Edit: Ngải

Cố Dật Nhĩ không kịp đi giày đã vô cùng lo lắng vọt ra ban công.

Dưới ánh đèn đường tối tăm, có người đứng ở nơi đó.

Cậu ngẩng đầu.

Sau đó phất phất tay với cô.

Đại não chết máy vài giây, Cố Dật Nhĩ bất chấp mọi thứ, buộc tóc vội vã xỏ dép lê, xuống lầu bằng tốc độ nhanh nhất.

Tại sảnh chính lầu một, đèn chùm pha lê lớn đang tỏa ra ánh sáng lóa mắt, ba Cố đang chơi cờ với Cao Tự Án, dì Cao đang xem TV.

Ba người thấy Cố Dật Nhĩ chạy như điên xuống lầu, trong lúc nhất thời đều có chút ngơ ngẩn.

Bọn họ thấy Cố Dật Nhĩ chạy đến huyền quan muốn đổi giày ra cửa.

“Dật Nhĩ, đêm rồi con còn đi đâu?” Dì Cao hỏi.

Cố Dật Nhĩ dậm dậm chân: “À, con ra ngoài chạy bộ một chút.”

“Không phải em ghét chạy bộ nhất sao? Mỗi sáng anh gọi em dậy chạy mà em toàn rúc trong chăn không chịu rời giường cơ mà.” Cao Tự Án trêu chọc nói.

Cố Dật Nhĩ đúng lý hợp tình: “Buổi sáng có thể giống buổi tối sao?”

“Anh chạy cùng em nhé?”

“Em chạy một mình là được.” Cố Dật Nhĩ vội vàng cự tuyệt, “Để em hưởng thụ thời gian một mình đi.”

Nói xong còn không đợi bọn họ nói gì nữa, Cố Dật Nhĩ đã biến mất khỏi cửa.

Dì Cao chớp chớp mắt: “Đứa nhỏ này tới thời kỳ phản nghịch rồi sao?”

Ba Cố nhún vai: “Anh lại thấy nó chưa từng hết thời kỳ phản nghịch.”

“Đêm rồi, con gái ra ngoài một mình không an toàn.” Dì Cao vẫn có chút lo lắng, “Tự Án, con đi xem em gái con đi.”

“Em ấy đi vội như vậy hẳn không phải chỉ là đơn thuần chạy bộ.” Cao Tự Án mỉm cười, “Vừa nãy con thử một chút, chắc là có việc cá nhân không muốn chúng ta biết.”

Dì Cao vẫn có chút không yên tâm.

Ba Cố xua tay: “Dật Nhĩ học Tae Kwon Do, người bình thường không phải đối thủ của nó đâu, người lạ mang theo đồ nguy hiểm cũng không vào được nơi này, em yên tâm đi.”

Nói xong thì thúc giục Cao Tự Án nhanh chơi cờ.

Quân trắng trong tay còn chưa hạ xuống thì điện thoại của Cao Tự Án đặt ở trên bàn trà đã vang lên.

Cao Tự Án cầm di động, mím môi, từ trên sô pha đứng dậy sang một bên nhận điện thoại.

Ba Cố có chút bất đắc dĩ: “Bọn trẻ chẳng lẽ cứ đến buổi tối là lại có việc?”

“Tự Án đã lớn như vậy còn không có bạn gái, em ước gì nó có một đống việc nam nữ, được rồi, ăn dưa hấu đi.”

Cả một bầu trời sao rực rỡ với một vầng trăng sáng tỏ, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài lại chỉ có một ngọn đèn đường chiếu xuống con đường đá vụn.

Cố Dật Nhĩ dừng bước, không thể tin được Tư Dật thật sự ở dưới lầu nhà cô.

Cậu phong trần mệt mỏi, trên lưng còn đeo một cái ba lô to, mặc một thân trang phục vận động, trên mũi còn có một cặp kính không gọng, nhìn qua thành thục hơn lúc rời đi rất nhiều.

Cô bỗng nhiên sinh ra một loại cảm xúc cận hương tình khiếp.

(Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng)

Tư Dật giang hai tay ra với cô: “Không ôm một cái sao?”

Cậu vừa mở miệng, cô đã nhận ra được, đây là Tư Dật của cô.

Cố Dật Nhĩ làm tư thế chuẩn bị chạy, nhằm về phía cậu.

Cô chán ghét chạy bộ, nhưng lại không ghét việc dùng thời gian nhanh nhất chạy đến bên cậu.

Tư Dật giang hai tay, một trận gió thổi qua sườn mặt cậu, ngay sau đó, nhuyễn ngọc trong ngực, ôn hương bao phủ.

Cậu ôm lấy cô chặt chẽ, giơ tay ôm vòng lấy hai vai cô.

Cố Dật Nhĩ dùng sức hít hà hương vị trên người cậu, đôi tay bắt lấy vạt áo sau thắt lưng cậu như để bảo đảm cậu là thật.

“Mệt chết tớ rồi.” Tư Dật hôn một cái lên đỉnh đầu cô, lại sờ sờ tóc cô, “Nạp điện cái nào.”

Nói xong câu đó, cậu thật giống như là không có sức lực, cằm gác lên đỉnh đầu cô, đè toàn bộ trọng lượng lên người cô.

Cố Dật Nhĩ cảm thấy độ cao này không giống với lúc cậu rời đi, có chút kỳ quái hỏi: “Có phải cậu lại cao lên không?”

Tư Dật buông cô ra, dùng tay đo đo: “Hình như vậy, bảo sao quần áo mang đi cứ bị ngắn.”

“Cậu cao bao nhiêu rồi?”

“Tớ không đo.” Tư Dật suy nghĩ trong chốc lát, suy đoán, “185, 186?”

Thật là khiến người ta đố kỵ.

“Sao cậu còn đeo ba lô?”

Tư Dật hả một tiếng: “Vừa xuống máy bay tớ đã lập tức đến đây.”

“Vậy hành lý của cậu đâu?”

“Trực tiếp gửi về nhà.”

Trách không được phong trần mệt mỏi như vậy.

Cố Dật Nhĩ túm lấy quần áo cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu có thể về nhà trước mà.”

“Tớ không biết.” Tư Dật bất đắc dĩ buông tay, “Tớ dùng di động đặt xe, ngón tay lại không chịu khống chế gõ ra địa chỉ nhà cậu, nên tớ đến đây rồi.”

“Tay cậu chịu khống chế của đại não.”

“Nhưng đại não là do trái tim khống chế.” Tư Dật khom lưng nhìn thẳng vào cô, nhướng mày cười, “Trái tim tớ nói, quá nhớ Cố Nhĩ Đóa, cho nên nhất định phải tới đây.”

Cố Dật Nhĩ không được tự nhiên dời tầm mắt: “Ừm.”

“Ừm? Ừm? Cậu chỉ cho tớ một cái ừm?” Tư Dật rất bất mãn với phản ứng của cô, “Tớ không vui.”

“Vậy cậu quay mặt đi.”

Tư Dật còn lâu mới nghe lời cô nói, hai tay chống đầu gối, khom lưng đối diện với cô, chu chu miệng: “Hôn nơi này nè.”

“Cậu tránh ra, sẽ bị người khác nhìn thấy đấy.”

Tư Dật nhìn xung quanh, có chút bất đắc dĩ: “Đêm hôm thế này còn ai nhìn thấy.”

Nói xong, một ánh đèn chói lọi chiếu vào hai người, Cố Dật Nhĩ theo bản năng nhắm mắt lại.

Tư Dật trợn mắt há hốc mồm: “Bảo an ở chỗ các cậu toàn dùng đèn pin công suất lớn thế này để tuần tra à?”

“Là đèn pha, hình như có xe đến đây.”

“Hả?” Tư Dật miễn cưỡng nhìn rõ thứ càng ngày càng tới gần, “Thật đúng là một chiếc xe.”

Xác thật là một chiếc xe, còn là một chiếc xe thể thao cực kỳ đồng bóng, nhưng không phải đi thẳng, mà ngoằn nghèo lái tới đây.

Xông thẳng vào sân nhà Cố Dật Nhĩ.

Tư Dật vội vàng lôi kéo Cố Dật Nhĩ trốn vào trong bụi cỏ: “Nhất định là say rượu lái xe, nhanh tránh ra, bị đụng trúng thì thảm.”

Hai người khó khăn lắm mới tránh thoát, chiếc xe vèo một cái vọt vào sân nhà Cố Dật Nhĩ, dừng lại cách cổng lớn mấy mét.

Tư Dật thò đầu ra, thấy rõ chiếc xe kia: “Đây là xe của ai trong nhà cậu? Đồng bóng quá.”

Cố Dật Nhĩ cũng thò đầu ra, cảm thấy có chút kỳ quái: “Chiếc xe này thật quen mắt.”

Trong đầu Tư Dật toàn bộ đều là thông tin về tính năng, động cơ, cùng với dòng xe vang tiếng giang hồ.

Mà Cố Dật Nhĩ đang cố gắng nhớ lại xem đã gặp chiếc xe này ở đâu.

Cửa ghế điều khiển mở ra, đập vào mắt là một đôi giày cao gót màu đen cực kỳ mảnh.

Không chỉ say rượu, lại còn đi giày cao gót lái xe, điển hình của quái xế.

Không xảy ra tai nạn quả thật là mạng lớn.

Sau đó là một đôi chân dài có thể so với những siêu mẫu, tiếp đó là một thân váy đen cúp ngực siêu ngắn, cuối cùng, là một gương mặt tuyệt sắc vũ mị yêu diễm.

Cố Dật Nhĩ nhớ ra, chiếc xe này là của Chử Úy.

“Kia không phải là nữ minh tinh đó sao?” Tư Dật chỉ vào người phụ nữ kia hỏi.

Hai người còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần thì đã bị một luồng ánh sáng mạnh đâm vào mắt, là cửa nhà Cố Dật Nhĩ mở ra.

Cao Tự Án mặc quần áo ở nhà, đỡ lấy Chử Úy đang lung lay: “Em uống bao nhiêu rồi?”

Chử Úy giơ ngón tay, giương giọng: “Từng này nè! Lợi hại không!”

“Không phải anh bảo người đại diện đưa em về sao? Em uống rượu còn dám lái xe?” Cao Tự Án khẽ nhíu mày, “Em có biết như vậy nguy hiểm thế nào không? Sao cảnh sát giao thông không ngăn em lại?”

“Vận khí của em khá tốt, một đường đều là đèn xanh.” Chử Úy cười hớn hở, “Em gọi cho anh, vừa nghe được giọng anh đã không kìm chế được nên kệ người đại diện chạy đến đây.”

“Em say rồi.”

“Em không có say.” Chử Úy nhào tới mặt Cao Tự Án, “Em thật muốn ngủ với anh nha, Cao tổng.”

“……” Cao Tự Án bị cô nói á khẩu không trả lời được.

Chử Úy ôm mặt anh, ánh mắt say lờ đờ mê ly: “Hôn cái cho đỡ thèm đi.”

Sau đó liền hôn lên.

Hai vị thành niên trong bụi cỏ sợ ngây người.

Tư Dật nhớ ra: “Lần trước có phải chúng ta cũng ở trong nhà anh trai cậu không?”

Câu nói kế tiếp thì không có mặt mũi nào nói ra.

Cố Dật Nhĩ cảm thấy mình và Tư Dật thật là đời trước cùng dẫm phải cứt chó cho nên mỗi lần mới có thể đụng phải chuyện tốt của anh trai với chị dâu.

Chuyện này nếu như bị anh trai biết thì cô còn mạng sống sao?

Tâm tình của Tư Dật lại hoàn toàn bất đồng với lần trước, chỉ chỉ Chử Úy cho Cố Dật Nhĩ xem: “Nhĩ Đóa, xin cậu hãy học tập một chút.”

“……”

Cũng không biết hai người kia hôn bao lâu, dù sao thì lúc tách ra, trên môi Cao Tự Án toàn là son.

Anh đỡ Chử Úy vào cửa.

Trước khi cửa đóng lại, Cố Dật Nhĩ nghe được Chử Úy hô to một câu: “Con chào ba mẹ chồng! Con là con dâu tương lai của hai người!”

Cố Dật Nhĩ và Tư Dật trốn ở trong bụi cỏ thở dài một hơi.

Tư Dật đột nhiên hỏi: “Anh cậu với minh tinh kia là một đôi sao?”

“Đúng vậy, hẳn là sắp kết hôn rồi.”

“Thật là to gan nha.” Ngữ khí tràn đầy hâm mộ.

Cố Dật Nhĩ đứng dậy: “Cậu mau về nhà đi.”

“Cậu cứ vậy mà đuổi tớ về sao?”

“Không thì cậu muốn thế nào?”

“Không giữ tớ lại một đêm à?”

Cố Dật Nhĩ chỉ về phía cửa nhà: “Có phải cậu cảm thấy ba và anh trai tớ ăn chay không?”

“……” Tư Dật khụ khụ, “Cũng phải, vẫn còn quá sớm.”

Hai người lại nói chuyện một lát, Tư Dật từ trong túi lấy ra cho cô rất nhiều đặc sản Bắc Kinh và một vài món đồ chơi nhỏ, bọn họ cứ như vậy trốn sau bụi cỏ, một người phụ trách làm Doraemon, một người phụ trách làm Nobita.

Lúc này Cố Dật Nhĩ mới phát hiện, trong túi của cậu hầu như toàn là quà mang về cho cô.

Chờ Tư Dật triển lãm xong thì cũng khát khô cả cổ, cậu tùy ý móc ra một lọ nước khoáng ừng ực uống hơn nửa.

Cố Dật Nhĩ lấy di động nhìn nhìn: “Hiện tại gọi taxi đến trạm tàu điện ngầm……”

Cô nói được một nữa thì mắc nghẹn lại trong cổ họng.

“Làm sao vậy?”

“Chuyến tàu cuối cùng qua mất rồi.”

“Đã đã trễ thế này rồi sao?”

Cố Dật Nhĩ than một tiếng: “Cậu không xem giờ sao?”

“Tớ không để ý.” Tư Dật nhấp môi, “Cứ ở bên cạnh cậu là quên hết mọi chuyện.”

Cô không có tư cách nói cậu, bởi vì cô cũng vậy.

Ánh trăng treo trên đầu phảng phất như đang cười nhạo hai tên ngốc này.

“Để tớ gọi xe vậy.”

Cố Dật Nhĩ chỉ chỉ phạm vi mấy dặm, đây là biệt thự vùng ngoại thành, muốn gọi xe sợ còn phải đi bộ mấy dặm đường.

Tư Dật nhìn di động: “Lúc này app đặt xe cũng không có chức năng đặt xe đêm khuya, gần chỗ này có khách sạn không?”

“Cậu cảm thấy sao?”

Tư Dật ra vẻ buồn rầu.

Cố Dật Nhĩ liếc mắt nhìn cậu: “Đừng giả vờ nữa, vào nhà tớ đi.”

“Vậy quá xấu hổ.”

“Tư Dật, vẻ mặt bây giờ của cậu giống như là thấy tiền mừng tuổi vậy, thật dối trá.”

“……” Tư Dật trầm mặc vài giây, cúi người với cô, “Xin hãy thu nhận tớ.”