Phần 10

Du Nguyệt Như thật sự cảm thấy hối hận. Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý - ๖ۣۜĐônHối hận đã gặp Đường Lạp An, như vậy sẽ không phải nói lời tạm biệt anh một lần nữa. Cô từng nghĩ rằng cả đời này sẽ cùng chung bước với người đàn ông này suốt quãng đời còn lại, rốt cuộc phải nói lời tạm biệt với anh mấy lần mới đủ, mỗi một lần xa cách trong lòng cô lại có cảm giác sinh ly tử biệt rất đau khổ.

Cô không thể nào viết tâm tình này lên mặt được, hai người chia ly, đau khổ cũng chỉ có cô. Nhìn Đường Lạp An mà xem, anh rất nhẹ nhõm thanh thản, thậm chí có khi cô lại lầm tưởng anh đang nói rằng: “Ngày mai gặp lại, Nguyệt Như.”

Có lẽ đây chính là lần cuối cùng. Thật sự là lần cuối cùng. Người đàn ông hai lần kết hôn ấy, hoàn toàn giẫm nát người phụ nữ kiêu ngạo như cô dưới chân.

Đi qua cánh cửa này, cô sẽ phải triệt để đoạn tuyệt tình cảm với anh, dãy số kia cô sẽ quên, nhất định phải quên, không muốn vấn vương không dứt để rồi tự hành hạ chính mình.

Cô có thể yêu cầu Đường Lạp An đưa cô ra phi trường, thậm chí trở về nước cùng cô. Mà kiểu trì hoãn thời gian này sẽ khiến cô cực kì xấu hổ, sau này Du Nguyệt Như sẽ không làm chuyện tức cười như vậy nữa, nhất là đối với người đàn ông này.

Cuối cùng chỉ có anh đứng trước cổng biệt thự nói tạm biệt, nếu như vậy cũng được coi là lời tạm biệt. Cô không có hành lý, hai tay trống không, ở trước cửa là có thể nghe Đường Lạp An nói chuyện với em trai của cô. Cô tựa người vào tường, lòng bàn tay khẽ ươn ướt, thở thật dài, sau đó đứng thẳng người kéo cửa đi ra ngoài, trực tiếp đi về phía ngoài sân.

Không hề liếc mắt nhìn anh lấy một cái, Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôncô chỉ nghiêng đầu nhìn mảnh vườn hoa đang nở rộ mà cô không biết tên là gì, cũng không quay đầu lại rồi bước lên xe.

Đường Lạp An lơ đễnh, vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Triệt. “Đi đi, đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại ở thành phố T.”

Khi đã không còn nhìn thấy đuôi xe nữa, Đường Lạp An đứng trong sân nhẹ nhàng hô hấp, trút bỏ hết mùi hương của cô trong không khí...

...........

Trên máy bay.

Bộ dạng Du Nguyệt Như như một đứa bé, đôi tay bám vào cửa sổ, áp sát cái trán vào cửa thủy tinh nhìn thành phố này dần dần thu nhỏ lại như một mô hình. Quá tam ba bận, ba lần rồi, ba lần chia lìa. Kết thúc ở đây thôi.

Cô tự nhủ. Tất cả những thứ có liên quan tới cô và Đường Lạp An, những thứ liên quan hay không liên quan tới tình yêu của hai người, đều bị vứt bỏ lại Miami.

Cho dù kí ức ấy không dễ dàng bị xóa đi, chấp niệm của cô về người đàn ông tên Đường Lạp An đã không còn nữa.

Không có người đàn ông này cô sẽ sống rất thoải mái. Trên màn hình đang chiếu phim một mỹ nhân rất xinh đẹp, Du Nguyệt Như không nhịn được cắn đầu ngón tay cười. Quay đầu nhìn lại đã nhìn thấy Hoàng Phủ Triệt chống cằm chăm chú nhìn mình, cô nhướng mày.

“Sao em lại ở đây? Lại tới nhanh như vậy.”

Hoàng Phủ Triệt buồn chán đến chết, bên môi treo lên nụ cười nhạt nhẽo. “Sợ em cản trở chuyện của chị à?” Anh là người có tính lạnh lùng, khó mà hăng hái trêu chọc cô được. Du Nguyệt Như cũng không giận, nở nụ cười trong trẻo. “Một mình em tới?”

Hoàng Phủ Triệt gật đầu. Lúc này cô không cười nổi, Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý - ๖ۣۜĐônthái tử ở nước Mĩ gặp phải sự kiện tập kích lớn như vậy, lão Nhị lại dám một mình đối đầu. Cô đi qua ngồi bên cạnh anh, hạ thấp giọng nhẹ trách. “Em nghĩ gì vậy? Không muốn sống nữa phải không?”

Vẻ mặt Hoàng Phủ Triệt không thay đổi, chỉ lạnh đi vài phần. “Vậy chị trà trộn vào bên cạnh Hi Nhĩ thì sao?”

Du Nguyệt Như á khẩu không trả lời được, anh cũng không tiếp tục truy hỏi, dù sao đây cũng không phải nơi thích hợp nói chuyện này. “Không ngờ chị vẫn chưa dứt tình với Đường Lạp An.”

“Làm sao có thể?”

“Viết ra trong mắt chị rồi kìa.” Hoàng Phủ Triệt trêu chọc cô một chút, nhìn gò má xinh đẹp của cô lại nói. “Không hỏi em vừa nãy Đường Lạp An nói gì sao?”

Đuôi mắt Du Nguyệt Như đảo qua, cử chỉ thay đổi. “Nói gì?”

“Anh ấy bảo em chăm sóc chị thật tốt.”

“Em trả lời thế nào?”

“Em nói ngay cả anh chị ấy cũng không cần, sao lại cần em.”

Anh nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt cô, cô nở nụ cười, mặt mày hớn nở. “Nói hay lắm! Nói hay lắm...”

Cô lặp lại câu này ba lần, cuối cùng không nói thêm một từ nào nữa. Hoàng Phủ Triệt dừng một chút, một tay kéo cô qua, đặt đầu cô tựa vào vai anh. “Em có thể làm cho hôn lễ của anh ấy không cử hành được ở thành phố T.”

Người phụ nữ trong lòng không phản kháng cũng không thuận theo, gương mặt tuấn mĩ của Hoàng Phủ Triệt có chút bất đắc dĩ. “Nguyệt Như, ở đây không ai biết chị.”

Dù sao mạch máu chảy trong hai người cũng giống nhau, bất luận thế nào không thể phủ nhận sự thực được. Huyết mạch thân tình, Hoàng Phủ Triệt không muốn xem thường chị gái cố gắng kiên cường gạt nước mắt.

Hốc mắt trong bóng tối gục vào lòng Hoàng Phủ Triệt trong nháy mắt đã ướt át. Nhưng cuối cùng cô không khóc. Cô lúc nào cũng hận tại sao mình không phải cô em gái Dĩ Nhu, đó mới đích thực là tiểu công chúa, có thể tùy ý vui buồn, không cần giấu diếm gì cả.

Mà trong trí nhớ của cô cho tới nay rất ít khi thể hiện phong thái nữ nhi yếu ớt, đó là tư tưởng mà cha cô đã giáo huấn. Bất luận thế nào cũng phải ngẩng cao đầu, kiêu ngạo kiên cường mà sống.

Khi không còn đường để đi, chỉ còn lại kiên cường mới có thể kiên trì được.

Phần 11

Trở lại thành phố T đã một thời gian, cô lấy lý do chênh lệch giờ ở nhà ngủ mê mệt mấy ngày. Đến một ngày nhìn thấy hình tượng không ra hồn người của mình, ai đó mới giật mình, kết thúc cuộc sống tự đày đọa bản thân.

Sau khi tắm rửa và trang điểm, cô trở lại là một báu vật xinh đẹp. Cô chống tay bên hông, không khỏi cau mày.๖ۣۜDiendanlequydon.comSao lưng lại giống như dài ra rồi? Quả nhiên cuộc sống trôi qua quá an nhàn thì sẽ gặp báo ứng.

Cô đi làm tóc, rực rỡ hẳn lên, cảm giác thật tuyệt. Hăng máu nhả ra một chuỗi chữ số khiến người ta cứng họng, rồi sai người đem toàn bộ đồ đưa đến nhà cổ của Hoàng Phủ Gia.

Hôm nay trùng hợp đến nhà Hoàng Phủ đúng lúc mở tiệc gia đình mỗi tháng một lần. Dĩ nhiên bao gồm thái tử của nhà Hoàng Phủ cùng lão nhị Hoàng Phủ Triệt. Cha cô cũng không có ở đây, Dĩ Nhu là người hưng phấn nhất. Bình thường Du Nguyệt Như rất ít khi ở nhà, mỗi lần cô trở về là lại mang đầy các loại quà tặng về, hai anh trai vẫn luôn hào phóng với cô.

Vì thân thể không được khỏe nên Hoàng Phủ phu nhân đi lên lầu nghỉ sớm một chút. Chỉ còn lại bốn người ở trong sân hiếm khi có cơ hội được gặp nhau.

Du Nguyệt Như từ từ chải tóc cho tiểu công chúa trong ngực, đột nhiên cảm thấy thiếu đi ai đó, người tinh nghịch khéo léo luôn đi cùng Dĩ Nhu như hình với bóng hôm nay lại không có mặt ở đây. “Sao không thấy tiểu Tịch đâu?”

“Ưm, tiểu Tịch bị ca ca mắng, đang đau lòng ở nhà đấy.”๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý ĐônDĩ Nhu nhanh miệng tố cáo với chị mình, bị thái tử trừng mắt một cái liền ngậm miệng lại. Ánh mắt Du Nguyệt Như chứa ý cười liếc nhìn thái tử, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú khiến bao nhiêu người điên cuồng giờ phút này trên mặt lại hiện rõ vẻ buồn bực.

“Không phải anh rất thương tiểu Tịch hay sao? Thế nào lại hay bắt nạt cô ấy vậy.”

Tư thế ngồi của thái tử rất phách lối, cổ áo sơ mi màu xanh dương nhạt mở rộng, khinh thường hừ lạnh. “Nha đầu kia bao nhiêu tuổi? Mới mười lăm tuổi đã say rượu!”

“Không say rượu mà được à? Chỉ tại Triều ca cứ cụng rượu rồi lại cụng rượu với tiểu Tịch!” Dĩ Nhu nhìn thái tử cau mày, không nhịn được mở miệng oán trách lại bị thái tử dở thủ đoạn. “Cút lên phòng ngủ!” Tiểu Hoa hậm hực cầm lược ngẩng đầu lên từ trong ngực Du Nguyệt Như đi ra ngoài.

“Đau...” Từ trước đến giờ Dĩ Nhu không dám nói gì về sự thô bạo của thái tử, cô là người nhỏ bé nhất, lại nhu nhược nhất, không dám bắt nạt lại các ca ca càng không bằng Du Nguyệt Như mạnh mẽ độc lập. Vì da thịt không chịu nổi hành hạ nên cô bất đắc dĩ phải lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời.

Khi Dĩ Nhu đã đi khuất, sắc mặt thái tử lập tức trầm xuống, đứng dậy cài lại khuy áo, quay về phía Du Nguyệt Như. “Đi, ngồi xe anh.”

Nhiệt độ xung quanh nhất thời hạ xuống dưới 0 độ, Du Nguyệt Như biết vì anh có chuyện không vui, liếc nhìn Hoàng Phủ Triệt chậm rãi đi theo phía sau. Hoàng Phủ Triệt nhún vai, “Anh ấy muốn tìm chị từ sớm rồi.”

Cô gật đầu, thái tử nóng tính ngang ngược phách lối đúng là nổi tiếng, không dễ dàng ở dưới trướng của bất kì kẻ nào, nhưng thỉnh thoảng lại nghe theo lời của Hoàng Phủ Triệt. Nếu không phải Hoàng Phủ Triệt ngăn cản, cô làm gì có thời gian nghỉ ngơi mấy ngày vừa qua.

Suốt đoạn đường không thấy thái tử nói chuyện, Du Nguyệt Như cũng không dám chủ động chọc vào quả bom này. Xe dừng bên ngoài nhà trọ của cô, cô nói cảm ơn, động tác rất lưu loát ra khỏi xe của anh, mới vừa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng anh khóa xe.

Cô chưa kịp quay đầu lại liền bị anh đẩy từ phía sau vào thang máy, ấn vào nút số tầng của cô.Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý - ๖ۣۜĐônThang máy đi thẳng lên tầng chót, anh thuần thục nhập mật mã trên cửa chính, đẩy cô đi vào.

Cánh cửa sau lưng cô đóng sầm lại, âm thanh kia lớn đến mức thậm chí cô hoài nghi có cần tìm người đến kiểm tra lại một lần xem sao.

“Em một mình đâm đầu vào chỗ chết! Có phải chán sống rồi không?” Quả nhiên khối bom hẹn giờ này vừa vào cửa liền bùng nổ. Du Nguyệt Như kiềm chế không bịt tai lại, có chút khẩn trương liếm môi một cái.

“Em không hiểu anh nói gì.” Cô ngồi xuống ghế salon cởi giầy, đi trên đôi giầy cao gót mười phân ấy bị anh đẩy như vậy rất đau chân.

Thái tử ghét nhất ai cười ha hả với anh, ngồi xuống bên bàn trà đối diện với cô, bàn tay nắm chặt cái cổ mảnh khảnh của cô. “Ai cho em đi tìm Hi Nhĩ? Em có biết hắn là nhân vật nguy hiểm như thế nào không? Nguy hiểm cỡ nào! Có phải em không muốn về nhà sống đàng hoàng ở San Francisco làm Du Nguyệt Như của em đúng không?”

“Hắn không biết em là ai, anh sợ cái gì.” Du Nguyệt Như giãy giụa thế nào cũng không tránh được, thất bại thở dài để mặc anh siết.

Để Hi Nhĩ không biết chuyện, có lẽ đại tiểu thư của nhà Hoàng Phủ đã nhờ một người đóng giả mình, lấy thân phận của cô mà tồn tại trong thời gian qua.

“Anh sợ cái gì?” Thái Tử cười lạnh, “Anh sợ em làm hư chuyện của anh! Anh cử người đi liền bị em diệt, em nghĩ trà trộn vào bên cạnh nhân vật quan trọng như Hi Nhĩ dễ lắm sao? Đúng là hư hỏng không biết nghe lời, từ nhỏ đến lớn đều như vậy!”

Hi Nhĩ sẽ không dễ dàng đối địch với họ Hoàng Phủ, nhất định là sau lưng có người giật dây, Hi Nhĩ không phải mối đe dọa chính, người ở sau lưng hắn mới đáng sợ.

Nha đầu Chử Dư Tịch chết tiệt kia đã khiến anh đủ phiền toái rồi, Nguyệt Như so với cô ấy cũng chẳng làm cho người ta bớt lo được.

Du Nguyệt Như không phải Dĩ Nhu, dĩ nhiên sẽ không để anh mắng mà không lên tiếng, cũng không biết hơi sức đâu mà vùng vẫy mạnh thoát khỏi anh, một chân cà nhắc đứng lên. “Anh có lương tâm không vậy? Em là vì ai? Em bỉ ổi lắm phải không? Em đi tìm đàn ông gây họa làm hỏng chuyện của anh?”

Thái tử bị cô nói liền ngẩn ra, xoa mi tâm mềm giọng nói. “Em không nói anh lại thực sự nghĩ là em hèn hạ không muốn làm thiên kim tiểu thư chỉ muốn làm nhân tình của người khác.”

Du Nguyệt Như trợn mắt nắm tay lại. “Có tin em đánh anh ngay bây giờ không!”