Từ quen biết đến hiểu nhau, từ hiểu nhau đến yêu nhau, tất cả phát triển thật là tự nhiên, thậm chí ngay cả Cốc Điệp cũng không thể tin được chính cô lại sẽ là một người không lý trí như vậy.

Bất chấp tất cả chia tay cùng bạn trai, v hn m thi học, đến ở trong biệt thự của hn, chỉ v hn thích bộ dng c gi nhỏ của c.

Vậy m, hạnh phúc thật ngn ngủi.

Ngn ngủi đến c còn cha kịp bt đợc, n cũng đã biến mt đi. . . . . .

Mùi thuc gay mũi, chung quanh mu trng, nh mặt trời m p cũng rt cuộc khng m p đợc lòng của c.

Cc Điệp nằm ở trên giường bệnh, vừa nhớ lại quá khứ của mình và hắn, vừa chảy nước mắt thấm ướt đệm giường trắng như tuyết.

Lúc này, cửa phòng bệnh két một tiếng, được mở ra, một bác sĩ nam mặc áo dài màu trắng đi vào.

"Ai ——" khi bác sĩ thấy Cốc Điệp âm thầm, mặt không tỏ vẻ gì khóc sụt sùi lần nữa, cũng nhịn không được thở dài nói: "Như cô thì không tốt nỗi."

Cốc Điệp không để ý đến, vẫn đắm chìm trong bi thống của mình, bởi vì đối với cô mà nói: hắn mới là cây cột duy nhất của cô, hiện tại mất đi hắn, cô cũng không có lý do gì để sống tốt.

Thấy cô thờ ơ ơ hờ, bác sĩ nhìn một tờ xét nghiệm trong tay mình, lại nói: "Người tìm chết như cô tôi đã gặp nhiều, vì tình tình ái ái, nhất định hành hạ mình đến không còn hình người, thật không biết như vậy có thể làm được gì, mình không muốn sống, nhưng đứa bé luôn vô tội. . . . ."

Nghe đến đó, Cốc Điệp bỗng chốc ngẩn ra, môi cô run rẩy, không dám tin chắc nhìn bác sĩ bận rộn, hỏi: "Ngài. . . Mới vừa nói cái gì?"

"Tôi nói, người lớn mấy người muốn chết muốn sống, sao lại muốn dính líu đứa bé vô tội! Nếu như không muốn đứa bé, vậy thì mau bỏ đi, đừng giày vò mình lại hành hạ đứa bé." Mặc dù hắn là bác sĩ, nói những lời này với một cô gái vừa hôn mê tỉnh lại rất không có đạo đức, nhưng hắn thật sự là không nhìn nổi rồi.

Đặt báo cáo xét nghiệm ở đầu giường bệnh Cốc Điệp, bác sĩ không để ý tới vẻ mặt từ đau khổ biến thành vui mừng của Cốc Điệp nữa, liền lầm bầm ra khỏi phòng bệnh.

. . . . . .

Đợi đến cửa phòng bệnh hoàn toàn khép lại, lúc này Cốc Điệp mới đưa tay cầm lấy tấm giấy, chỉ thấy trên giấy trắng như tuyết viết một số lời về sức khỏe của cô, mà ở dưới góc trái thì viết —— dương tính

Vẻ vui sướng chảy qua gương mặt xinh đẹp của Cốc Điệp.

Cô run rẩy đôi môi, hai mắt vui sướng nhìn về phía cái bụng chưa to của mình, ngọt ngào từ tim dâng lên.

"Tôi. . . Tôi mang thai. . . ." Cốc Điệp không dám tin, tay trái cô che môi của mình, thanh âm phát run: "Tôi có đứa bé của Thiên, đứa bé của tôi. . . ."

Mấy ngày trước, cô chỉ cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, choáng váng đầu ăn không ngon, cho đến xảy ra sự kiện kia cô mới hôn mê bất tỉnh rồi vào bệnh viện, nhưng cô vạn vạn không nghĩ tới, đó lại là phản ứng sau khi mang thai của cô.

Nghĩ tới đây, sắc mặt trắng bệch của cô bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà hơi đỏ lên.

Cô kích động muốn cầm lên điện thoại di động bên cạnh báo tin vui này cho hắn.

Ngay khi cô sắp bấm dãy số quen thuộc đến mức không thể quen hơn, cô lại ngây ngẩn cả người. . .