phu nhân đi lên lầu .
Ở trên lầu , Ôn Trác Vũ vừa mới tỉnh ngủ , đang nằm trên giường mà ngẩn người . Nghe thấy tiếng mở cửa , cậu không quay đầu , chỉ mệt mỏi mà nói một câu : " Con không đói , con không muốn ăn cơm ."
" Con, cái đứa nhỏ này , người là sắt ,cơm là thép , không ăn cơm sao được ? " Ôn lão phu nhân đau lòng nói xong , thanh âm trở nên dịu dàng , " Mau ngồi dậy nhìn xem , ai đến thăm con đây này ! "
Ôn Trác Vũ sững sờ , theo bản năng quay đầu lại.
" Phồn Tinh ?! "
Nhìn thấy thiếu niên trên giường sắc mặt tái nhợt , vành mắt xanh lên , gầy yếu đến nỗi giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi thì sẽ bay đi , tâm tình của Diệp Phồn Tinh có chút phức tạp .
Cô tiến lên vài bước , đứng lại bên giường nói : " Nghe nói cậu bị ốm , các bạn đều rất lo lắng cho cậu , vừa lúc bà nội Ôn kêu người mời tớ đến , mình thay mặt mọi người đến thăm cậu một chút ."
Nụ cười vui mừng của Ôn Trác Vũ cứng lại : " Cậu ... là bà nội gọi cậu đến ? Tớ tưởng là.."
" Bà nội Ôn , xin bà có thể đi ra ngoài trước được không ạ ? Con có mấy câu muốn nới với bạn học Ôn ."
Diệp Phồn Tinh đột nhiên quay đầu , Ôn lão phu nhân sững sờ, bộ dáng có chút không yên lòng , nhưng không biết nghĩ đến cái gì , vẫn là gật đầu .
Diệp Phồn Tinh đưa mắt nhìn bà ra ngoài , xoay người , sau đó sắc mặt thay đổi , thu hồi nụ cười khách sáo : " Ôn Trác Vũ , cậu năm nay tám tuổi sao ? "
" Phồn , Phồn Tinh ? "
Ôn Trác Vũ không kịp phản ứng , lúng ta lúng túng gọi cô một tiếng.
" Thất tình một cái liền nằm trên giường không ăn không uống , như muốn tìm cái chết , cái bộ dạng này của cậu , giống như vừa ý cái gì nhất định phải mua được nó , không cho mua liền lăn lộn khóc lóc om sòm không khác gì đứa trẻ bị mắng ư ? " Diệp Phồn Tinh mặc dù đồng ý đến đây một chuyến , nhưng căn bản không có ý định dỗ dành Ôn Trác Vũ như Ôn lão phu nhân , bởi vì cô đã không dễ dàng gì mà nói rõ mọi chuyện với cậu ta , thực sự không muốn cậu ta lại hiểu lầm nữa.
Cô tới đây là muốn khiến cậu ta hoàn toàn hết hi vọng.
" Tớ , tớ không có , Phồn Tinh cậu hiểu lầm rồi ! "
Ôn Trác Vũ nghe xong lời cô nói , cuống lên , vội vàng chống đỡ cơ thể muốn ngồi dậy . Kết quả bởi vì động tác quá nhanh , suýt nữa cắm đầy xuống giường.
Diệp Phồn Tinh sắc mặt lạnh lùng đứng ở bên cạnh , một chút ý nghĩ muốn đỡ cậu ta dậy cũng không có .Ôn Trác Vũ trong mắt lóe lên sự thất vọng , sau đó có chút chật vật nắm lấy ga giường , cố gắng giữ vững thân thể.
" Tớ không có ý lấy cái chết ra để de dọa mọi người , chỉ là trong lòng tớ quá khó chịu .....'' Cậu dựa vào thành giường , đôi mắt đỏ lên , hai tay nắm chặt cái mền , " Phồn Tinh , căn bản cậu không biết cậu quan trọng với tớ bao nhiêu đâu . Tớ thích cậu , thích đến nỗi bằng lòng đem tất cả mọi thứ mà tớ có đều cho cậu hết , mà cậu ... cậu tại sao lại tuyệt tình như vậy , ngay cả một cơ hội thôi cũng không chịu cho tớ ? "
" Bởi vì cậu không phải là kiểu người mà tớ thích." Diệp Phồn Tinh trước đây không nói ra những lời quá thẳng thắn như thế này , bởi vì mọi người đều là bạn học cùng lớp , ngày nào cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thì gặp , không muốn khiến cho mối quan hệ này trở nên cứng nhắc. Nhưng bây giờ , có những lời không nói là không được . Cô dừng lại một chút , không khách khí chút nào mà nói , " Tớ thích kiểu con trai vui tươi như ánh mặt trời , là người vô cùng nỗ lực , mạnh mẽ , mang đến cho tớ cảm giác an toàn . Cậu đối với tớ mà nói chỉ giống như một người em trai , tớ giúp cậu ra mặt , an ủi cậu đều xuất phát từ tình nghĩa bạn bè , còn những cái khác ... Thật xin lỗi , cho dù tớ không có bạn trai , tớ cũng sẽ không thích cậu .''
" Ngoài ra , trong mắt của tớ , rõ ràng không thích cậu mà còn kéo lấy cậu, khiến cậu càng ngày càng lún sâu , khi đó mới thật sự là tuyệt tình. Ôn Trác Vũ , cậu đừng thích tớ nữa , dưới gầm trời này , có nhiều cô gái xinh đẹp ưu tú như vậy , sau này cậu nhất định sẽ gặp một cô gái mà cậu thích , cô ấy cũng thích cậu . Còn nữa , đừng có giống như một thằng nhóc không chịu lớn , cứ tùy hứng lại không chịu ăn cơm nữa, bà nội của cậu rất lo lắng cho cậu , cậu nếu không vì bản thân thì cũng nên nghĩ cho bà của cậu một chút ."
Ôn Trác Vũ nghe xong nước mắt liền dâng lên : " Nhưng mà tớ không thích người khác , tớ chỉ thích cậu thôi !"
Diệp Phồn Tinh: "......"
Đang muốn nói cho thật lạnh lùng vô tình một chút làm cho cậu ta hoàn toàn hết hi vọng , thiếu niên ngồi trên giường bỗng nhiên giãy giụa nhào xuống giường , thở phì phò mà quỳ trên mặt đất , nắm chặt tay áo của cô , " Phồn Tinh , cậu không thích tớ cái gì mình có thể sửa , chỉ cần cậu cho mình một cơ hội tớ nhất định sẽ cố gắng trở thành bộ dáng mà cậu yêu thích ! Cầu xin cậu , cho tớ một cơ hội, một lần thôi có được không ? ! "
Diệp Phồn Tinh : "....."
Diệp Phồn Tinh bị dọa đến nỗi thiếu chút nữa nhảy xoay người.*
" Cái đệch , cậu đang làm gì vậy ????? Mau đứng dậy đi!!!!!! "
*********************
Lời của tác giả : Sự kiện của Ôn Trác Vũ là điều quan trọng thúc đẩy Tinh muội muội chuyển đến trường của nam chính , nó cũng là phần nhạc dạo của nhiều tình tiết sau này .
*托马斯回转 : là một loại động tác nhảy trong hip hop...nó là như thế này.... mình không biết tên tiếng việt nó là như thế nào luôn.. nên ghi nhảy xoay người.