Trong căn nhà trúc cũ kĩ tại một góc sơn trại, xa xa có thể ngửi thấy một mùi màu tươi đậm đặc. Nếu lại gần hơn chút nữa còn có thể nghe thấy bên trong truyền tới âm thanh kì quái làm cho da đầu người ta phải run lên, đó là âm thanh khủng bố của hỗn hợp lưỡi dao sắc bén gọt cắt cơ thể cùng xương cốt.

Âm thanh này xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết đứt quãng, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng nài nỉ, có thể làm cho người nghe liên tưởng mình đang đứng trước luyện ngục núi thây biển máu.

Trong tầng luyện ngục đầy máu tươi, Lục Tiến đứng trước cửa sổ, hai tay chống vào khung cửa sổ, khuôn mặt lạnh lùng nhìn ra núi rừng ngoài kia. Đối với tiếng kêu thê lương dưới lầu cùng mùi máu tươi làm cho người ta muốn nôn, ngay cả chân mày của hắn cũng không hề nhúc nhích.

Tiếng rú thảm thiết dưới lầu dần dần yếu đi rồi biến thành những tiếng rên không thể nghe thấy, chỉ trong chốc lát, bên ngoài truyền vào tiếng người lên cầu thang.

Một tiếng kẽo kẹt vang lên, Euler đẩy cánh cửa gỗ, xuất hiện trước cửa ra vào. Anh ta vừa đi vừa dùng khăn lông ướt lau sạch vết máu trên cánh tay, áo t-shirt trên người đã bị máu nhuộm thành màu đỏ.

“Tất cả đều khai giống nhau, bọn chúng chưa từng nhìn thấy cô gái của cậu, cũng không mang cô ấy đi.” Euler ném chiếc khăn mặt trên tay xuống cái bàn nhỏ đầy bụi, tìm một cái ghế dựa lớn nằm xuống.

“Chưa từng thấy? Anh chắc không?” Lục Tiến quay đầu lại, ánh mắt tĩnh mịch.

“A Tiến này, mặc dù tôi không có nhiều thủ đoạn như cậu nhưng người rơi vào rồi chết trong tay tôi cũng chưa từng dám nói dối.” Euler giơ hai tay mình lên, kiểm tra xem còn chỗ nào chưa lau sạch không. Quả nhiên, giữa kẽ tay vẫn còn dính một miếng thịt, anh ta nhíu mày búng bay. Nếu như không phải sợ Lục Tiến không khống chế nổi mà giết hết mấy tên kia thì anh ta cũng chẳng muốn tự mình ra tay.

“Từ đầu đến cuối bọn chúng chưa từng nhìn thấy cô bé, sau khi căn nhà bị nổ trên lầu cũng không một bóng người.”

Euler dùng ngón tay gõ gõ, nhướn mày nói: “Cả vườn hoa trong biệt thự cũng bị bới tung lên, tất cả thi thể cũng đã được kiểm tra, không có cô gái của cậu. Nếu như bọn chúng không nói dối thì chắc hẳn là khi biệt thự bị tập kích cô gái của cậu đã không còn ở đó.”

Lục Tiến chống tay vào khung cửa sổ rồi siết thật chặt.

“Két” hai bên đầu gỗ cửa sổ biến thành bã vụn trong tay hắn.

“Không còn ở đó.” Hắn cùi đầu nhìn gỗ vụn trong tay, nheo đôi đồng tử u ám lại, ánh mắt không biết đang vui hay đang tức giận.

“Nói không chừng cô bé đã chạy mất rồi.” Euler gãi gãi đầu mở miệng suy đoán, nhưng sau khi trông thấy ánh mắt của Lục Tiến, anh ta nhún vai buông tay ra, ngậm miệng lại ngay. Quanh người Lục Tiến như đang sinh ra một luồng khí lạnh buốt, Euler cũng không dám động vào hắn nữa.

Lục Tiến từ từ buông tay ra, ném gỗ vụn trong tay xuống, trong đầu hiện lên từng tiếng nói cùng hành động của cô mấy tháng nay. Dáng vẻ nhỏ bé lại yếu ớt như vậy, không có ai trợ giúp thì làm sao cô có thể chạy trốn?

“Điều tra xem ba ngày trước khi gặp chuyện không may có chiếc xe nào lạ tiến vào khu vực này không.”

“Cô ấy bị người ta lừa bán, bên phía cảnh sát cũng có ghi chép về việc mất tích của cô ấy, hãy tìm địa chỉ của cô ây, tôi muốn biết hiện giờ cô ấy có bị đưa về hay không.”

Giọng nói lạnh nhạt rét lạnh vang lên căn nhà gỗ cũ nát trống rỗng, ánh nắng gay gắt ngoài cửa sổ cũng vì giọng nói lạnh lùng này mà mất khi một ít độ sáng.

Euler khẽ gãi đầu, đứng dậy đi tới cửa vỗ tay gọi người hầu lên sau đó ra lệnh những lời Lục Tiến vừa nói.

Mấy ngày sau, Lục Tiến nhận được một bản báo cáo.

Sau khi điều tra chiếc xe xác thực có phát hiện ra người của cục công an tiến vào biên cảnh nhưng theo manh mối tra được từ nhà họ Thẩm thì chẳng những không tìm được tung tích của Thẩm Sơ Vân mà chỉ nghe được tin tức cô vẫn đang ở nước ngoài du học, một tháng sau khi phái người điều tra lân cận nhà họ Thẩm thì xác thực Thẩm Sơ Vân vẫn chưa về nhà. Nhưng theo tư liệu lấy được từ cảnh sát thì vụ án của Thẩm Sơ Vân đã kết lại. Vậy đến tột cùng là cô gái của hắn đã đi đâu?

***

Mấy tháng sau

Trong vườn hoa nằm trên tầng thượng bệnh viện tư nhân

“Cô à, mẹ cháu không tới sao?” Cô gái nhỏ nhắn yếu ớt ngồi trên chiếc ghế dài trong vườn hoa, cắn môi khẽ hỏi Thẩm Lan.

“Chị ấy không tới, cô tới đây với cháu không phải cũng vậy sao?” Nét mặt xinh đẹp của Thẩm Lan hiện lên một nụ cười thoải mái, cô vươn tay kéo chiếc chăn trên đùi cháu gái lên, nhẹ nhàng phủ lên cái bụng đã nổi lên cao cao.

“Cô à, mẹ cháu vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho cháu sao?” Sơ Vân nâng gương mặt thon gầy lên nhìn về phía Thẩm Lan, đôi đồng tử thật to tràn ngập vẻ kinh hoàng.

Quyết định ngày ấy của Sơ Vân khiến cho mẹ Thẩm kinh ngạc không thôi, trong cơn thịnh nộ, bà đã tát Sơ Vân một cái thật mạnh. Nhưng cô gái dù có bị mẹ hù dọa đến mức nào cũng không chịu phá thai. Sau khi mẹ Thẩm kinh sợ đẩy cửa chạy đi, ba Thẩm cũng nhẹ nhàng khuyên bảo vài câu rồi rời khỏi bệnh viện. Chỉ có Thẩm Lan ôm lấy đứa cháu đang đau đớn khóc không ngừng an ủi.

Sau khi cháu gái nức nở nghẹn ngào kể lại những chuyện xảy ra trong nửa năm qua, rốt cuộc Thẩm Lan cũng hiểu ra một chút tâm tình của cháu mình.

Đến nay cháu gái không hiểu rõ vì sao mình lại không muốn làn phẫu thuật, nhưng Thẩm Lan thì biết. Cũng bởi vì vậy mà cô mới vô cùng lo lắng.

Người đàn ông theo lời kể của Sơ Vân là người đến từ thế giới khác, Sơ Vân cùng hắn căn bản không thể nào ở bên nhau.

Mà đứa bé này nói cho cùng cũng không nên đến với thế giới này!

Ba Thẩm giao phó Sơ Vân cho người bạn lâu năm, để Sơ Vân bí mật ở lại bệnh viện dưỡng thai, cách vài ngày ông sẽ tới thăm một lần.

Tầng thượng của bệnh viện chỉ có vài y tá và bác sĩ có thể đi vào, người ngoài căn bản không thể vào được.

Bạn bè thân thích của nhà họ Thẩm cũng không biết Sơ Vân đã trở về, vẫn nghĩ cô đang ở nước ngoài du học. Mà từ ngày hôm đó mẹ Thẩm cũng chưa từng tới bệnh viện, bất kể ba Thẩm và Thẩm Lan có khuyên nhủ thế nào bà vẫn không thể nào chấp nhận sự ngỗ nghịch của Sơ Vân.

“Cháu gái à, mẹ cháu chỉ nhất thời không thể chấp nhận được thôi, chị ấy là mẹ cháu, có một ngày sẽ thông suốt thôi.” Thẩm Lan yêu thương sờ lên gương mặt nhỏ nhắn của cháu mình, thoải mái trấn an cô.

“Vâng” Cô gật đầu, cố gượng cười với cô mình.

Thẩm Lan nhìn chiếc cằm nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, còn có cái bụng nhô dưới tấm chăn của cháu gái, cảm thấy chua xót trong lòng, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía những bông hoa tươi nở rộ, giọng nói nhẹ nhàng hỏi cô, “Cháu nói xem chỗ này sao lại nhiều hoa vậy nhỉ? Hình như đẹp hơn bên kia thì phải?”

“Vâng, đúng là nhiều hoa thật, nhắm mắt lại là có thể ngửi thấy mùi hoa, gió thổi qua chúng nó sẽ ngoắc tay với cháu.” Sơ Vân nhẹ nhàng gật đầu, giương mắt nhìn về tòa nhà cao tầng phương xa, ánh mắt mờ mịt không phương hướng.

“Cậu ta cũng thường dẫn cháu đến đó sao?” Thẩm Lan chạm vào vào vầng trán cháu gái, cô ngồi xuống bên cạnh, nói chuyện phiếm với cháu gái dưới nắng sớm.

“Vâng, cháu còn nhìn thấy mấy đứa trẻ thôn quê nữa, chúng chạy ra bờ sông tắm rửa.” cô dần dần nhớ lại, hàng mi dài run run, khóe miệng nhếch lên.

“Thật sao? Nhất định lúc ấy cháu hưng phấn lắm nhỉ.” Thẩm Lan mỉm cười nâng ban tay nhỏ nhắn của cháu gái lên, nghe cô tỉ mỉ kể lại, tưởng tượng những phong cảnh xinh đẹp cô kể, sợ hãi than lên cùng cô về những phong tục kì dị kia, cảm khái trong lòng vì những hành trình mạo hiểm.

Mỗi ngày cô đều ăn cơm, tản bộ, nói chuyện phiếm với Sơ Vân.

Lúc tâm trạng cháu gái không vui, lúc nhớ đến mẹ, cô sẽ nhắc tới “anh ấy” trong lời kể của cháu gái, để cho cháu gái quay về hồi ức, kể lại những chuyện đã qua. Chỉ có như vậy thì cháu mình mới có thể quên đi sự phẫn nộ của mẹ, quên đi những khó chịu khi mang thai, quên cả những ngày phiền muộn vì cả ngày phải ở trong tầng cao nhất của bệnh viện.

Thẩm Lan vỗ nhè nhẹ mu bàn tay Sơ Vân, cổ vũ cô kể tiếp nhưng đột nhiên Sơ Vân ngừng lại. Cô trở tay dùng sức nắm chặt ngón tay Thẩm Lan, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt to kinh hoàng, “Cô à…”

“Sơ Vân cháu làm sao vậy?” Thẩm Lan vươn tay vịn chặt lấy cô, kinh hoảng kêu lên.

“Cháu…á…” gương mặt nhỏ của cô run rẩy, thở dồn dập từng hơi một.

Thẩm Lan lo lắng nhìn xuống dưới theo ánh mắt của cô, chỉ thấy dưới bàn chân sưng vù lộ ra dưới tấm chăn, một dòng máu đỏ tươi chạy xuống dọc theo da thịt trắng nõn.

***

Vùng Tam Giác Vàng

Ầm ầm ù ù ——

Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên! Một loạt những căn nhà lầu nối tiếp nhau đổ sập xuống, tòa này đè lên tòa kia, sau đó chỉ còn tro bụi đầy trời cùng với bùn đất.

“Lùi lại! Lùi lại!” Đối phương theo những tòa nhà đổ sập bị ép phải lui về phía sau, tản ra hai bên tòa nhà lung lay sắp đổ tìm chỗ yểm hộ.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc ——

Bọn chúng vừa lộ mặt thì quân đội bên này bắt đầu tiến công từ các điểm đã mai phục!

“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc ——” !

“Oành!” Hai bên bị lửa đạn oanh tạc chỉ còn lại phế tích tường đổ vách xiêu.

“A Tiến! Cậu dẫn người sang bên kia…” trong tiếng súng kịch liệt, Euler thủ thế đánh bọc về phía Lục Tiến.

Sau khi chuẩn bị che chắn xong, Lục Tiến mặc quân phục, sắc mặt lạnh lùng, quỳ một chân dùng súng ngắm vào góc chết trong bãi phế tích phía xa xa.

“Phanh!” Hắn bóp cò, viên đạn gào thét bắn về phía một cái đầu màu đen chợt nhô ra khỏi góc chết. Nửa cái đầu của tên đang ôm súng máy bị đạn gọt bay, những mảnh óc đỏ trắng xen lẫn bắn lên họng súng máy trước người gã.

Hỏa lực dày đặc phía bên này lập tức biến thành khoảng không, Euler lập tức bắt lấy cơ hội xông lên. Euler nhếch khóe miệng, nhướn mày giơ ngón cái lên ý bảo Lục Tiến rất lợi hại. Nhưng thoáng cái anh ta lại ngẩn người, anh ta trông thấy Lục TIến mới vừa rồi sắc mặt còn bình thường đột nhiên trắng bệch, chân mày nhíu chặt lại.

“A Tiến? Cậu sao thế?” Euler chui ra khỏi chỗ núp, xoay người xuyên qua mưa bom lửa đạn lách đến chỗ Lục Tiến ẩn núp.

“Không sao…” Lục Tiến đưa tay sờ sờ ngực, vừa rồi đột nhiên cảm thấy ngực khó chịu, tim đập gấp đến độ sắp rơi ra ngoài.

Euler nhanh chóng quét qua người hắn vài lần, không thấy có gì khác thường nên gật đầu dẫn theo người mò đi theo sau tường.

Lục Tiến vuốt vuốt ngực, giơ tay lên ý bảo người hai bên hãy theo tiến độ tấn công của hắn.

Hắn không biết rằng vừa rồi trong nháy mắt…máu mủ của hắn vừa trượt ra khỏi cơ thể người mẹ, đi tới thế gian này.

Sinh mệnh nhỏ không được nhiều người chờ mong này, toàn thân đầy máu được y tá giơ lên.

Bé từ từ nhắm hai mắt lại, chân tay đạp cuồng loạn chào đón thế giới lạ lẫm này, phát ra tiếng khóc rõ to.

Ngoài phòng sinh, mẹ Thẩm đoan trang vừa phải vẫn đứng trước cửa ra vào, nghe thấy con gái không ngừng phát ra tiếng rên đau đớn, gương mặt trang điểm nhạt của bà không thể che giấu được hốc mắt đỏ bừng và hàm răng cắn chặt.

Đến khi đứa trẻ vừa được sinh ra cất tiếng khóc, bà thoáng siết chặt chiếc túi trong tay, bởi vì dùng quá sức nên hai chiếc móng tay dài cũng bị gãy.

Đau đớn đấu tranh một lúc lâu, người cô đầy mồ hôi, sau khi đứa trẻ trượt ra khỏi cơ thể đột nhiên cảm giác giải thoát dâng lên. Cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, dường như sắp ngất đi. Nhưng trước đó, cô vẫn cố gắng giương mắt nhìn về phía cô y tá. Trong cơn mệt mỏi, cô trông thấy một đứa bé đỏ hỏn.

Trước khi mê man, bên tai nghe thấy tiếng cô y tá vừa tắm rửa cho đứa bé vừa khẽ than thở, “Nhóc con thật xinh xắn.”

Lúc ấy, cô không hề biết đến khi cô được gặp lại đứa trẻ lần nữa thì đã là chuyện của vài năm sau.