Kỳ nghỉ hè cuối cùng trước năm lớp 12, sinh nhật của Lâm Vĩ Nguyệt là cuối tháng 7.

Nhị Canh mặc áo T-shirt chạy ở phía trước, ba bước quay đầu một lần gọi mấy người phía sau: “Các đồng chí! Đuổi kịp tôi!”

Du Tử Tụ ở phía sau gọi cậu: “Đàn anh! Anh chậm một chút!” Thấy cậu không nghe đành phải chạy theo.

Sáu người còn lại thì khác, chậm rì rì như ngắm cảnh đi theo phía sau.

Mặt trời tháng 7 rất gắt, chỉ đứng thôi cũng ra một thân mồ hôi chứ đừng nói là chạy dưới mặt trời đầu hạ chói chang, quả thật là nồi hấp mồ hôi thuần thiên nhiên.

Cố Dật Nhĩ trốn dưới ô che nắng, híp mắt nhìn lối vào Hoan Lạc Cốc gần ngay trước mặt, nghĩ thầm chơi xong hôm nay chắc phải đen đi 7-8 tone.

Cô cầm chai chống nắng dạng xịt phun lên chân tay mình một lượt.

Đương nhiên không thể chỉ một mình cô xịt: “Vĩ Nguyệt, lớp trưởng, các cậu cũng xịt đi.”

Lục Gia ở một bên tấm tắc hai tiếng: “Nữ sinh các cậu đúng phiền toái, ra ngoài tý thôi mà phải mang nhiều đồ như vậy, ngày nắng còn phải che ô.”

“Lục Gia cậu nhìn lại mình đi.” Vương Tư Miểu ghét bỏ nhìn cậu, “Cậu nhìn lại bọn Tư Dật xem, so với bọn họ thì cậu rất giống người Châu Phi đào than đá.”

“Mị lực của đàn ông cậu hiểu cái lông gì, đàn ông càng đen càng soái!” Lục Gia khoe cơ bắp () của mình, “Nam sinh da trắng không phải đàn bà thì chính là bệnh hoạn.”

“Cậu nói ai đàn bà?” Giọng nói sâu kín của Tư Dật vang lên bên tai Lục Gia.

Lục Gia giật mình: “Dật ca em không nói anh, anh là đàn ông của đàn ông, là J17 trong đám đàn ông.”

(J17: máy bay chiến đấu ném bom thế hệ mới của Trung Quốc, ý chỉ Dật ca rất là ơ mây zing)

Phó Thanh Từ nhàn nhạt nói: “Vậy chính là nói tớ sao.”

“Không, hai cậu là ngoại lệ, hai ngoại lệ.” Lục Gia xoắn quẩy, sờ sờ cái mũi có chút xấu hổ.

Tư Dật và Phó Thanh Từ đồng thời liếc mắt nhìn cậu ta một cái rồi tiếp tục đi về phía trước.

Vương Tư Miểu cười lạnh một tiếng, có người lớn lên tay to chân thô nhưng lúc co lại thì nhanh hơn bất cứ ai.

“Nhưng mà cũng thật kỳ quái, Phó Thanh Từ không chơi bóng rổ thì da trắng còn hiểu được, nhưng sao Dật ca cũng trắng vậy?” Lục Gia khó hiểu sờ cánh tay bị phơi đến đen sì của mình, lại nhìn về Tư Dật ở phía trước, “Mọi người cùng nhau chơi bóng rổ, mùa hè này đều đen đi khá nhiều sao có mình anh ấy vẫn giống như miếng đậu hũ.”

“Trời sinh không đen được, loại người này cậu hâm mộ cũng không được.”

Lục Gia ồn ào: “Lớp trưởng sao cậu ngày nào cũng hắt hủi tớ thế, rốt cuộc tớ có chỗ nào đắc tội với cậu à?”

Mấy người ồn ào nhốn nháo đi tới cổng soát vé, bọn họ mua vé tập thể trên app nên chỉ cần đưa mã QR là được, Nhị Canh đưa di động cho người soát vé, những người khác thì đứng phía sau cậu ta. 

Muốn nói hấp dẫn lực chú ý thì vẫn là Tư Dật và Phó Thanh Từ hai người lợi hại nhất.

Kỳ nghỉ hè này bọn họ lại cao hơn không ít, Tư Dật đã sắp cao 185cm, Phó Thanh Từ thấp hơn cậu 2cm, nhưng cũng đã cao hơn người xung quanh một khoảng lớn. Nghỉ hè rất nhiều học sinh tới Hoan Lạc cốc, từ cấp hai đến đại học đều có, hầu như toàn là người trẻ tuổi, có nữ sinh trực tiếp nhìn chằm chằm hai người bọn họ đến mức chân cũng không thèm dịch chuyển.

Tư Dật đã quen bị nhìn chăm chú, cậu dựa vào lan can, hai chân giao nhau, mặt không đổi sắc một tay cắm túi một tay chơi di động. Hôm nay cậu mặc rất đơn giản, một thân trang phục adidas, đội mũ lưỡi trai màu trắng, đeo túi đen của loewe puzzle, nhìn qua vừa trẻ trung lại cực kỳ đẹp trai.

Phó Thanh Từ mặc áo cộc tay màu trắng đeo mắt kính, mang một nét đẹp văn nhã nội tâm, nhưng bởi vì người xung quanh nhìn chằm chằm vào cậu nên cậu không tự chủ mà nhích gần về phía Tư Dật.

Bên cạnh có nữ sinh nhỏ giọng hét lên.

Du Tử Tụ đỏ mặt thật cẩn thận kéo kéo ống tay áo Cố Dật Nhĩ: “Các đàn anh đẹp trai quá.”

Khóe miệng Cố Dật Nhĩ giật giật không nói gì, cạn lời. 

Đàn ông nên ở nhà quét rác nấu cơm, ăn mặc bóng bẩy như vậy ra khoe khoang cái gì.

Có một nữ sinh nhỏ dưới sự khuyến khích của bạn bè mà tiến lại gần: “Xin chào, xin hỏi anh là Tư Dật phải không?”

Tư Dật rũ mắt nhìn cô, gật gật đầu.

Nữ sinh kích động nắm chặt tay, ngữ khí còn có chút lắp bắp: “Em là fans của anh!”

“Cái gì?” Vẻ mặt Tư Dật khó hiểu, “Fans?”

“Vâng! Em là người chủ trì siêu thoại của anh, em có thể chụp cùng anh một tấm không?”

Tư Dật một chữ cũng không hiểu, bị người nhìn chằm chằm, bị người đến gần thì cũng thường thấy, nhưng đây lại là lần đầu tiên có người xin chụp ảnh cùng.

Phó Thanh Từ lại yên lặng rời xa cậu.

Lâm Vĩ Nguyệt ở phía sau vẻ mặt tò mò: “Tư Dật còn có fans?”

Vẻ mặt Cố Dật Nhĩ vẫn luôn không có biểu cảm gì, ngữ khí bình tĩnh: “Tư Dật.”

Tư Dật nhanh chóng quay đầu: “Làm sao vậy?”

“Đưa cho tớ cái gương với cái lược.”

Tư Dật lên tiếng, từ trong túi mình lấy ra gương lược, mặt sau gương còn có hình Tsukino Usagi, vừa thấy đã biết là đồ của nữ sinh.

Sau đó Cố Dật Nhĩ lại đưa kem chống nắng cho Tư Dật: “Cậu cất đi.”

Tư Dật làm theo.

Nụ cười của cô gái đến xin chụp ảnh cùng cứng đờ trên miệng.

Bạn bè của cô ấy tò mò nhìn sang Dật Nhĩ, khi bọn họ nhìn đến mặt thì đôi mắt thoáng trợn to, sau đó lôi kéo góc áo của nữ sinh kia chỉ chỉ.

Lúc này từ phía trước truyền đến giọng nói của Nhị Canh: “Được rồi, chúng ta vào đi thôi.”

Tư Dật cười nhẹ nhàng với cô gái kia: “Tôi không phải là minh tinh gì, chắc là cậu nhận nhầm người rồi.”

Sau đó cậu đi vào dưới ánh mắt khiếp sợ của nữ sinh.

Mấy người vừa đi vào bên trong đã bắt đầu thương lượng xem nên chơi cái gì trước, Lục Gia nhìn chằm chằm vào túi xách của Tư Dật, cậu không nhịn được hỏi: “Dật ca, túi này anh đựng cái gì thế?”

Dật ca tuy rằng nhìn qua rất tinh xảo, nhưng về phương diện tính cách thì chính là thuần thẳng nam, ngày thường mấy nam sinh bọn họ ra cửa chơi, trước nay chưa thấy anh ấy đeo túi bao giờ, chìa khóa ví tiền gì đó đều trực tiếp nhét vào túi quần, bây giờ lại lưu hành chi trả bằng di động, cậu lại càng vui vẻ không cần mang theo túi.

Đoàn người hôm nay, trong các nam sinh cũng chỉ có Tư Dật đeo túi.

Tư Dật nhìn về phía Cố Dật Nhĩ: “Là đồ của Nhĩ Đóa.”

Lục Gia lại hỏi Cố Dật Nhĩ: “Vậy túi cậu đựng cái gì?”

“Không có gì, túi này quá nhỏ, chỉ có thể để di động thôi.” Cố Dật Nhĩ vỗ vỗ túi của mình.

Chiếc túi yên ngựa với dây xích màu xanh trắng rất hợp với chiếc váy màu lam cô mặc hôm nay, nhưng quả thật là quá nhỏ.

Lục Gia sống mười bảy năm thật sự không hiểu được hành động này của phụ nữ.

Nhỏ như vậy, lại không để được cái gì, vậy đeo làm chi? Không mệt sao?

Vấn đề này liên tiếp uốn éo trong đầu Lục Gia.

Mấy người một đường vừa thương lượng vừa chơi, tránh được mấy trò đông người xếp hàng nhất, chơi tới tận giữa trưa mới tìm một nhà hàng ngồi xuống nghỉ ngơi, mấy nam sinh phụ trách đến khu ăn uống lấy đồ ăn, các nữ sinh thì ngồi tại chỗ lau mồ hôi thở dốc.

Cố Dật Nhĩ dùng khăn giấy ướt lau mồ hôi trên mặt, lại dùng chiếc cặp mái nhỏ kẹp tóc mái lên, cô ngồi ngay dưới điều hòa hóng gió: “Hôm nay thật sự quá nóng.”

“Tớ nghi ngờ mặt đường có thể rán được trứng rồi, đợi tới chiều quả thực không dám tưởng.”

Lâm Vĩ Nguyệt nóng đến mức há miệng ra thở: “Buổi chiều chơi cái gì?”

“Đi theo bản đồ thôi, những cái 4D 5D gì đó cũng đừng chơi, chơi một cái là đủ rồi, mấy cái khác cũng chỉ đại đồng tiểu dị thôi.”

Mấy nam sinh bưng đồ ăn tới.

Tư Dật đặt nước chanh trước mặt Cố Dật Nhĩ: “Của cậu.”

Cố Dật Nhĩ nhíu mày: “To như vậy á?”

“Chỉ có size này thôi, cậu không uống hết thì đưa cho tớ.”

Cố Dật Nhĩ gọi đồ uống không thích gọi size lớn, cô có tính có mới nới cũ, đồ uống cứ uống được một nửa lại không muốn uống, vứt bỏ thì lại lãng phí, cho nên gọi đồ chỉ gọi size nhỏ.

Quả nhiên, cô uống được một nữa đã không muốn uống nữa.

Cô quyết đoán đẩy đến trước mặt Tư Dật.

Tư Dật nhẹ nhàng nhíu mày: “Cậu cũng thật là lãng phí.” Ngoài miệng thì oán giận nhưng trên mặt lại không thấy có chút không vui nào.

Cậu trực tiếp dùng ống hút của cô uống.

Sau đó Cố Dật Nhĩ lại coi trọng mì Ý của cậu: “Ăn ngon không?”

“Muốn ăn?” Tư Dật buông dao nĩa, đẩy đĩa đến trước mặt cô, “Cậu ăn đi.”

Có lẽ mì Ý khá ngon nên Cố Dật Nhĩ ăn một lát cũng không nghĩ trả lại cho cậu, cô bảo Tư Dật lại gọi thêm một phần khác.

Tư Dật không nghe, chỉ chống cằm nhìn cô ăn, thi thoảng nhíu mày dùng khăn giấy lau đi sốt cà chua bên miệng cô: “Tớ cũng có đoạt với cậu đâu, ăn từ từ.”

Những người khác bị hành động phát cơm chó thành thục của hai người này làm cho sợ ngây người.

Bọn họ từ khi nào đã trở thành những cặp vợ chồng già như vậy?

Giờ phút này bọn họ còn không có ý thức được, đây mới chỉ là bát cơm chó đầu tiên.

Đi trên đường, có cửa hàng nhỏ bán kem, Cố Dật Nhĩ giật nhẹ góc áo Tư Dật: “Tớ muốn ăn Xảo Nhạc Tư.”

Tư Dật lập tức đi qua mua cho cô một cái.

Cố Dật Nhĩ ăn hết phần chocolate có nhân ngon nhất ở phía trên xong thì không muốn ăn.

Cô đưa cho Tư Dật: “Cậu có ăn không?”

“Haizz, sao cậu chỉ ăn có một nửa?” Tư Dật nhíu mày, “Còn như vậy thì không mua cho cậu nữa.”

Sau đó đến quầy hàng tiếp theo, Cố Dật Nhĩ lại nói: “Tớ muốn uống A Tát Mỗ.”

“Không mua.”

Cố Dật Nhĩ trừng cậu một cái: “Tớ tự đi mua.” Nói xong muốn tự đi qua.

“Không được.” Tư Dật giữ chặt cô, “Đến lúc đó uống một nửa lại quăng cho tớ.”

Cố Dật Nhĩ tiếp tục trừng cậu, lại còn dẩu miệng.

Tư Dật nặng nề thở dài, dùng sức xoa xoa đầu cô: “Được được được, mua, cậu phải bảo đảm uống hết đấy.”

“Không thể bảo đảm.”

“……”

Sau đó Tư Dật lại nhận thầu một nửa còn lại.

Hai người bọn họ đi tuốt đằng trước, những người còn lại yên lặng theo sau.

Ở trường học, Cố Dật Nhĩ lúc nào cũng dịu dàng hào phóng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất có giáo dưỡng, không hề mang ra vẻ thiên kim tiểu thư, hôm nay cùng nhau ra ngoài chơi mới phát hiện cô cũng có một mặt tiểu thư như vậy, nhìn có chút tùy hứng nhưng bởi vì lớn lên xinh đẹp nên không khiến người chán ghét.

Sau đó, Tư Dật ngày thường trước mặt các huynh đệ là lão đại, trước mặt các nữ sinh thì ôn hòa xa cách nhưng hôm nay cũng nhẫn nại mười phần.

Thật là mở rộng tầm mắt, hai người kia so với ngày thường thì quả thật như hai người khác.

“Tớ thấy hai người giống như là đã ở bên nhau mười mấy năm, lại cũng giống như vừa mới nói chuyện không lâu, thật sự là tâm thần phân liệt mà.” Lục Gia lẩm bẩm.

Nhị Canh phụ họa: “Đây là yêu đương sẽ biến thành thiểu năng trí tuệ trong truyền thuyết nhỉ.”

Du Tử Tụ ở bên cạnh vẫy vẫy tay với Nhị Canh: “Đàn anh Nhĩ! Con búp bê này đáng yêu quá!”

“Anh tới đây! Ừ ừ thật sự rất đáng yêu, anh mua cho em.”

Lục Gia nghĩ thầm, nếu nói thiểu năng trí tuệ thì Nhĩ Canh Lục cậu là thiểu năng trí tuệ nhất.

Cả nhóm người chơi đến lúc công viên sắp đóng cửa, cuối cùng chọn trò cực kỳ cơ bản là trò đu quay khổng lồ để kết thúc ngày hôm nay.

Vừa hay đi lên nghỉ ngơi mười phút.

Mấy người rất ăn ý để Cố Dật Nhĩ và Tư Dật đơn độc ngồi một cabin.

Còn lại thì mọi người chen chúc với nhau.

Nhị Canh kiên quyết không đồng ý, nói muốn đi cùng tiểu học muội, không có cách nào khác, đành phải chờ một chuyến khác.

Kết quả Phó Thanh Từ nói mình cũng muốn yên tĩnh trong chốc lát, nên tách ra hai người ngồi một cái đi.

Lục Gia gật đầu: “Thế hai ta cùng một……”

Lời còn chưa nói xong đã bị Vương Tư Miểu nắm lấy lỗ tai: “Cậu với tớ một cabin, đi lên!”

Lục Gia vẻ mặt ủy khuất bị túm lên.

Sắc trời dần tối, đèn neon trong thành phố từng chút từng chút sáng lên, theo vòng quay của bánh xe, tầm nhìn của bọn họ dần dần trống trải, chầm chậm thu hết quang cảnh của thành thị này vào trong đáy mắt.

Cố Dật Nhĩ xuyên qua cửa kính thủy tinh nhìn xuống phía dưới.

Cabin bọn họ ngồi đang từ từ đi lên đỉnh.

Cô nghĩ, đây là thời điểm để hôn một cái.

“Nhĩ Đóa.”

Tư Dật cũng đúng lúc gọi tên cô.

Cô quay đầu lại, thấy đáy mắt Tư Dật chứa đầy hình ảnh cô.

Tư Dật nhéo cằm cô, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô.

Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt, hai người không nhịn được mà cùng mỉm cười.

Cậu than nhẹ một tiếng rồi lại hôn, lần này cậu duỗi đầu lưỡi, dùng tay giữ gáy cô miễn cho cô lui về phía sau.

Bánh xe đã quay qua đỉnh điểm.

Cố Dật Nhĩ hỏi cậu: “Cậu cũng nghe qua truyền thuyết này à?”

“Truyền thuyết gì?”

“Vậy sao cậu lại hôn tớ?”

“Bởi vì tớ muốn hôn thôi.” Tư Dật chọt cái mũi cô, cười nhẹ, “Cậu đẹp như vậy, sao mà tớ nhịn được?”

Trong mắt Cố Dật Nhĩ có những ngôi sao lấp lánh, so với những bóng đèn neon kia còn sáng ngời rạng rỡ hơn.

Cậu không biết thì không biết đi, dù sao hôn cũng hôn rồi.

Đây là chuyện cả đời.

Bọn họ từ bánh xe theo thứ tự xuống dưới.

Mặt Cố Dật Nhĩ và Lâm Vĩ Nguyệt đỏ hồng, ngay cả bóng đêm cũng không che giấu được.

Nhóm người đi đến cửa ra, Nhị Canh đề nghị mọi người cùng chụp chung một tấm ảnh.

Lâm Vĩ Nguyệt đứng bên Cố Dật Nhĩ, Phó Thanh Từ đứng ở bên cạnh cô ấy, cô ấy lại dịch dịch về phía Cố Dật Nhĩ.

Giọng nói thanh lãnh của Phó Thanh Từ vang lên: “Trốn cái gì?”

Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không trốn.”

Trong mắt Phó Thanh Từ mang ý cười, rũ mắt nhìn cô: “Cậu không trốn được.”

“Mọi người nhìn máy ảnh này! Một hai ba!”

Răng rắc một tiếng, bọn họ để lại gương mặt tươi cười cuối cùng của năm lớp 11.