Cố Dật Nhĩ mở hộp chocolate ra, bên trong là mười hai viên có hình dáng tinh xảo. Cô cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng.

Trong nháy mắt Chocolate liền hòa tan ở khoang miệng, làm lộ ra nhân bên trong là quả phỉ, lại cắn một cái giòn rụm cùng chocolate nồng đậm đắng đắng dung hợp với nhau, tạo thành một loại hương vị tuyệt vời.

Đồ ăn ngon cũng làm cho tâm tình người ta trở nên tốt hơn, Cố Dật Nhĩ cũng từ bàn học lấy ra một cái túi xách.

"Quần của cậu tớ cũng giặt sạch rồi này."

Tư Dật ngẩng đầu tiếp nhận túi, qua loa nhìn vào trong, sau đó liền tùy ý đem túi đặt ở bên chân.

Cố Dật Nhĩ cười nói: "Cậu yên tâm, xem như ngày hôm qua chưa có chuyện gì phát sinh."

Cô gái này khi nói chuyện luôn là có thể chọc đến chỗ đau của cậu, cũng không biết rốt cuộc có phải là cô cố ý hay không nữa. Tư Dật cũng không thèm để ý đến.

Lúc này Lâm Vĩ Nguyệt sau khi giao bài tập toán học đã trở lại, Cố Dật Nhĩ vội vàng hướng cô bạn vẫy vẫy tay: "Tới ăn chocolate nè."

Lâm Vĩ Nguyệt hưng phấn chạy tới, nhìn viên chocolate tinh xảo kia, kinh ngạc cảm thán một tiếng: "Chocolate này thật là đẹp mắt a."

Cố Dật Nhĩ chỉ chỉ người đang nằm trên bàn giả chết: "Tư Dật đưa cho tớ ăn đấy."

Lâm Vĩ Nguyệt mới vừa cầm lấy một viên, vừa nghe lời này, lại đem chocolate thả lại hộp.

"Ha, thôi tớ không ăn, như vậy không tốt lắm đâu."

Tư Dật vừa nghe lời này liền biết não học sinh tiểu học lại chạy đến vũ trụ khác rồi, thẳng eo nghiêm túc bổ sung: "Không phải tớ đưa, là mẹ tớ đưa."

"......"

Biểu tình Lâm Vĩ Nguyệt càng thêm thâm ý.

Cố Dật Nhĩ nhấp miệng cười, nhướng mày nhìn Tư Dật, nhìn cậu ta như tên ngốc vậy.

Tư Dật vừa định tiếp tục giải thích, lúc này lại lại có vài người lại đây.

"Ngọa tào, chocolate thơm quá!"

"Mùi vị này quá hấp dẫn người rồi."

Cố Dật Nhĩ hào phóng đem hộp chocolate đưa cho bọn họ: "Ăn không?"

Vài người tới muốn lấy chocolate lại bị Lâm Vĩ Nguyệt một phen kéo ra.

"Không thể ăn, đây là mẹ Tư Dật đưa cho Cố Dật Nhĩ." Lâm Vĩ Nguyệt nghiêm trang cảnh cáo bọn họ.

Vài ánh mắt tò mò liếc sang Cố Dật Nhĩ và Tư Dật.

Cố Dật Nhĩ nói: "Là có nguyên nhân, bởi vì ngày hôm qua tớ lột..... ngô.....Tư Dật...!"

Miệng cô đột nhiên bị bịt kín.

Tư Dật một tay vòng lấy cổ Cố Dật Nhĩ, một tay che miệng cô lại, Cố Dật Nhĩ ngô hai tiếng, vặn vẹo thân thể muốn thoát ra.

"Không có nguyên nhân, đơn thuần chỉ mà muốn đưa thôi." Giọng nói xuyên qua khẩu cất lên có chút mơ hồ: "Ăn đi."

"Không được không được, chuyện này quá ngượng ngùng." Vài người vội vàng xua tay.

"Tớ tưởng quan hệ giữa bọn họ không tốt chứ..."

"Chuyện thế gian luôn có sự thay đổi thất thường, huống chi lòng người..."

"Học sinh đứng vị trí đầu và vị trí thứ 2 nếu là yêu sớm, có bị thông cáo phê bình không nhỉ?"

"... Không biết, bất quá tám chín phần là sẽ không rồi, người ta lại không làm chậm trễ việc học tập..."

Tư Dật buông Cố Dật Nhĩ ra, cô liền che miệng thoát ra quay đầu trừng cậu.

"Cậu làm gì vậy!"

Bộ dáng che miệng của cô cùng với bộ dáng kiêu ngạo trước kia quả thực không giống nhau.

Tư Dật nhớ tới khai giảng ngày đó, cậu ngồi ở cô bên cạnh cô viết tiếp bản thảo.

Khi tỉnh lại cô dại ra vài giây, cậu từng cho rằng cô là một cô gái điềm đạm nho nhã.

Ấn tượng đầu tiền đó quả thật vô cùng sai lầm, ai mà biết được Cố Dật Nhĩ lại là một người ngang ngược bá đạo chứ.

Lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại một chút cảm giác mềm mại, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương thơm ngọt, lúc nhốt cô trong vòng tay lưng cô dán chặt vào lòng ngực cậu, lúc sau lại nhanh chóng tách ra, Tư Dật ý thức được hành động theo bản năng của mình vừa rồi có chút mạo phạm.

Cậu xiết chặt tay thành nấm đấm, ánh mắt dao động nhìn đến bàn học, ngoài cửa sổ, bục giảng, cuối cùng mới nhìn về phía cô.

Tư Dật nâng cằm lên nhìn cô, chậm rãi phun ra ba chữ: "Nữ lưu manh."

"Cậu..."

Như là kiên định với cách xưng hô này, Tư Dật mím môi, lại lặp lại một lần nữa: "Nữ lưu manh."

Cách khẩu trang, ba chữ thốt lên cũng không rõ lắm, nhưng là Cố Dật Nhĩ nghe ra.

Tư Dật ngồi xuống, đem đầu vùi vào cánh tay, ghé vào trên bàn không hề quan tâm đến cô.

Thật là điên rồ mới làm ra chuyện ngu xuẩn như lúc nãy.

Chỉ tại cô.

Tiết đầu là ngữ văn, giáo viên ngữ văn cầm trên tay một ly trà đi đến.

Hôm nay học " Đại Yển Hà – Tuổi thơ tôi", thơ hiện đại, lại là có thể phát huy giọng điệu ngọt ngào rồi.

Thanh âm cô giáo Ngữ văn to lớn vang dội: "Tư Dật! Cậu đeo cái gì vậy! Cậu đây là biểu diễn thời trang sao! Cởi xuống nhanh!"

Tư Dật không tình nguyện tháo xuống khẩu trang cùng kính râm.

Một số người thì thầm, một số người muốn không cười nhưng không nhịn được, cố che miệng lại, nhưng âm thanh rò rỉ giống như tiếng rắm.

Chàng trai nam thần trong buổi lễ khai giảng - Tư Dật - đã chết, hiện tại đứng trước mặt bọn họ chính là Tư Dật mất mặt thảm hại.

Cô giáo ngữ văn tận lực vẫn duy trì khuôn mặt nghiêm túc: "... Cậu ngày hôm qua đánh nhau với ai?"

Tư Dật: "Thưa cô, em là đơn phương ẩu đả."

"... Đeo lại đi."

"Cảm ơn cô."

Tiết học sau, cô ngữ văn báo với chủ nhiệm lớp họ chuyện này.

Thầy Mộ cảm thấy rất nghiêm trọng, gọi điện thoại cho mẹ Tư.

Mẹ Tư thực bình tĩnh: "A, đó là tôi đánh, không có việc gì đâu, tiểu tử này thật khó trị."

"......"

Ngày hôm sau, toàn bộ học sinh đều đã biết Tư Dật mẹ nó tặng Cố Dật Nhĩ một hộp chocolate.

Tính ra các bạn học năm nhất cũng là rất trượng nghĩa, tin Tư Dật bị đánh cũng chưa truyền ra ngoài.

Tieba bị oanh tạc.

"Trạng Nguyên couple đứng đầu!"

"Hai ngày trước là ai nói họ quan hệ không tốt, đáng đánh"

"Thần tiên yêu đương, nam mô a di đà phật"

Quần bị Cố Dật Nhĩ mặc qua bị Tư Dật nhét vào tận cùng bên trong tủ quần áo, từ đây không thấy ánh mặt trời.

*****

Cố Dật Nhĩ cũng cảm thấy chuyện này rất ngượng ngùng.

Ngày đó cũng là cô bị tức điên, hành lang rộng lớn như vậy, một bọc sốt cà chua không biết sao xui xẻo liền bay đến quần của mình.

Nói không phải cố ý cũng quá hài hước rồi. Bởi vậy mới có tiết mục cướp quần đặc sắc.

Lúc sau Tư Dật bởi vì việc này mà bị mẹ đánh một trận, nhưng mà cậu vẫn là không có cáo trạng với thầy chủ nhiệm rằng cô khi dễ cậu, Cố Dật Nhĩ cảm thấy cậu rất trượng nghĩa.

Lúc này cô cùng Lâm Vĩ Nguyệt đi WC.

Trên hành lang, vừa đúng lúc Tư Dật đứng ở nơi đó.

Tư Dật dựa vào lan can cùng người khác nói chuyện phiếm, nhìn thấy cô tới, mặt vô biểu tình xoay 180 độ, đưa lưng về phía cô.

Lâm Vĩ Nguyệt cũng nhìn ra điểm khác lạ: "Các cậu cãi nhau sao?"

Cố Dật Nhĩ nhướng mày, nghĩ đến khả năng Tư Dật vẫn là bởi vì vụ án cướp quần mà tức giận.

Rốt cuộc cũng là đại nam nhi, lòng tự trọng rất cao.

Cô sống mười lăm năm, người nhà chiều chuộng, quan hệ bạn bè cực tốt, cơ hồ không lo lắng việc xích mích với bạn bè, cho nên trong lòng vẫn là hy vọng có thể cùng Tư Dật chung sống thật tốt.

Chỉ cần cậu không chọc cô, cô khẳng định sẽ không khi dễ cậu.

Cố Dật Nhĩ đi lên trước, vỗ vỗ vai Tư Dật dưới sự chú ý của các bạn học quanh đó.

Cơ hồ là trong nháy mắt, cô cảm giác được Tư Dật cứng đờ.

Tư Dật đưa lưng về phía cô, ngữ khí đạm mạc: "Làm gì?"

Cô nhìn cái ót Tư Dật, nhẹ nhàng cười: "Tớ muốn cùng cậu nói một câu."

Khai giảng gần một tháng, Tư Dật luôn đứng ở lan can không biết bị tiếp cận như vậy biết bao nhiêu lần rồi, mỗi một lần cơ hồ đều là lịch sự gật gật đầu, sau đó nữ sinh cũng liền tự động rời đi.

Nhưng mà lần này, Tư Dật cũng chưa gật đầu một cái, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt: "Tớ không muốn cùng cậu nói chuyện."

Nếu cô giống nữ sinh khác thì sẽ thật mất mặt, sẽ không lại dây dưa.

Nhưng Cố Dật Nhĩ không những không có ngượng ngùng, ngược lại cười càng vui vẻ: "Tớ đây liền nói thẳng, người khác nghe thấy được thì đừng trách tớ nhé."

Nhị tử đứng một bên cùng Lâm Vĩ Nguyệt không hẹn mà cùng dựng tai lên.

"Chờ đã." Tư Dật xoay người lại, cong hạ eo, đem tai tiến đến bên môi Cố Dật Nhĩ: "Nói."

Vành tai của hắn có chút dày, giống như là treo một khối thịt mỡ, dưới ánh mặt trời, trên lỗ tai nhỏ bé lông tơ đang phát sáng.

Cô thoáng lui ra một chút, nhìn rõ sườn mặt tinh xảo góc cạnh của cậu.

Người như một bức tranh, hình dáng rõ ràng mà tuấn tú, đôi mắt rũ xuống, ngay cả lông mi cũng như tắm nắng.

Lời giảng hòa liền ở bên miệng, cô lại không nói ra được.

Tư Dật tựa hồ có chút không kiên nhẫn, thúc giục cô: "Mau nói a."

"Việc cướp quần của cậu, tớ cùng cậu xin lỗi." Cô khẽ cắn môi, vẫn là hạ thấp tư thế nói ra.

Tư Dật nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt có tìm tòi nghiên cứu, có chút cảnh giác.

Thật lâu sau sau, cậu vẫn là vẫn duy trì tư thế khom lưng, đem đầu lại nghiêng đi đi, tai lại để sát vào, khóe môi khẽ nhếch: "Lặp lại lần nữa."

Cố Dật Nhĩ nhấp môi, mặt vô biểu tình lui về phía sau vài bước: "Đừng nghĩ tớ cho điểm sáng thì cả bầu trời đều sáng lạn."

Cậu đứng dậy, đôi tay cắm túi quần, nhìn cô cười.

Nụ cười khoe răng.

Cậu cười có chút đắc ý, dưới ánh mặt trời, cỏ cây tỉnh giấc ánh lên một màu xanh tươi.

Dừng ở trong mắt cô. Cặp mắt kia cất giấu tia nhợt nhạt vui mừng, tùy ý mà đường hoàng.

"Thoải mái." Tư Dật nói.

Cậu tựa như vuốt lông mao một con chó, vui sướng mà xoa xoa.

Nhưng mà này chỉ "Chó con", duỗi tay xoa xoa đầu cô, ngữ khí mang ý cười: "Anh trai đây tính tình tốt, không cùng cậu so đo."

Cố Dật Nhĩ cau mày gạt tay cậu ra, Tư Dật cũng không tức giận, thu tay trở về.

Lúc sau cậu xoay người rời khỏi hành lang, Nhị tử đi theo phía sau cậu, Lâm Vĩ Nguyệt tiến đến bên Cố Dật Nhĩ, tò mò hỏi: "Cậu vừa mới nói với cậu ấy cái gì a? Cậu ấy giống như lập tức liền cao hứng."

Cố Dật Nhĩ khẽ nhíu mày: "Tiểu nhân đắc chí."

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Dật: Các nam chính khác đều là "xxx nam thần soái ca", "Tôi ủng hộ cho soái ca xxx", "xxxA muốn phát nổ" còn tớ chỉ nhận được "Ha ha ha"

Cố Dật Nhĩ: Chính bệnh tâm thần của cậu làm người đọc luôn "ha ha"?

Tư Dật:...(╯‵□′)╯︵┻━┻