Nước biển dâng lên đến cổ, giờ phút này, Âu Y Tuyết nhìn thấy, cảm thấy, hô hấp được đều là biển.

Tại sao hai chân cô không nghe sai bảo? Tại sao cô không thể khống chế thân thể mình?

Mặt cô lộ vẻ hoảng sợ, nhìn nước biển xanh xanh, sợ hãi ăn mòn đầu óc khiến cô vô lực suy tư. Hai tay không ngừng vùng vẫy trong nước, mặc dù làm vậy không khiến cô chìm sâu xuống nước nhưng lại khiến cô cách bờ ngày càng xa.

Kí ức lúc còn nhỏ lại hiện về trong tâm trí, sắc mặt cô trắng bệch giống như tờ giấy trắng.

"Hu. . . Hu. . .". Đột nhiên, chân đạp trúng khoảng không, lập tức, Âu Y Tuyết chìm sâu xuống đáy biển.

Dường như, trong tai, trong miệng, trong mắt đều có nước biển làm cô không thể nào mở hai mắt mình ra.

Đúng lúc cô nghĩ rằng mình sẽ vùi thân nơi biển rộng thì một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm eo thon của cô. Cô chưa kịp nói câu nào đã bị nước biển tràn vào trong mũi.

Cùng lúc, sau lưng đột nhiên truyền đến một câu.

"Cô muốn chết? Phải được sự cho phép của tôi!"

Âu gia.

Gió mát, vạn vật ở trên vùng đất này đang sinh sôi nảy nở, cỏ cây xanh tốt đua nhau nở hoa càng lộ vẻ đẹp mê hồn người.

Âu Xảo Lệ mười lăm tuổi cùng các tiểu thư nhà giàu mặc đồ tắm, ngồi bên hồ bơi, đang nhỏ to phê phán một tạp chí thời trang mới xuất bản. Mà Âu Y Tuyết lại đem nước chanh xuất hiện không đúng lúc trước mặt các cô .

"Tại sao mày đưa tới? Tiểu Lệ đâu?". Âu Xảo Lệ buông tạp chí trong tay xuống, chán ghét nhìn Âu Y Tuyết nhỏ hơn cô hai tuổi.

"Chị Tiểu Lệ cùng thím Trương đi mua sắm". Đôi mắt xinh đẹp của Âu Y Tuyết mở to, sợ hãi trả lời.

Nghe vậy, Âu Xảo Lệ liếc Âu Y Tuyết một cái, lại cầm tạp chí trên bàn lên. Mà mấy tiểu thư nhà giàu kia lại lấy ánh mắt tán thưởng nhìn diện mạo nhỏ gầy nhưng xinh đẹp như búp bê của Âu Y Tuyết.

"Xảo Lệ, cô ấy là ai vậy? Dáng dấp thật xinh đẹp". Một người trong đó hỏi.

"Đúng vậy, đúng vậy, nhìn tóc cô ấy kìa, thật là đẹp".

"Đáng yêu như thế, sau này lớn lên nhất định là một mỹ nhân".

Những lời ca ngợi Âu Y Tuyết liên tiếp vang lên khiến Âu Xảo Lệ giận tím mặt, cô tức giận nhìn Âu Y Tuyết, giận dữ mắng mỏ: "Làm gì đó, còn không đem nước trái cây cho chúng tao?"

"Vâng". Âu Y Tuyết cắn môi, ngay sau đó, định tiến lên đặt nước trái cây xuống.

Ai ngờ, chẳng biết từ lúc nào, Âu Xảo Lệ đã giơ một cái chân ra khiến cô bị trượt chân té xuống, toàn bộ nước trái cây trên khay đều đổ hết lên người Âu Xảo Lệ.

"Đồ chết tiệt!". Âu Xảo Lệ đứng lên, sắc mặt dữ tợn: "Mày biết đồ tắm này đắt ra sao không? Mày lại dám đổ nước trái cây lên người tao!"

Nghe vậy, Âu Y Tuyết vội vàng đứng lên, lắc đầu giải thích: "Không phải vậy, em không cố ý, do chị giơ chân ra nên em mới bị trượt chân ngã xuống".

"Ý của mày là do tao tự tìm?". Âu Xảo Lệ cũng không để ý những người còn lại, rống to với Âu Y Tuyết, tiếp đó giơ tay cho Âu Y Tuyết một cái tát.

Khi tiếng vang của cái tát, cũng là lúc nước trong hồ bơi văng tung tóe.

Bởi vì cái tát của Âu Xảo Lệ khiến Âu Y Tuyết bị đánh rơi xuống hồ bơi.

Bọt nước văng khắp nơi, mặt nước yên tĩnh lập tức gợn sóng.

Âu Y Tuyết liều mạng vùng vẫy trong nước, cô chỉ biết bơi lội một chút nên cố gắng đập nước, cố gắng để thân thể mình không chìm xuống, cô sợ hãi cầu cứu, nhưng bọn họ không thèm nhìn đến.

"Để xem sau này mày còn dám nữa không! Chúng ta đi". Âu Xảo Lệ không để sự sợ hãi của cô vào trong mắt, ngược lại, có chút hả hê xem thường, tiếp đó liền dẫn mấy người bạn đang khiếp sợ rời đi.

Âu Y Tuyết ra sức vùng vẫy trong bể bơi, khi cô không còn hơi sức, cho rằng mình sắp chết thì thím Trương đi chợ về nhìn thấy.

Bắt đầu từ ngày đó, Âu Y Tuyết không dám đến gần hồ bơi nữa, mặc dù chuyện ngoài ý muốn đó bị mọi người lãng quên, nhưng vĩnh viễn để lại trong lòng Âu Y Tuyết một vết sẹo không thể xóa mờ.