Vào một buổi chiều, Quý Đằng Viễn đang giúp cô ôn lại những kiến thức cũ. Ngoài việc học, hai người không nói gì khác.

“Anh lái xe đưa em về”. Gần năm giờ, khi Quý Đằng Viễn dạy Âu Y Tuyết xong, thấy cô đang thu dọn sách vở, anh đề nghị.

“Không sao”. Âu Y Tuyết lắc đầu. Sau đó lấy sách giáo khoa mà Trần Di chuẩn bị giúp cô để vào túi xách, Âu Y Tuyết đang muốn nói với Tần Di: “Tạm biệt”, rồi về nhà, nhưng Quý Dằng Viễn vẫn theo cô ra cửa.

“Để anh tiễn em về”. Thấy cô vội vã vẫy taxi muốn rời đi, trong lòng Quý Đằng Viễn không yên tâm có chút đau xót. Ánh mắt của anh chăm chú nhìn cô, giọng nói trầm buồn: “Em yên tâm, anh chỉ muốn đưa em về… cũng không có ý gì khác”. Cũng muốn xem hiện tại em sống tốt không.

“Em…”. Âu Y Tuyết nhìn chiếc taxi cô vừa gọi lại nhìn ánh mắt tha thiết của anh, trong lòng vô cùng áy náy. Cô không biết làm sao, sau đó mới xin lỗi tài xế taxi đồng ý với đề nghị của anh.

. . .

Sau khi lên xe của anh, cô đọc địa chỉ nhà mình, sau đó hai người lại im lặng, cuối cùng không nén được nữa Quý Đằng Viễn lên tiếng.

“Em đã kết hôn?”. Khi nhìn thấy đứa bé trong lòng cô anh đã hiểu nhưng vẫn muốn nghe cô xác định.

“Vâng”. Âu Y Tuyết không chút giấu giếm chuyện mình đã kết hôn, gật đầu trả lời anh.

Việc kết hôn của cô và Mạc Dĩ Trạch, trừ cô và anh ta chỉ có hai người lớn Mạc gia là biết, ngay cả trần Di cô cũng không có nói. Cô ấy còn thúc giục cô nhanh chóng kết hôn.

“Vậy…đứa bé….”. Mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng khi nghe từ miệng cô nói ra, trong lòng vẫn không tránh khỏi đau nhức. Chỉ là không muốn cô phiền lòng, Quý Đằng Viễn vẫn tỏ ra không sao, không để ý hỏi.

“Là con gái của em và Dĩ Trạch”. Âu Y Tuyết nhẹ nhàng nói ra. Nhìn bé cưng trong lòng, Nhược Y đáng yêu, sự khẩn trương và lo lắng của cô cũng biến mất.

Dút lời, lại thấy vẻ mặt của Quý Đằng Viễn thay đổi, trong lòng anh vô cùng khiếp sợ: “Là anh ta?”. Anh đối với vấn đề này vô cùng kinh ngạc: “Anh ta không phải là hôn phu của Âu Xảo Lệ sao? Vì sao lại…”. Vì sao lại trở thành cha của đứa bé!

Bởi vì một câu nói vô tâm của anh, trong lòng Âu Y Tuyết vô cùng khẩn trương.

Trong không khí trầm buồn có chút ngột ngạt, khiến cho hai người càng thêm khó xử.

“Xin lỗi anh”. Ý thức được bản thân đã quá lời, trong lòng Quý Đằng Viễn vô cùng áy náy.

“Không phải lỗi của anh”. Âu Y Tuyết lắc đầu, cũng cảm thấy không sai. Bởi vì đó là sự thật, Mạc Dĩ Trạch từng là anh rể của cô.

Ánh mắt vô tình nhìn thấy ưu buồn trên mặt cô, Quý Đằng Viễn thầm mắng bản thân, lại đổi đề tài: “Anh nghe Trần Di nói gần đây em chuẩn bị bán hàng từ thiện?”. Vì đền bù lỗi lầm của mình, Quý Đằng Viễn muốn giúp cô một tay.

“Ừm”. Âu Y Tuyết gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn bình thường.

“Khi nào tồ chức?”. Quý Đằng Viễn lại hỏi. Thấy Âu Y Tuyết nghi vấn, lại bổ sung: “Anh mới trở về từ Mỹ, trừ việc đính hôn cũng không làm gì khác, cho nên anh nghĩ có thể giúp các em một tay?”. Nghe Trần Di nói việc tổ chức bán hàng từ thiện là do cô tổ chức, cho nên trong lòng anh đối với cô càng thêm yêu mến.

"Dĩ nhiên có thể". Vừa nhắc tới việc bán hàng từ thiện, Âu Y Tuyết có chút khẩn trương. Cô chậm rãi buông xuống sự lạnh nhạt, cười dịu dàng, nhìn phía Quý Đằng Viễn nói: "Bán hàng từ thiện sẽ tổ chức bảy giờ sáng mai, địa điểm ở công viên XX". Mấy ngày trước Lục Bình, mẹ cô khi biết cô thường xuyên giúp đỡ những người khốn khó, nghĩ ngợi một lúc sau đó quyết định giúp cô tổ chức bán hàng từ thiện, cho nên cũng tính cô là một trong những người làm chủ, mà địa điểm lần này chính là cô lựa chọn.

"Anh sẽ đi". Thấy cô rốt cuộc cũng không nghiêm túc như trước, lúc này trong lòng Quý Đằng Viễn mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Âu Y Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, do dự một hồi, rốt cuộc hỏi: "Anh thì sao?".

"Cái gì?". Quý Đằng Viễn không rõ.

"Anh và vị hôn thê của anh. . . quen nhau khi nào?". Âu Y Tuyết không nhịn được hỏi. Từ lúc gặp lại không nghe anh nói về vị hôn thê của mình, cho nên cũng có chút tò mò về cô gái kia.

Vậy mà Quý Đằng Viễn sửng sốt một lúc, ánh mắt thoáng có chút phức tạp, cũng không nghe anh trả lời.

“Quen cô ấy ở Mỹ, là đàn em của anh”. Nhớ lại bóng dáng mảnh mai làm người khác lo lắng, trong lúc vô tình giọng nói của anh run run.

“Là vậy a”. Âu Y Tuyết có chút hiểu, nhìn biểu tình chân thật của anh, nghĩ là anh đã tìm thấy người thật sự thuộc về mình cảm thấy vui vẻ.

Sau khi mở đầu, Âu Y Tuyết cũng không câu nệ, hỏi anh những vấn đề đã qua, Quý Đằng Viễn cũng vui lòng giải đáp từng vấn đề của cô

Biệt thự trên núi Dương Minh.

“A? Sao con lại ở nhà?”. Khi bóng dáng hai người xuất hiện trong biệt thự, một người giúp việc bước tới thông báo tên với tài xế sau đó nhận lấy những vật phẩm mà họ vừa mua.

Lục Bình cực kỳ không hiều nhìn Mạc Dĩ Trạch quần áo xốc xếch, khuôn mặt mệt mỏi một mình ngồi trên salon uống rượu, hỏi: “Bộ dạng con sao thế này? Y Tuyết không nói gì sao?”. Con trai trong ấn tượng của bà, dường như dáng vẻ lúc nào cũng nghiêm túc, sao bây giờ lại?

Mà theo ánh mắt kinh ngạc của bà nhìn qua, cũng khó trách, quả thật như bà nói.

Đầu tóc vốn ngay ngắn giờ trở nên rối mù, gương mật anh tuấn sớm biến mất chỉ còn mệt mỏi bao trùm, trong đôi mắt sáng rực chỉ có phiền não. Cà vạt kéo dài treo trên cổ, sơ mi xốc xếch. Lại nhìn xuống thấy áo vét bị nhét bên chân.

Mà giờ khắc này, lưng Mạc Dĩ Trạch dựa ghế sa lon, một tay khoác lên trên ghế sa lon, một tay cầm cả bình rượu tây rót. . . Không sai, đúng là rót. Rượu mạnh vào trong cổ, anh thậm chí ngay cả nháy mắt một cái cũng không có.

Bị hù dọa ngoài Lục Bình còn có Mạc Dũng.

Chỉ là bản thân chững chạc cùng thấu hiểu ông không trách mắng, mà nhìn con trai một lúc lâu, chần chờ hỏi: “Có phải cãi nhau với Y Tuyết?”.

Dứt lời, thân là người trong cuộc Mạc Dĩ Trạch không có phản ứng gì, ngược lại Lục Bình phản ứng lớn hơn.

"Hai đứa cãi nhau?". Bà nhíu mày, vậy mà trả lời bà trừ tiếng uống rượu ‘ừng ực ừng ực’ cũng không còn cái khác. Mắt thấy bộ dáng anh ‘đắm mình’, Lục Bình cho là đã nói đúng.

Vừa định mở miệng phê nhán, Mạc Dĩ Trạch lại buông xuống chai rượu, lạnh lùng nói: "Không có".

"Cái gì?". Lục bình kinh ngạc.

"Chúng con không có gây gổ". Mạc Dĩ Trạch đặt chai rượu trên bàn thủy tinh, tiếp đứng lên, có lẽ do tác động của rượu mà khi đứng lên anh lại ngã xuống salon.

Anh nhíu mày nhìn Lục Bình và Mạc Dũng, nói: “Cô ấy chưa về”. Mấy ngày nay bởi vì Âu Y Tuyết đi sớm về trễ. Lại giấu giếm anh gì đó khiến anh rất buồn, hơn nữa việc Lisa bỏ lại khiến anh rất mệt mỏi, tinh thần gần như hỏng mất, lại không nghĩ rằng hôm nay tự ình một ngày nghỉ. Vốn là định cùng Y Tuyết và Nhược Y vui vẻ với nhau, nhưng cô lại chưa về nhà nên đành ngồi uống rượu một mình, uống một chút là đã hai tiếng.

“Chưa về?”. Lục Bình ngẩn ra, muốn hỏi cái gì. Nhưng trong đấu lại nhớ lại buổi nói chuyện với cô mấy ngày trước, trong nháy mắt hiểu ra, lúc này mới nói: “Cũng đúng, công việc bận rộn, vội cũng là bình thường”.

Lời này vừa ra khỏi miệng, hai ánh mắt kinh ngạc nhìn bà.

Mạc Dũng định hòi nhưng nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của vợ lại thôi. Mà Mạc Dĩ Trạch chỉ nhíu mày, không chịu hỏi.

Anh đem cà vạt tháo xuống ném đi, cả người hướng về phía cầu thang bước tới.

"Này, con đi đâu?". Thấy thế, Lục Bình quan tâm hỏi.

"Ngủ". Đầu óc có chút mơ màng, anh cần nghỉ ngơi một lúc. Bỏ lại một câu như vậy, Mạc Dĩ Trạch liền không quay đầu lại đi lên lầu.

. . . . .

Lên lầu, Mạc Dĩ Trạch theo thói quen đi tới phòng ngủ của anh và Âu Y Tuyết. Đi tới trong phòng ngủ, anh cũng không nghỉ ngơi như lời nói, mà là xoay người vào phòng tắm rửa mặt, sau đó đi tới trên ban công hút thuốc.

Mùa hè ve kêu, ánh sáng hoàng hôn còn thấp thoáng, ảnh trời chiều, mùi thuốc lá gay mũi.

Lượn lờ một vòng khói. Mạc Dĩ Trạch không ngừng rút khói, khuôn mặt như điêu khắc không chút nhiệt độ, vô cùng lạnh lùng. Vừa hút thuốc vừa nghĩ lịch trình ngày mai.

Thời gian trôi qua từng phút, không biết qua bao lâu, cho đến khi điếu thuốc trong tay sắp tàn, anh mới cảm thấy tâm trạng tốt lên một chút.

Cho đến khi anh bỏ tàn thuốc, lúc xoay người muốn quay vào, một chiếc xe màu trắng bạc xuất hiện trong tầm mắt làm anh kinh ngạc không phải là chiếc xe mà là nó có thể đi qua các cổng bảo vệ, sau đó đi vào khuôn viên biệt thự, dừng ở trước cửa.

Trong lúc vô cùng kinh ngạc, từ trong xe có hai người bước ra làm anh phải dừng lại bước chân.

“Xem ra cuộc sống của em không tệ”. Nhìn thấy sự bề thế của ngôi nhà, biệt thự có khí chất ưu nhã, Quý Đằng Viễn cảm thấy yên tâm một chút, nhưng sự bề thế của nó không làm anh quan tâm mà sự quan tâm của anh chỉ có: “Anh ta đối với em tốt không?”. Anh hỏi Âu Y Tuyết đang đứng bên kia chiếc xe, chờ đợi câu trả lời của cô.

“Anh ấy đối với em rất tốt”. Trong lòng Âu Y Tuyết cảm thấy thanh thản, vẻ mặt hạnh phúc. Quả thật, Dĩ Trạch vô cùng cưng chìu cô, mặc dù có một số việc chuyên quyền một chút, nhưng cô biết, chỉ là anh rất quan tâm cô.

Sau đó lại rơi vào im lặng….

Âu Y Tuyết do dự một lát, lại nghĩ đến Mạc Dĩ Trạch chưa về sẽ không gây hiểu lầm gì, vì vậy muốn mở miệng mời anh vào ngồi một chút, nhưng Quý Đằng Viễn lại nói trước cô.

“Em… có thể cho anh ôm một chút không?”. Trong lòng vô cùng khổ sở, Quý Đằng Viễn mỉm cười nói.

Âu Y Tuyết không nghĩ anh sẽ yêu cầu như vậy, sửng sốt một lúc, mới cứng ngắt gật đầu. Dù sao cô thiếu anh nhiều như vậy, một cái ôm không thể giải quyết hết tất cả.

Sau khi được cô đồng ý, trên khuôn mặt anh nở nụ cười nhẹ, anh bước vòng qua xe đến bên cạnh cô, ngắm cô một lúc, sau đó đem cô ôm vào lòng.

Trên người cô tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, anh vô cùng thỏa mãn, trong lòng rung động. Anh để mặc cho bản thân một lần cuối cùng, hưởng thụ cảm giác yên lặng mà ngọt ngào này.

Anh suy nghĩ vĩnh viễn có thể thế này nhưng đó là đều không bao giờ xảy ra…

Dưới lầu bóng hai người ôm nhau ôn tình xưa, trên lầu một bóng người kiêu ngạo đứng không nhúc nhích.

Mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng cô cảm nhận được tâm trạng của anh, nhưng không biết an ủi anh thế nào.

Sau khi tạm biệt với Quý Đằng viễn, Âu Y Tuyết nhìn bóng chiếc xe đi mỗi lúc một xa, sau đó chỉnh trang lại y phục của mình rồi bước vào biệt thự.

Chỉ là khi vừa bước vào đến cửa trước, một bóng người giống như đã chờ lâu đột ngột xông tới.

“Rất mệt phải không?”. Lục Bình vui vẻ nhìn Âu Y Tuyết đổi giày, nhận lấy Nhược Y trong tay cô. Sau khi nhìn thấy Nhược Y vẫn đang ngủ say, vốn là trong lòng có chút phiền muộn đột nhiên trở nên rất tốt.

"Không mệt". Mặc dù rất kinh ngạc vì sao bà xuất hiện trong biệt thự lúc này, chỉ là Âu Y Tuyết cũng không có hỏi thăm.

“Nhược Y của chúng ta, bà nội đến thăm con ~”. Biết Nhược Y không nghe được, nhưng bà vẫn thích nói. Sau khi nói với Nhược Y mấy câu. Lúc này bà mới nhìn qua Âu Y Tuyết: “Hôm nay cha và mẹ đến đây là xem hai con sống tốt không”. Xem con và Nhược Y thế nào là mẹ yên tâm. Chỉ có một người làm mẹ vô cùng phiền lòng.

"Người nào?". Âu Y Tuyết trực giác hỏi.

Ai ngờ, Lục Bình lại chợt nhíu mày, lén lút nhìn lên lầu ra hiệu cho cô.

Một giây kế tiếp, Âu Y Tuyết lập tức hiểu ý của bà.