Cứ như vậy, Quý Đằng Viễn sử dụng thân phận đặc biệt của anh ở bên cạnh phòng Âu Y Tuyết.

Đúng như dự đoán , khi anh cùng Âu Y Tuyết vai kề vai xuất hiện trong mắt mọi người thì chuyện này ngay sau đó được học sinh truyền ra.

Có lẽ là ngại thân phận của Quý Đằng Viễn, hoặc giả muốn mượn từ Âu Y Tuyết quen biết Quý Đằng Viễn, tóm lại tất cả nữ sinh đều đột nhiên trở nên hết sức thân thiện với Âu Y Tuyết.

Ngay khi Tiểu Tuyết thông báo, mọi người lập tức biết được quan hệ giữa Âu Y Tuyết cùng Quý Đằng Viễn. Vì vậy những nữ sinh ái mộ không thể làm gì khác hơn là chán nản rời đi, rối rít dùng ánh mắt phẫn nộ căm thù nhìn Âu Y Tuyết.

Mà lúc này một khi nói ra, lập tức lấy tốc độ một truyền mười, mười truyền một trăm đi truyền bá.

. . . . . . .

Dĩ nhiên, đối với chuyện này ghen ghét nhất cũng không phải những nữ sinh ái mộ Quý Đằng Viễn đã lâu ở Y Tư Lai Đốn, mà là một người khác —— Mạc Dĩ Trạch.

Trải qua một hồi náo loạn ở hội trường, hai trường nhất trí biểu quyết: hoạt động thực tế được tách ra tiến hành.

Vì vậy ngày thứ nhất bắt đầu, học sinh trường Danh Dương với Y Tư Lai Đốn chia ra triển khai hoạt động.

Buổi sáng, Danh Dương tiến hành phát triển hoạt động quân sự, tất cả đều bình thường không có lầm lẫn; mà đến buổi chiều tiến hành hoạt động khác, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn ——

. . . . . .

Ánh nắng ấm áp trải dài khắp bờ biển, trên mặt biển xanh thẳm có hải âu trắng bay qua.

Nơi này trên thực tế là phía nam của một bãi biển, xế chiều hôm nay hoạt động được tiến hành tại đây. Học sinh lớp mười trường Danh Dương mặc cùng một bộ đồ tắm, chỉnh tề đứng thành hàng ngay ngắn trật tự, quay lưng về phía biển rộng nghe giáo viên chỉ đạo căn dặn.

"Tốt, chiều nay hoạt động chúng ta sẽ tiến hành là: thi đấu dưới nước!" Tuyên bố chương trình dạy xong, thầy giáo liền xoay nửa người ra phía biển nói: "Các em có thấy tòa nhà trên đảo cách đó không xa. Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là bơi từ đây đến đảo, mà mỗi lớp hãy lựa chọn một đại biểu tới tham gia cuộc thi này, dĩ nhiên vì để tránh tai nạn xảy ra ngoài ý muốn, nên các học sinh phải mặc áo cứu sinh ...".

Lời còn chưa nói hết, học sinh trong đoàn liền phát ra tiếng nghị luận.

Ban cán sự của các lớp mười đang ra quyết định.

"Trong lớp người nào có kỹ năng bơi giỏi?"

"Minh Lam?" Có người đề nghị.

"Không không không, kỹ năng của Minh Lam chỉ có thể nói là bình thường, tôi biết được một nhân tuyển" Giọng điệu của nữ sinh này mang theo trêu tức.

"Là ai?"

"Âu Y Tuyết"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng dời mắt nhìn về phía cách đó không xa, thiếu nữ với gương mặt không chút thay đổi đang lâm vào trong trầm tư kia ——

Khi giáo viên chỉ đạo đọc lên tên của mình trong số người dự thi, Âu Y Tuyết chỉ có một cảm giác, đó chính là đầu đập vào tường.

Khuôn mặt vốn đỏ thắm lập tức mất đi huyết sắc, mất hết độ ấm, trong đầu hiện ra những hình ảnh quá khứ khiến cô sợ hãi không theo kịp tình hình. Cô bỗng chốc cắn môi dưới của mình.

Ánh mắt khiếp sợ của cô dời về phía mấy nữ sinh mới vừa thảo luận lúc nãy, thấy trên mặt các cô đều mang nụ cười chế giễu.