Cuộc sống bận rộn của học sinh cấp ba luôn có thể khiến người ta tạm thời quên đi những nỗi bất hạnh.

Cố Dật Nhĩ đồng thời báo danh đại hội âm nhạc cấp tỉnh cùng cuộc thi viết văn tân khái niệm toàn quốc, thành công khiến mình trở nên bận rộn, không rảnh bận tâm những chuyện khác.

Ngày diễn ra cuộc thi khoa học tự nhiên cũng càng ngày càng gần.

Rõ ràng cô và Tư Dật chỉ cách nhau một bức tường, nhưng lại luôn không thể gặp được nhau.

Ban đầu còn thấy không quen, cho dù không gặp mặt nhau được thì cũng gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn WeChat, sau đó càng ngày càng bận, ngay cả di động cũng thường không mang theo bên người.

Hôm nay Cố Dật Nhĩ và mấy người bạn cũng tham gia đại hội âm nhạc đi đến nhà ăn vừa lúc đụng phải lớp thi đua toán tan học.

Lâm Vĩ Nguyệt nhìn thấy cô, hưng phấn dùng sức phất tay: “Dật Nhĩ!”

Cố Dật Nhĩ đang nói chuyện với Nhạc Trạch Mính, vừa nghe thấy tiếng gọi lập tức quay đầu tìm kiếm chủ nhân giọng nói.

Lâm Vĩ Nguyệt sải bước đi tới ôm chặt cô: “Đã lâu không được gặp cậu.”

Cố Dật Nhĩ vỗ vỗ lưng cô: “Hai lớp chúng ta không phải chỉ cách nhau một bức tường thôi sao?”

“Nhưng mà lúc tớ ở lớp thì không có cậu, mà lúc cậu ở lớp thì tớ lại không có ở đấy.” Lâm Vĩ Nguyệt bĩu môi, “Thời gian hoàn toàn lệch nhau.”

Cô cười cười, khóe mắt không khỏi liếc về phía thiếu niên dáng vẻ lười biếng đang đứng sau Lâm Vĩ Nguyệt.

Cậu buộc áo đồng phục ở bên hông, áo sơmi trắng đơn giản, quần đồng phục màu xanh biển với giày chơi bóng màu trắng, đơn giản mà thoải mái thanh tân.

Đã rất nhiều ngày không gặp, hình như tóc Tư Dật dài hơn một chút, tóc mái thoáng xẹt qua lông mày sắp che mất đôi mắt cậu.

Cậu không thay đổi, khóe miệng vẫn treo nụ cười như trước chỉ là trên mũi thêm một cặp kính gọng mảnh.

Vốn dĩ Tư Dật và Phó Thanh Từ không giống nhau, nhưng hôm nay cậu mang mắt kính đứng chung một chỗ với Phó Thanh Từ, cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng lẫn nhau không mà khí chất cả người cũng trở nên có chút thanh lãnh.

Cậu cận thị sao?

Lâm Vĩ Nguyệt thân mật kéo tay cô: “Đi thôi, mọi người cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm.”

Vừa lúc vài người bọn họ đều cùng lớp 1 ngày xưa nên mọi người cũng tương đối quen thuộc.

Một đám học bá đi vào nhà ăn khiến cho không ít người vây xem, trong đó được chú ý nhất là Tư Dật và Cố Dật Nhĩ.

Dạo này lời đồn về bọn họ ở trong trường càng ngày càng nhiều, chỉ là hôm nay vừa thấy, hai người cũng không đi cùng nhau mà đều đang nói chuyện với người khác.

Món ăn ở mỗi cửa sổ tại nhà ăn đều không giống nhau, học sinh tùy theo sở thích của mình mà xếp hàng, Cố Dật Nhĩ không nghĩ nhiều, hôm nay vẫn như cũ xếp hàng vào đội ngũ sườn heo chua ngọt.

Lâm Vĩ Nguyệt xếp vào hàng gà Cung Bảo.

Cô theo đội ngũ chậm rãi nhích lên, hai tay tùy ý thả ở bên sườn.

Bỗng nhiên đầu ngón tay út bị cái gì đó ngoắc lấy.

Cô run lên không quay đầu lại, ngay sau đó người nọ lại buông ngón tay cô ra.

“Lâu như vậy không gặp, cậu cũng không có gì nói với tớ sao?”

Thiếu niên nhỏ giọng oán trách, ngữ khí tràn đầy oán niệm.

Cố Dật Nhĩ nhéo tay nhẹ giọng hỏi: “Sao cậu lại đeo kính?”

Cậu thuận theo trả lời: “Tớ bị cận nhẹ, vừa nãy tan học quên không tháo xuống.”

Cô hỏi xong nghi hoặc trong lòng thì lại không còn lời gì để nói nữa.

Phía sau Tư Dật hừ một tiếng, giống như tùy ý nói: “Tóc cậu thật dài.”

“Cậu cũng vậy,sắp che mắt rồi.”

Tư Dật gãi gãi tóc mái: “Tớ định cuối tuần đi cắt tóc.”

Đội ngũ xếp hàng đã đến lượt Cố Dật Nhĩ, cô nhìn cái khay sườn heo chua ngọt đã chả còn mấy miếng, nói với dì xúc cơm: “Dì ơi, cho cháu ít sườn thôi ạ.”

Dì múc cơm dường như lần đầu tiên nghe thấy có người bảo múc ít cho mình, cái muôi lớn đảo qua một vòng, xác nhận lại: “Thật sự lấy ít?”

“Dạ.”

“Múc cho cậu ấy nhiều đi ạ.” Cửa sổ chỗ cô bỗng nhiên có một người nhảy ra, cười tủm tỉm, “Cậu ấy cực kỳ thích ăn món này ạ.”

Mấy bà dì trung niên ở nhà ăn trước nay không hề có sức chống cự với những nam sinh mặt mày tinh xảo diện mạo tuấn tú thế này, càng đừng nói là lúc nam sinh mi mắt cong cong cười cười nhìn bà như vậy.

Bà dì trực tiếp xem nhẹ yêu cầu của Cố Dật Nhĩ, múc toàn bộ xương sườn còn lại cho cô.

Cố Dật Nhĩ bê khay cơm với hai ô đầy xương sườn lại nhìn khay trống trơn của Tư Dật, hỏi cậu: “Vậy cậu ăn gì?”

“Tớ không ăn ngọt.” Tư Dật chỉ chỉ hàng bên cạnh, “Tớ đi lấy món khác.”

“Vậy sao cậu lại đứng hàng này?” Lời nói không qua đại não đã bật thốt ra.

Tư Dật chớp chớp mắt, cười: “Ngốc ạ, đương nhiên là muốn nói chuyện với cậu.”

Cố Dật Nhĩ lấy đồ ăn xong, Lâm Vĩ Nguyệt đang đứng bên cạnh bàn ăn tìm cô, thấy cô hướng về bên này thì liều mạng vẫy tay với cô.

Cô đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lâm Vĩ Nguyệt, Nhạc Trạch Mính ngồi bên phải cô đang chuyên chú ăn cơm của mình.

Không bao lâu, Tư Dật và Phó Thanh Từ múc đồ ăn xong cũng đi tới.

Lúc này đối diện Cố Dật Nhĩ còn một chỗ trống, Tư Dật còn chưa thương lượng gì với Phó Thanh Từ, người sau đã trực tiếp bưng cơm đi đến chỗ khác.

“……” Thật là anh em tốt.

Mọi người ngồi cùng nhau bắt đầu đàm luận phiền não sau khi phân ban, vốn tưởng rằng sau khi phân ban gánh nặng học tập có thể nhẹ hơn một chút, kết quả còn không thoải mái bằng hồi lớp 10 học chín môn.

Có người cảm thán nói; “Đến cả Tư Dật còn rút thời gian nghỉ trưa ra để làm bài, tớ mà không thức đêm học bài thì cũng thật xin lỗi với bản thân mình.”

Lớp 2 có người không cam lòng yếu thế: “Cố Dật Nhĩ cũng vậy, đệ nhất ban xã hội còn đua như vậy thì tớ còn lý do để lười biếng nữa? Tớ đã có vài đêm thức đến tận 11 giờ làm bài tập rồi.”

Mọi người đều oán giận, không ai dám tưởng tượng sau khi lên lớp 12 thì sẽ còn là hình thức học tập địa ngục thế nào nữa.

“Ghê ghê ghê, bên này náo nhiệt thế nhở.”

Một giọng nói to lớn vang dội bỗng nhiên vang lên, mọi người nhìn về hướng phát ra, quả nhiên là tên ngốc Nhị Canh đó.

Nhị Canh và Lục Gia bưng cơm đi tới: “Vừa nãy tớ nghe mọi người thảo luận bên này có một đám học bá nên tớ đoán được ngay là các cậu, không ngại tớ ké tý chứ?”

“Lớp 1 cũ tụ hội sao có thế thiếu đồng chí Nhị Canh được! Mau ngồi xuống đi!”

Nhị Canh tính cách ngay thẳng hào phóng rất biết khuấy động không khí, lại rất biết nói những lời vui đùa, bởi vậy ở trong khối có nhân duyên rất tốt.

Những bạn học cũ lớp 1 này bởi vì sân khấu kịch không biết nên khóc hay nên cười kia mà quan hệ so với bạn học bình thường càng trở nên thân mật hơn chút. Lúc ấy lớp 11 phân ban, có người có cá tính thậm chí còn rớt nước mắt, không nỡ tách ra với các bạn đã học chung được một năm.

Mọi người tụ tập với nhau, chủ đề chung lớn nhất vẫn là những chuyện thú vị phát sinh khi vẫn còn học chung một lớp.

Trong đó, thầy Mộ chủ nhiệm lớp là không thể xem nhẹ nhất.

“Đừng nhìn thầy sư tử bình thường lúc nào cũng là dáng vẻ cười tủm tỉm, dạo này thầy ấy dạy lớp thi đua cho bọn tớ, ai mà làm việc riêng, biểu tình của thầy lúc ấy chỉ có thể nói một chữ khủng bố.”

“Thật hay giả vậy?”

“Chả lẽ tớ còn lừa các cậu à? Thầy ấy có khi còn hung dữ với cả Lâm Vĩ Nguyệt.”

Những người khác kinh ngạc nhìn Lâm Vĩ Nguyệt đang cố biến mình thành người vô hình.

“Không phải chứ? Thầy sư tử không phải là rất thích Lâm Vĩ Nguyệt sao?”

“Đúng vậy, cậu ấy còn làm đại biểu môn toán cả một năm còn gì?”

Nam sinh nói ra chuyện này chỉ chỉ Lâm Vĩ Nguyệt: “Không tin các cậu hỏi cậu ấy đi.”

Mọi người nhìn về phía Lâm Vĩ Nguyệt.

Lâm Vĩ Nguyệt bị nhìn đến không dám ngóc đầu dậy: “Cũng không phải là hung dữ, chỉ là nếu tớ phát ngốc thì thầy sẽ nói một chút.”

“Đại biểu môn toán đi học cũng phát ngốc à.”

“……” Lâm Vĩ Nguyệt cũng không biết nói thế nào.

Lúc này Phó Thanh Từ vẫn luôn ngồi ở bên cạnh yên lặng ăn cơm bỗng nhiên mở miệng: “Học giờ toán, ai có thể bảo đảm suốt cả một tiết không ngơ ngẩn?”

Những người khác tức khắc hứng thú rã rời: “Cũng phải.”

Đề tài nháy mắt lại chuyển sang những chuyển khác.

Các nam sinh hẹn nhau sau khi ăn cơm đến sân bóng rổ thả lỏng một chút.

“Đã lâu không chơi với Tư Dật mấy người các cậu, xương cốt này của tớ cũng sắp lão hóa hết rồi.”

Tư Dật chỉ chỉ Nhị Canh: “Tớ với Lục Gia còn được, Nhị Canh chỉ sợ không được.”

“Nhị Canh cậu làm sao vậy? Bỏ võ theo văn?”

Nhị Canh xua xua tay: “Làm gì có, dạo này tớ học tập quá nghiêm túc dẫn tới suy nhược tinh thần, chơi bóng rổ hay bị choáng mà thôi.”

“À, bà Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.”

Nhị Canh không tới, nhân số chơi bóng rổ không đủ, có nam sinh nhìn chằm chằm vào Phó Thanh Từ.

“Phó Thanh Từ, cậu tới đi?”

Quả nhiên bị cự tuyệt một cách vô tình: “Không chơi.”

“Cậu xem cậu kìa, tớ nhớ hồi lớp 6 cậu rất thích chơi bóng rổ.” Nam sinh kia học cùng cấp hai với Phó Thanh Từ cho nên biết chuyện của cậu hồi đó, cảm thán nói, “Khi đó chỉ cần cậu vừa chơi bóng rổ là có thật nhiều các cô gái vây quanh sân thể dục xem cậu, ai biết lên lớp 7 cậu lại không chơi nữa.”

Những lời này quả thực khiến những người đang ngồi ở đây cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Những người khác vẫn luôn cho rằng, Phó Thanh Từ không chơi bóng rổ thuần túy là bởi vì không biết chơi, làn da cậu rất trắng, dáng người cũng mảnh khảnh, lại mang mắt kính, dáng vẻ thư sinh văn nhã, thấy thế nào cũng không giống như một người thích chơi bóng rổ, lại không nghĩ rằng trước kia cũng là một thiếu niên năng động.

Chuyện này Tư Dật cũng không biết, tò mò hỏi cậu: “Sau đó sao cậu lại không chơi nữa?”

“Phiền toái quá thôi.” Phó Thanh Từ nhàn nhạt nói.

Lý do này thật là đủ gượng ép, bóng rổ có thể xem là kiểu vận động rất tiện lợi, vài người đoạt một trái bóng, đâu ra phiền toái mà cậu nói.

Nhị Canh xen mồm nói: “Không được, Phó Thanh Từ, hôm nay cậu nhất định phải thay tớ ra sân, cho tớ thưởng thức kỹ thuật chân chính của cậu đi!”

“……” Phó Thanh Từ ăn miếng cơm, bình tĩnh vạch trần, “Muốn nhìn tớ xấu mặt thì cứ việc nói thẳng.”

“Cậu đẹp trai như vậy, chơi bóng rổ nhất định cũng soái, nếu không thì làm sao mà mê đảo được nữ sinh trung học.” Nhị Canh nghẹo cổ, đôi mắt liếc về hướng Lâm Vĩ Nguyệt, ngữ khí kéo dài, “Cậu nói đúng không? Lâm Vĩ Nguyệt.”

“Hả.” Lâm Vĩ Nguyệt mơ hồ ngẩng đầu lên, “Ừ, đúng vậy.”

“… Không chơi.” Ngữ khí của cậu rõ ràng không còn kiên quyết như vừa nãy nữa.

Nhị Canh cười thầm trong lòng, ahihi, bắt được nhược điểm của học bá chính là sung sướng vậy đấy.

Cậu thật đúng là tiểu hồng cha* đương thời, làm việc tốt không lưu lại tên tuổi.

(*: là nhân vật người cha trong phim kamen rider kiva)

***

Mấy người hẹn xong thời gian thì lần lượt về phòng học nghỉ ngơi, chờ đến giờ thì ra sân bóng tập hợp.

Cố Dật Nhĩ bị Tư Dật đi ở phía sau cùng lôi kéo cánh tay túm tới góc hành lang.

“Nhĩ Đóa, tớ không vui.” Cậu vừa lên tiếng đã bắt đầu giận dỗi.

Cố Dật Nhĩ nhấp môi: “Làm sao vậy?”

“Cậu là đầu sỏ gây tội còn hỏi làm sao hả?” Tư Dật dựa vào tường, bộ dạng hưng sư vấn tội, “Có phải cậu cảm thấy tớ không nhìn ra là cậu đang trốn tớ không.”

Cô rũ mắt, ngữ khí nhàn nhạt: “Không có mà.”

Tư Dật chỉ chỉ hai mắt của mình: “Tớ có mắt, có thể thấy.” Dứt lời lại chỉ chỉ trái tim mình, “Nơi này cũng có thể cảm nhận được.”

Cố Dật Nhĩ cười với cậu: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

“Ban đầu tớ cho rằng cậu chỉ là bận quá cho nên mới không đếm xỉa tới tớ.” Ngữ khí của cậu mang theo sự mất mát, “Nhưng tớ phát hiện cũng không phải như vậy, cậu chỉ là đơn thuần dùng cái cớ này lảng tránh tớ.”

Cậu nhạy bén như thế làm cô trong lúc nhất thời cảm thấy rất hoảng loạn.

“Thực xin lỗi.” Cố Dật Nhĩ thấp giọng nói, “Là tớ không đúng.”

“Tớ không phải là muốn nghe cậu nói xin lỗi.” Cậu duỗi tay, lặng lẽ ngoắc lấy tay cô, cúi đầu nhìn cô, “Nhĩ Đóa, tớ, tớ là lần đầu tiên yêu đương, có rất nhiều chuyện tớ không có kinh nghiệm, nếu tớ có chỗ nào làm cậu không vui thì cậu trực tiếp nói cho tớ được không?”

Trong phút chốc, mũi cô cảm thấy một trận chua xót.

Cố Dật Nhĩ chỉ có thể lắc đầu: “Không có, không phải cậu, là do tớ.”

Giọng của cậu rất nhẹ, lôi kéo tay cô loạng choạng: “Nhĩ Đóa, cậu không nhớ những lời tớ nói với cậu hôm đó sao? Tớ nói rồi, tớ sẽ ở bên cạnh cậu, lời này không phải là lừa cậu.”

“Tư Dật.” Cô gọi tên của cậu, “Có khả năng tớ lại bị vứt bỏ.”

“Bị ai vứt bỏ?”

“Bị người nhà.” Cô giương mắt nhìn cậu, trong mắt đã là nước mắt mơ hồ, “Bị tớ tự mình đa tình coi là người nhà.”

Cậu nhẹ nhàng nhíu mày, thật cẩn thận hỏi cô: “Là dì cậu à?”

“Không nói một tiếng đã trở thành người nhà của tớ, tự tiện đối với tớ tốt như vậy, chờ tớ thật vất vả đón nhận bọn họ, bọn họ lại muốn đi.” Cố Dật Nhĩ cắn môi, nhịn xuống nức nở, “Cậu nói xem đây không phải là chơi lưu manh sao?”

Tư Dật chỉ ôn nhu nhìn cô không nói gì.

Cậu không mở miệng an ủi cô, cũng không khuyên giải cô, chỉ nghe cô oán giận, thi thoảng vỗ vỗ mu bàn tay cô, lấy cái này để an ủi.

Nước mắt treo ở cằm, thật ngứa, Cố Dật Nhĩ duỗi tay muốn lau đi.

Chỉ nghe cậu nhẹ giọng nói: “Đừng lau.”

Tay cô dừng giữa không trung, Tư Dật chụm tay mình thành hình cái bát đặt ở cằm cô.

“Cậu làm gì thế?” Cô ngơ ngác hỏi.

“Ta nghe nói, nước mắt của tiên nữ sẽ biến thành trân châu.” Tư Dật nghiêng đầu, ngữ khí có chút nghịch ngợm, “Tớ nhìn xem có phải là sự thật không.”

Cô bỏ tay cậu ra: “Đó là nàng tiên cá.”

“Tiên nữ cũng vậy, nước mắt của tiên nữ, thật trân quý.” Tư Dật vươn tay lau đi nước mắt cho cô, “Đồ vật quý giá như vậy, nếu chúng rơi xuống thì thật tiếc.”

Cố Dật Nhĩ mím chặt môi, sau đó không phải là im lặng rơi lệ nữa mà dứt khoát lớn tiếng khóc lên.

Nước mắt giống như những hạt châu bị đứt dây, rào rạt rơi xuống.

Tư Dật có chút luống cuống: “Làm sao vậy làm sao vậy?”

“Tư Dật.” Cô dùng tay che lại hai mắt mình, ngữ khí có chút không biết phải làm sao, “Sao cậu lại có thể tốt như vậy?”

Cậu lập tức dở khóc dở cười.

Cố Nhĩ Đóa ngày thường kiêu ngạo lúc này lại khen cậu, thật đúng là làm cậu có chút không chống đỡ được.

“Tớ đương nhiên là tốt rồi.” Cậu xoa đầu cô, dịu dàng nói, “Tớ thích cậu như vậy cơ mà.”