Trong lòng Diệp Phồn Tinh bây giờ đều tràn đầy đều là Lộ Thâm cùng mụ nội nó tình huống, sau khi cúp điện thoại liền tạm thời ném việc đã ngả bài với ông bố nhà mình ra sau đầu.

Lúc xuống xe, Lộ Thâm vẫn luôn không có tin tức gì cuối cùng cũng gọi cho cô một cuộc điện thoại báo bình an.

Diệp Phồn Tinh nghe thanh âm khàn khàn mệt mỏi của anh, cô cực kỳ đau lòng, lại nghĩ đến anh chắc anh chưa ăn cơm trưa, liền đến mấy cửa hàng bán thức ăn nhanh ở gần đó mua mấy hộp cơm đem đi.

Lộ Thâm mới vừa đi làm thủ tục nhập viện cho bà nội về, ngẩng đầu liền thấy cô đứng ở cửa phòng bệnh, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó liền nhanh chóng đi tới: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tớ lo lắng cho cậu.” Diệp Phồn Tinh nhỏ giọng nói, quơ quơ cái túi trong tay, “Trước tiên ăn chút gì đó đã? Bây giwof đã hơn 12 giờ rồi.”

Thực ra Lộ Thâm không có một chút khẩu vị, nhưng nhìn vào đôi mắt tràn đầy lo lắng của cô gái đứng trước mặt mình, anh dừng lại một lát, rốt cuộc vẫn gật đầu: “Vào đi.”

Hai người một trước một sau đi vào phòng bệnh.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bà nội của Lộ Thâm vẫn chưa tỉnh. Diệp Phồn Tinh nhìn cả người bà cụ cắm đầy ống dẫn, im hơi lặng tiếng nằm ở đó, giống như là dáng vẻ có thể buông tay mà đi bất cứ lúc nào, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy chát chát.

“Bà nội nhất định rất đau……” Cô không đành lòng mà dời mắt tình, cắn môi hỏi Lộ Thâm, “Người gây họa là ai? Bắt được chưa?”

“Chưa, đối phương đụng người ta xong liền bỏ chạy, cảnh sát vẫn đang điều tra.”

Lúc Lộ Thâm nói lời sắc mặt có chút lạnh, Diệp Phồn Tinh nghe xong cũng tức giận không thôi: “Khốn kiếp, đừng để cho tớ bắt được hắn! Bằng không tớ sẽ kiện hắn cho đến chết!”

Khuôn mặt tươi tắn, sáng sủa và dáng vẻ khí phẫn ưng điền của cô mang đến cho trái tim lạnh lẽo và nặng nề của anh một tia ấm áp. Anh nhịn không được duỗi tay ôm cô vào lòng, gác cằm ở hõm vai cô.

Diệp Phồn Tinh không kịp đề phòng, thấy vậy thì tim nhảy lên một cái: “Làm, làm sao vậy?”

“Tớ hơi mệt, cho tớ ôm một lát.” Chàng trai nhắm mắt lại, lẳng lặng ngửi mùi hương trái cây ngọt mát tỏa ra từ cơ thể của cô gái trong ngực mình.

Nghe ra trong giọng của anh cất giấu mỏi mệt cùng yếu ớt, Diệp Phồn Tinh đau lòng hoàn hồn, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, giơ tay ôm lấy anh: “Ôm đi, cậu muốn ôm bao lâu cũng được.”

Thanh âm của cô êm dịu, nói xong liền nghiêng đầu hôn hôn sườn mặt hơi lạnh của, “Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”

Lộ Thâm ngẩn ra, hai cánh tay đang ở bên hông vô thức ôm chặt hơn, những sốt ruột, phiền muộn cũng như lo lắng bất an ở trong lòng giống như là đột nhiên tìm được lối ra, thoáng chốc quay cuồng lên.

Anh nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được, bỗng nhiên ngẩng đầu, tìm được môi cô liền dùng lực hôn lên đi.

Diệp Phồn Tinh hoảng sợ, muốn nói cái gì đó thì  ót đã bị một bàn tay to đè lại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chàng trai ở trước mặt giống như đã biến thành một người khác, không còn uể oải, không còn ôn nhu, mà là trong sự bá đạo mang theo một chút khẩn thiết, trong sự khẩn thiết lại mang theo một sự xâm lược nào đó khiến người khác hoảng sợ, hôn đến nỗi khiến cả người Diệp Phồn Tinh nhũn ra, tim đập như sấm, cả khuôn mặt không khống chế được mà đỏ lên.

“Cậu…… Không phải cậu mệt sao……”

Trông cô vừa thẹn thùng xấu hổ vừa mơ màng, đôi mắt hạnh long lanh, như là có ánh sáng lấp lánh. Lộ Thâm cuối cùng cũng lấy lại lí trí, yết hầu khẽ nhúc nhích, buộc  mình buông ra cô: “Ừ, cho nên mới cần phải nạp điện đó.”

Sau khi cơn uất hận đầy ngột ngạt ở trong lòng tan đi, cả người anh đều thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là…

“Có phải dọa đến cậu rồi không?”

Mi mắt anh hơi rũ xuống, trông có vẻ có chút ân hận, Diệp Phồn Tinh hoàn hồn chớp mắt, ho nhẹ: “Còn tốt…”

Đây là lần đầu tiên hai người hôn sâu, thật ra trong lòng cô rất xấu hổ, nhưng nhìn tâm trạng của anh rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng rất nhanh chóng ra vẻ bình tĩnh “Cậu nạp đầy điện chưa? Nếu chưa đầy thì có thể nạp thêm một lần nữa. Cái đó, cảm giác này cũng thật không tệ.”

Lộ Thâm: “……”

Lộ Thâm thấy rõ ràng cô đã xấu hổ đến nổi hai tai đều đỏ lên, lại còn muốn giả vờ mang cái dáng vẻ “Tớ là tài xế già, căn bản cậu không dọa được tớ”,trong đôi mắt ảm đạm cuối cùng cũng nhịn không được có một chút ý cười dịu dàng leo lên.

“Đồ ngốc.” Anh giơ tay véo nhẹ chóp mũi cô một chút, đứng dậy mở nắp cơm hộp ra, “Ăn cơm đi, ăn xong rồi cậu còn phải về trường học nữa.”

Diệp Phồn Tinh đỏ mặt sờ sờ mũi: “Tớ không muốn về…”

Cô muốn ở lại bên cạnh anh.

“Không muốn thi Hoa Đại?” Bên trong mấy phần cơm hộp đều có hành, Lộ Thâm cầm một đôi đũa sạch sẽ, lấy hết hành trong phần cơm hộp đó ra, sau đó nói, “Ngoan, mau ăn đi.”

Diệp Phồn Tinh: “… Ừm.”

Cô có chút không vui lại bị hành động chăm sóc cẩn thận chu đáo của anh làm cho ấm áp ấm, nhịn không được giơ tay ôm chặt eo anh thì thào một hồi lâu, cuối cùng mới lưu luyến bịn rịn buông anh ra bắt đầu ăn cơm.

Lộ Thâm cũng tạm thời bị cô gái nhỏ dính người này dính đến nổi bỏ qua đồng phiền não kia.

Hai người anh một miếng em một miếng ăn xong cơm trưa, sau đó Lộ Thâm liền đưa Diệp Phồn Tinh đi xuống lầu.

“Tình huống cụ thể của bà nội cậu, tớ đã nghe bố tớ nói rồi. Sau đó cái kia…… Về chuyện tiền bạc cậu không cần lo lắng, có tớ đây.”Trước khi đi, Diệp Phồn Tinh do dự một chút, nhỏ giọng nói với Lộ Thâm.

Lộ Thâm khẽ giật mình, muốn nói cái gì đó thì lại nghe cô nhanh chóng bổ sung, “Đương nhiên, số tiền đó coi như tớ cho cậu mượn, sau này cậu phải trả nhiều hơn cho tớ.”

Biết cô là muốn giúp anh, lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh nên mới cố ý nói như vậy, Lộ Thâm hoàn hồn xoa xoa cô đầu, đồng ý, chỉ là trong lòng lại không có ý định làm như vậy.

Không lại không phải là lòng tự trọng bị tổn thương, chỉ là không muốn cứ mãi lộ ra mặt yếu đuối bất lực trước mặt cô gái mà mình yêu thương—— tuy rằng cô đã sớm thấy được không chỉ mới một lần.

“Vậy tớ đi đây, cậu hãy chăm sóc cho bà thật tốt, tài liệu ôn tập gì đó tớ sẽ giúp cậu sắp xếp rồi đưa qua đây.” Sắp đến giờ vào học, Diệp Phồn Tinh dù có luyến tiếc đến đâu cũng chỉ có thể rời đi trước.

Lộ Thâm nhìn theo cô đi ra cửa, không lâu sau, Hầu Tử mồ hôi đầy đầu chạy đến.

“Thâm ca! Đm. Con mẹ nó cuối cùng là cháu con rùa nào đâm bà nội của em! Người đâu? Bắt được không?! Còn bà nội thế nào rồi? Hả? Bác sĩ nói sao?!”

Lộ Thâm nhìn cụ bà đang hôn mê bất tỉnh ở trên giường, kể sơ sơ tình huống với cậu một lần.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hầu Tử nghe xong vừa vội vừa tức, vò tóc mắt đỏ lên rất lâu, mới nặn ra từ kẽ răng một chữ “f*ck”*: “Cho nên nếu bên phía cảnh sát không bắt được người, vậy bà nội của chúng ta phải chịu tội như vậy sao? Còn có viện phí nữa, hơn ba mươi vạn, đây cũng không phải là con số nhỏ, cho dù đem cả hai chúng ta đi bán cũng không gom được số tiền lớn như vậy…… Không được, vẫn là phải nghĩ cách tìm ra tên khốn nạn kia, bắt nó bỏ ra số tiền này!”

“Cảnh sát đang tìm, nhưng biển người mênh mông, tìm được hay không cũng không ai biết. cho dù có bắt được, đối phương cũng chưa chắc sẽ bỏ ra nhiều tiền như vậy. Quan trọng nhất chính là, tình hình của bà chờ không nổi.”

Nhớ lại cảnh sát nói với anh, có người nhìn thấy, chiếc xe đụng bà là một chiếc xe bảy chỗ kiểu cũ cũ kĩ tồi tàn, tài xế cũng ăn mặc khá nghèo khổ. Lộ Thâm dùng sức xoa mi tâm một cái, nói, “Được rồi trước tiên không nói những chuyện này nữa, cậu nhanh chóng giúp anh ngẫm lại, bên cạnh có con đường tương đối đáng tin không.”

Hầu Tử sửng sốt, hoàn hồn: “Cái gì mà con đường đáng tin cậy? Mẹ nó, không phải anh định đi vay nặng lãi chứ?!”

“…Nghĩ cái gì vậy,” Lộ Thâm nhấc chân nhẹ đạp cậu một cái, “Anh nói là vay tiền bình thường.”

“Nhưng vay tiền bình thường, ai có thể cho anh vay một lần nhiều tiền như vậy.” Hầu Tử ngượng ngùng né tránh, “Bên cạnh chúng ta cũng không có bạn bè thổ hào nào cả…… Từ từ, nói đến đây, anh có thể hỏi mượn Phồn Tinh a! Nhà cô ấy không phải rất giàu sao?”

Lộ Thâm dừng lại, khẽ mím môi: “Cậu ấy không thích hợp.”

“Sao lại không thích hợp?” Ban đầu Hầu Tử không phản ứng lại kịp, chờ cho đến khi nhớ tới quan hệ của hai người họ bây giờ, mới vỗ đầu một cái nói, “Suýt chút nữa thì quên, bây giờ đàn đang yêu nhau, nói như vậy quả thật là không thích hợp cho lắm, dù sao lần trước bố anh nằm viện cũng là cô ấy tìm mối quan hệ nhờ giúp đỡ, lần này lại là bà nội…… Bây giờ muốn hỏi mượn tiền cô ấy, quả thật rất không ra gì.”

Hầu Tử nói xong trên mặt lộ vẻ rối rắm, “Nhưng ngoài cô ấy ra, em thật sự nghĩ không ra người khác……”

“Vậy có thể gom được chừng nào thì gom trước đi đã.”

Hiển nhiên anh không muốn tiếp tục nói về cái đề tài này nữa, Hầu Tử muốn nói lại thôi rồi nhìn anh một lát, rốt cuộc cũng thở dài gật gật đầu, chạy ra ngoài gọi điện thoại.

Lộ Thâm cũng lấy điện thoại ra, gọi cho từng người từng người bạn mà mình có thể vay tiền.

Nhưng mà đúng như lời của Hầu Tử đã nói, trong đám bạn bè của anh không ai có thể lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy, mấy nghìn mấy vạn đã là giới hạn của bọn họ. Cuối cùng, hai người gộp lại cũng chỉ mượn được gần 8 vạn.

“…… Ừ, được, cảm ơn, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho cậu.”

Lộ Thâm cúp cuộc điện thoại cuối cùng, nhìn bầu trời âm u ở ngoài cửa sổ, đáy mắt bị úc sắc lấp đầy.

Đúng lúc này, Hầu Tử đột nhiên chạy vào với vẻ mặt vui sướng: “Thâm ca! Em đã tìm được đường cho anh rồi! Đối phương nói đừng nói 30 vạn, cho dù là 50 vạn cũng không có vấn đề gì!”

Lộ Thâm hoàn hồn đứng lên: “Tình hình như thế nào?”

“Vừa rồi em gọi điện thoại cho Hổ Tử, vừa lúc anh ấy đang ơn cơm với đám anh em. Sau đó có một người trong đó sau khi biết tình hình của chúng ta, liền giới thiệu cho em một người, nói đối phương có rất nhiều tiền, là một người vô cùng trượng nghĩa, lúc trước mẹ anh ấy không có tiền để làm phẫu thuật, chính là người nọ đã cho anh ấy mượn. Quan trọng nhất chính là, đối phương ngay cả tiền lãi cũng không lấy, cho anh ấy mượn bao nhiêu thì lấy lại bấy nhiêu, còn nói sau này có cần gì cứ tìm anh ta anh ta sẽ giúp đỡ.” Hầu Tử vừa nói vừa mở WeChat ra, “Em bảo Hổ Tử gửi số điện thoại của người kia qua, anh nhìn này, anh ấy nói đối phương họ Chu, bảo chúng ta kêu anh ta là Chu ca là được, sau đó để em gọi qua xem thử…… đm, sao lại là hắn ta?!”

Thấy trên màn hình điện thoại của Hầu Tử trên đột nhiên nhảy ra ba chữ “Chu Tiểu Nhạc”, Lộ Thâm cũng sửng sốt, anh muốn nói cái gì đó thì cuộc gọi đã được kết nối.

“Alo? Hầu Tử? Hôm nay sao có thời gian gọi điện thoại cho anh vậy?”

Trong điện thoại truyền ra tiếng cười sang sảng của Chu Tiểu Nhạc, Hầu Tử từ trong mộng lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhìn về phía Lộ Thâm: Làm sao bây giờ? Có muốn vay tiền hắn ta không?

Nếu trước kia không xảy ra những chuyện đó, có lẽ Lộ Thâm sẽ còn suy xét, nhưng hiện tại, anh không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu.

Vì thế Hầu Tử cười gượng một tiếng, lấy lí do mình gọi nhầm rồi cúp điện thoại.

Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ cứ như vậy mà kết thúc, nhưng không ngờ chỉ một lát sau Chu Tiểu Nhạc đã gọi lại. Hầu Tử buồn bực, thấy điện thoại cứ rao lên không ngừng, nên vẫn nhận máy.

“Alo, Chu ca, còn có chuyện gì sao?”

“Tiểu tử cậu, gặp khó khăn sao lại không nói với anh, có phải không xem anh là bạn bè nữa phải không?” Đầu tiên, Chu Tiểu Nhạc cười mắng một câu, sau đó liền thẳng thắn bảo là đã nghe hết mọi chuyện từ người anh em Hổ Tử của mình, này 30 vạn, nếu cần gấp thì có thể gọi cho hắn ta bất cứ lúc nào, đương nhiên, hắn sẽ không lấy lãi.

Giọng điệu của hắn hết sức chân thành, hơn nữa bình thường hắn đối xử với bạn bè cũng vô cùng trượng nghĩa, Hầu Tử trong lúc ….., ác cảm của cậu về hắn bởi vì chuyện của Diệp Phồn Tinh cũng từ từ tan đi rất nhiều.

“Cảm ơn chu ca, nhưng số tiền này em không phải là người muốn mượn, là một người bạn của em, vậy cái đó, em sẽ nói trước với cậu ấy một tiếng, tối nay sẽ trả lời anh.”

“Được.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Tiểu Nhạc nói xong cúp máy, Hầu Tử nhìn Lộ Thâm, chần chờ nói: “Cái tên họ Chu này tuy rằng về mặt nhân phẩm không được tốt, nhưng đối xử với anh em bạn bè vẫn rất trọng tình trọng nghĩa, thâm ca, anh xem anh có muốn không……”

“Giúp anh một chuyện.” Lộ Thâm, người vẫn luôn không nói gì, không biết đang suy nghĩ cái gì đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Hầu Tử sửng sốt: “Giúp cái gì?”

“Giúp anh âm thầm quan sát Chu Tiểu Nhạc mấy ngày.”

Hầu Tử kinh ngạc: “Cái gì? Vì sao vậy?”

“Cậu không cảm thấy tin tức của hắn quá mức nhanh, xuất hiện cũng quá đúng lúc sao.” Vốn dĩ Lộ Thâm cũng không nghĩ nhiều, mãi cho đến khi Chu Tiểu Nhạc sau khi cúp điện thoại xong lại gọi lại lần nữa, “Ba mươi vạn không phải con số nhỏ, cho dù hắn có rất nhiều tiền, ….., nhưng tình cảm của hai người của chưa đến mức là anh em? Lúc trước vì Phồn Tinh mà chúng ta với anh ta tan rã không vui vẻ, cho dù rộng lượng đến đâu trọng tình trọng nghĩa đến đâu, cũng không nên nhiệt tình chủ động như vậy.”

Hầu Tử ngẩn ngơ: “Anh nói như vậy cũng rất có lý…… Đúng là làm như vậy thật không phải là chuyện gì tốt, nhưng hắn là một tên đàn ông, có ý đồ gì với anh chứ?”

Lộ Thâm không nói gì, một lúc lâu sâu mới nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu anh không đoán sai nói, mục tiêu hắn có lẽ là anh.”

“Anh?” Hầu Tử sững sờ nhìn anh, thật lâu sau đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, “Mẹ nó ý của anh là, tên kia không chỉ thích nữ mà còn thích nam ư? Vãi chưởng thế mà hắn cũng có ý đồ với anh ư?!”

Lộ Thâm: “…???”

Lộ Thâm nhịn không được, thẳng chân đá một cái vào mông của thằng em bị thiểu năng: “Cút đi!”

Hầu Tử oan ức che mông: “Nếu không ý của anh là gì!”

Lộ Thâm xoa xoa thái dương đang căng đau, kể lại chuyện lúc trước Chu Tiểu Nhạc tới tìm anh mấy lần, sau đó mới ngưng giọng nói: “Anh không biết rốt cuộc vì sao hắn lại theo dõi anh, nhưng chuyện vừa rồi làm anh không khỏi có một loại dự cảm —— việc bà nội xảy ra tai nạn, rất có thể có liên quan đến chuyện này.”

Nghe xong lời này Hầu Tử cảm thấy hơi sợ hãi: “Cái gì?! Cái này, có phải là anh đã nghĩ nhiều rồi không? Không phải cảnh sát đã nói sao, tai nạn của bà nội có lẽ chỉ là chuyện ngoài ý muốn……”

“Nhưng nơi xảy ra tai nạn, ngày nào bà nội đều sẽ đi, từ trước đến nay chưa từng xảy ra sực cố gì. Hơn nữa một loạt chuyện xảy ra gần đây, anh luôn cảm thấy có chút bất thường……” Lộ Thâm lắc đầu, không nói tiếp nữa, chỉ nói, “Dù sao nếu cậu có rảnh hãy giúp anh quan sát hắn ta mấy ngày, nếu không rảnh thì anh sẽ tự mình dành ra thời gian để đi xem, không biết rõ mục đích của người này, trong lòng anh sẽ cảm thấy bất an.”

Hầu Tử suy nghĩ một chút cũng bắt đầu cảm thấy Chu Tiểu Nhạc hơi bất thường, cậu hoàn hồn gật đầu: “Được thôi, chuyện này giao cho em, anh cứ an tâm ở đây chăm soc cho bà nội, có tin tức gì em sẽ báo cho anh đầu tiên.”

“Ừ, đứng ở xa quan sát, xem bình thường hắn hay làm những việc gì là được, đừng đến quá gần, chú ý an toàn.”

Đầu óc của Hầu Tử khá linh hoạt, thân thủ cũng không tồi, lúc trước còn từng làm phóng viên paparazi, từng có kinh nghiệm theo dõi người khác và nghe ngóng tin tức. Cho nên chuyện này giao cho cậu, Lộ Thâm rất yên tâm.

Tuy nhiên anh hoàn toàn không biết gì về thân phận thật sự của Chu Tiểu Nhạc, hoàn toàn đáng giá thấp mức độ nguy hiểm của chuyện này—— ba ngày sau, Hầu Tử vẫn luôn giữ liên lạc với anh sau khi gửi cho anh một đoạn ghi âm mơ hồ thì đột nhiên mất tích.