Vu Hạ Khôn run rẩy mở miệng lặp lại chuyện Giản Du Du biến mất khỏi vòng tay anh lại một lần nữa. Vu Minh Trung càng nghe càng nhíu chặt lông mày nhưng anh ta không bị lời miêu tả của Vu Hạ Khôn làm cho sợ hãi mà là nghiêm túc nói.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

"Tiểu Khôn, gần đây em có nằm mơ không?"

Vu Minh Trung đột nhiên hỏi câu này khiến Vu Hạ Khôn sửng sốt, ngay sau đó, vẻ hoảng sợ trên mặt anh tan đi một ít, khẽ cười một tiếng, nhìn Vu Minh Trung rồi nói, "Anh cảm thấy em đang nói dối giống như khi còn bé?"

Vu Hạ Khôn đứng lên, dáng đứng thẳng tắp, trừng mắt nhìn Vu Minh Trung nói: "Tinh thần của em không có vấn đề, khi còn bé cũng không có vấn đề!"

Sau khi nói xong, anh bỏ Vu Minh Trung lại, đi thẳng ra khỏi công ty.

Vu Minh Trung từ phía sau gọi Vu Hạ Khôn nhưng anh cũng chẳng thèm quay đầu lại, Vu Minh Trung cảm thấy thất bại, thở dài ngồi ở trên ghế, biết mình chạm vào cái vảy ngược của Vu Hạ Khôn nhưng chuyện Vu Hạ Khôn nói thật sự quá hoang đường.

Vu Minh Trung không khỏi nghĩ đến Vu Hạ Khôn hồi còn bé, anh đi theo một đám trẻ con lên núi chơi, biến mất khỏi nhân gian suốt mười ngày. Sau khi trở về thì cứ luôn chắc chắn là mình đã đến một thế giới khác, ở cùng một bé gái hơn mười ngày, bé gái kia còn có thể xuyên qua xuyên lại hai thế giới...

Lúc ấy dẫn Vu Hạ Khôn đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói đây có thể là ảo giác sau khi anh gặp nguy hiểm lúc ở một mình, tiềm thức bịa ra ảo giác cho anh, lúc ấy Vu Minh Trung đau lòng, vừa tự trách mình lại vừa khổ sở. Tinh thần Vu Hạ Khôn hoảng hốt rất lâu, còn muốn trở lại nơi đó cảm tạ ơn cứu mạng của "bé gái" kia.

Lúc ấy, Vu Minh Trung đã thương lượng với bác sĩ rất lâu mới lập kế hoạch trị liệu, đó chính là tiến hành trị liệu thôi miên nhân vật được bịa ra từ trong tiềm thức của anh và người bị liên lụy trong trí nhớ hiện thực.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Bác sĩ tâm lý kia vô cùng có uy tín, bác sĩ nói nếu không điều trị thì căn bệnh này sẽ dễ dàng khiến Vu Hạ Khôn bị tâm thần phân liệt vì suy nghĩ quá mức, thậm chí sẽ sinh ra nhân cách thứ hai để bảo vệ mình.

Lúc ấy Vu Hạ Khôn còn nhỏ như vậy, vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây ngô, sao Vu Minh Trung nỡ nhìn thấy anh còn nhỏ mà đã biến thành tâm thần phân liệt, cuối cùng vẫn đồng ý với phương pháp trị liệu mà bác sĩ đưa ra.

Kết quả không thể xem như thành công hoàn toàn, vì tuy rằng Vu Hạ Khôn liên hệ nhân vật trong tưởng tượng với nhân vật ngoài đời với nhau nhưng trong trí nhớ vặn vẹo bị cố ý tạo ra vẫn có rất nhiều chuyện không thể giải thích, ví dụ như dưới tình huống không có nước và thức ăn thì một đứa trẻ dựa vào đâu mà có thể sống được nhiều ngày như vậy?

Mỗi lần Vu Minh Trung cố gắng dựa theo đề nghị của bác sĩ tâm lý, tìm mọi cách hợp lý hóa ký ức của Vu Hạ Khôn thì trước sau Vu Hạ Khôn luôn cho rằng lúc đó Hoắc Kiểu Nguyệt đi chơi với anh đã đưa thức ăn cho anh.

Mà Vu Minh Trung không thể không bởi vì chuyện này mà cất công đi nói chuyện với Hoắc Kiểu Nguyệt vài lần, may mắn là Hoắc Kiểu Nguyệt không ngại, cũng bởi vậy mà Vu Minh Trung vô cùng săn sóc nhà họ Hoắc, không nghĩ tới sau này Vu Hạ Khôn lại bởi vì kí ức bịa đặt khi đó mà thích Hoắc Kiểu Nguyệt và chuyện giữa Hoắc Kiểu Nguyệt và anh ta lại làm cho Vu Hạ Khôn đau lòng.

Vu Minh Trung ngồi trên sofa, nhéo nhéo mi tâm, bác sĩ kia nói loại thôi miên lừa gạt này không thể duy trì cả đời. Vu Minh Trung nghĩ, đợi đến khi tâm trí Vu Hạ Khôn trưởng thành, có lẽ sẽ không khó để tiếp nhận đến vậy, khi đó chắc là anh cũng đã có năng lực phân biệt sự thật và hư ảo.

Mấy năm nay Vu Hạ Khôn vẫn rất tốt, Vu Minh Trung không ngờ anh lại phát bệnh đột ngột như vậy, anh ta ngồi ở văn phòng thật lâu, gọi vào số điện thoại đã nhiều năm không gọi tới.

Mà Vu Hạ Khôn bị cho là lại phát bệnh đã tự mình đến khách sạn ở, không trở về nhà họ Vu. Anh không dám trở lại phòng của mình nữa. Loại chuyện này, cho dù là ai gặp phải thì cũng sẽ sợ tới mức gần chết, đây là bản năng của con người, khiếp đảm và tránh né đều là bản năng tự bảo vệ mình của nhân loại, không liên quan đến bất kỳ tình cảm nào.

Vu Hạ Khôn khóa cửa khách sạn lại, lúc tắm rửa vẫn không dám nhắm mắt, ngay cả ngủ cũng không dám tắt đèn, vừa nhắm mắt lại thì đều là căn phòng ảm đạm tối hôm qua, không hiểu sao người lại biến mất, còn có tiếng sấm liên tục không ngừng bên ngoài cửa sổ.

Cả đêm anh ngủ vô cùng bất an, điều này dẫn đến trạng thái tinh thần ngày hôm sau vô cùng kém cỏi, ban ngày Vu Hạ Khôn vùi đầu vào công việc, mỗi khi màn đêm buông xuống, chính là lúc anh bị tra tấn tàn nhẫn nhất.

Vu Minh Trung lại lần nữa trì hoãn thời gian về nước, hơn nữa còn lặng lẽ hẹn gặp bác sĩ tâm lý kia, chỉ là anh ta không nói cho Vu Hạ Khôn biết. Anh ta bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng thu thập được vài thứ, vào một buổi trưa, anh ta nện chúng xuống bàn làm việc của Vu Hạ Khôn.

"Nhìn xem đi, em nói cô ta biến mất không còn tăm hơi nhưng cô ta cầm tiền của em, mặc kệ cha mẹ mình rồi ra nước ngoài." Lúc vừa tra ra được những dấu vết này, thật ra Vu Minh Trung cũng thật sự thở phào nhẹ nhõm, có bằng chứng thực tế, lúc này đây tâm lý của Vu Hạ Khôn cũng hoàn toàn trưởng thành, chắc chắn sẽ không dễ dàng dao động như vậy nữa.

Vu Hạ Khôn ngẩng đầu lên từ trong một đống văn kiện, quầng thâm mắt xanh đen, hốc mắt đỏ bừng, thậm chí ngay cả áo sơ mi cũng xuất hiện nếp gấp, cả đời Vu Hạ Khôn chưa từng chật vật như vậy, Vu Minh Trung nhìn thấy anh như thế này thì thật sự rất lo lắng.

Nhưng một lát sau, Vu Hạ Khôn vẫn đưa tay cầm lấy văn kiện, sau khi lật xem mấy trang, anh lại buông xuống, không nhìn đến cuối cùng, Vu Minh Trung chờ anh nói chuyện, Vu Hạ Khôn lại cúi đầu tiếp tục làm việc, Vu Minh Trung ấn bả vai anh rồi nói: "Tiểu Khôn, có phải em bị cô ta lừa gạt không, em như vậy..."

"Sao anh không quay về?" Vu Hạ Khôn đột nhiên mở miệng, nhìn thẳng vào Vu Minh Trung, vậy mà ánh mắt lại có hơi lạnh lùng.

Vu Minh Trung có thể tra ra được thì đương nhiên anh cũng tra ra được, chỉ là so với Vu Minh Trung chỉ tra được hành tung của Giản Du ở nước ngoài thì thậm chí trong khoảng thời gian sợ hãi nhất ấy, anh đã xác nhận camera giám sát trong nhà.

Cửa phòng, cửa chính, chỉ thấy cô vào cửa, không có video ra khỏi cửa. Qua hai ba ngày, anh không còn quá sợ hãi, lúc xem lại thì phát hiện vừa lúc hai camera giám sát đều hỏng.

Thậm chí lúc đó Vu Hạ Khôn cũng không thấy kinh ngạc nữa, giống như tất cả đều nằm trong dự liệu, những dấu vết hành tung ở nước ngoài này, anh cũng phái người nghiên cứu kỹ, hoàn toàn không tìm được người.

Giống như có người làm ra để mê hoặc người khác, anh không tìm được cô trên thế giới này.

Sở dĩ Vu Minh Trung kết luận Giản Du Du cuỗm tiền bỏ trốn, đơn giản là bởi vì anh ta không muốn tìm được Giản Du Du, không thật sự đi tìm hiểu kỹ, dựa theo những tung tích này tìm được người, chỉ cần anh ta cẩn thận tìm thì sẽ biết, tìm không thấy, rất khéo léo, rất thần kỳ, luôn biến mất ở nơi rất hợp lý, lại xuất hiện ở nơi hấp dẫn mọi người.

"Tiểu Khôn." Vu Minh Trung nhìn Vu Hạ Khôn nhíu mày: “Em thế này thì làm sao anh trở về được.”

"Em như thế nào?" Vu Hạ Khôn nhìn vành mắt Vu Minh Trung hơi ửng đỏ: "Anh thật sự cảm thấy em điên rồi sao?”

Anh hỏi rất nhẹ nhàng, Vu Minh Trung lại nói: "Anh không nghĩ như vậy, nhưng vì người phụ nữ kia mà em tự biến mình thành dáng vẻ này sao?”

Vu Minh Trung đứng ở ngoài cuộc, anh ta nhìn thấy rõ người phụ nữ kia, cô không có một chút thật lòng nào, lại lừa được em trai của anh ta thê thảm thành như vậy.

"Không phải em thích Kiểu Nguyệt sao?" Vu Minh Trung nói,l: "Em có thể theo đuổi cô ấy, nhà họ Hoắc đang ở đầu sóng ngọn gió, chắc chắn cô ấy sẽ rất tình nguyện, anh sẽ nói với ba mẹ bên kia.”

Vu Hạ Khôn nhìn Vu Minh Trung một lúc lâu, cuối cùng cười nhạo một tiếng, cũng không biết là đang cười mình, hay là cười lời nói của Vu Minh Trung.

"Anh à, anh có thể mặc kệ chuyện của em được không?" Vu Hạ Khôn không nổi giận, anh đã không còn sức lực gì để nổi giận nữa. Mấy ngày nay, trong lòng anh toàn là người đột nhiên biến mất kia, còn có rất nhiều người lúc trước anh phát hiện nhưng không nghĩ sâu hơn, hiện tại theo thời gian trôi qua, giống như từng tảng đá nổi lên khỏi mặt nước, đều là những bằng chứng hoang đường chứng minh chi tiết một sự thật vô lý.

Vu Minh Trung cũng bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu Khôn, anh là anh trai em, làm sao anh có thể mặc kệ em, em chỉ là nhất thời bị mê hoặc một chút..."

"Không phải." Vu Hạ Khôn nói, "Em suy nghĩ cẩn thận rất nhiều lần, em thật sự thích cô ấy.”

Vu Hạ Khôn nói: "Chúng em rất phù hợp, em và cô ấy ở bên nhau rất vui vẻ, em chưa bao giờ thích một người đến như vậy, em và cô ấy ở bên nhau, sứt đầu mẻ trán cũng được, tức giận muốn giết người cũng được nhưng chưa từng nghĩ đến việc thật sự chia tay với cô ấy.”

Vu Minh Trung yên lặng trong phút chốc, Vu Hạ Khôn biết anh ta nghĩ gì, lại nói: "Anh nói đúng, trước kia em thích Hoắc Kiểu Nguyệt, có thể em thích cô ấy nhưng cho tới bây giờ chưa từng thật sự nghĩ tới ở cùng cô ấy là như thế nào.”

Vu Minh Trung nhíu mày: “Chỉ là em gặp quá ít người, huống hồ không ở bên nhau thì làm sao em biết ở bên ai sẽ như thế nào, có lẽ em sẽ càng thích người kế tiếp hơn.”

Vu Hạ Khôn không phủ nhận, im lặng một lát rồi nói: "Có lẽ sẽ thích người kế tiếp hơn nhưng em không muốn người kế tiếp. Vì sao phải thử nhiều lần như vậy, vì sao phải so sánh, không phải thứ trong tay mới là chân thực sao.”

Vu Minh Trung nghẹn lại, anh ta nhìn Vu Hạ Khôn cúi đầu nhìn tay mình, vô cùng hối hận khi tình yêu mười mấy tuổi của anh mới bắt đầu lại không cổ vũ anh yêu đương thêm vài lần, thế cho nên anh gặp được một người, không chỉ nhìn không rõ, không phân biệt được, thậm chí còn không thoát ra được.

Đối thoại đến đây thì bị mắc kẹt, cả hai người đều không nói gì nữa, Vu Hạ Khôn nhìn tay mình rất lâu rồi mới bắt đầu làm việc một cách máy móc.

Hiện tại trong tay anh cũng không còn gì nữa, cho dù là có thật hay không thì cũng không còn nữa.

Một lúc lâu sau Vu Minh Trung mới ra ngoài, lại gọi điện thoại cho số điện thoại kia, hẹn thời gian gặp mặt.

Vu Hạ Khôn làm việc đến khuya, sau khi trở về khách sạn thì ngồi trên giường ngẩn người.

Anh không đến mức vì tình cảm mà đòi chết đòi sống, dù sao thì anh cũng không phải là trẻ con, trong xương cốt của anh cũng không có nhân tố điên cuồng gì, cũng thật sự không bị tâm thần phân liệt.

Nhưng sau khi những nỗi sợ hãi hoảng hốt, thậm chí là kháng cự ban đầu trôi qua, gần một tháng không nhìn thấy Giản Du Du, mỗi ngày anh đều nhớ lại chuyện trước kia của hai người, cố gắng đi tìm dấu vết để phân biệt đêm đó rốt cuộc những gì anh nhìn thấy là thật hay giả.

Suy nghĩ nhiều nên trong đầu đều là cô, trong đầu đều là hình bóng cô, đây không phải là đang nhớ một người sao?

Vu Hạ Khôn chưa từng nếm được hương vị nhớ nhung, lần đầu tiên trong đời nếm thử, không ngờ lại giống như dao cùn cắt thịt, vừa đau vừa không kết thúc được.

Đau đớn ấy không ngừng kéo tới, thậm chí làm tiêu tan nỗi sợ hãi của anh, một ý nghĩ còn điên cuồng hơn so với về nhà đã xuất hiện —— anh muốn gặp cô.

Không làm gì, cũng không vì cái gì, thậm chí Vu Hạ Khôn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ tới muốn hỏi cô điều gì cả, chỉ là muốn gặp cô.

Loại ý nghĩ này quanh đi quẩn lại ở trong đầu, kèm theo trạng thái kỳ lạ càng ngày càng nồng đậm là mỗi ngày đều nhận được tung tích của cô nhưng vẫn luôn không tìm được người.

Vì thế, sau một tháng tám ngày Giản Du Du đột nhiên biến mất, Vu Hạ Khôn đồng ý buổi tối ngày mai đi gặp bác sĩ tâm lý với Vu Minh Trung, hơn hai giờ đêm, anh lái xe về nhà họ Vu..

Ở cửa biệt thự, bắt đầu từ lúc anh xuống xe thì hai chân đã nhũn ra, mở cửa biệt thự như thế nào, đi vào như ra sao, làm sao trở lại phòng mình, thậm chí anh còn không có ký ức.

Trong phòng anh, tất cả đều không có gì thay đổi so với đêm đó, người giúp việc trong nhà vẫn cẩn thận quét dọn, Vu Hạ Khôn đứng bên cửa, nắm chặt tay nắm cửa không buông ra, lòng bàn tay và lưng đều là mồ hôi mỏng và dày đặc, gần như thấm đẫm áo sơ mi.

Miệng đắng lưỡi khô, chân anh mềm nhũn tựa vào tường, rất lâu mới di chuyển được một bước, bật đèn lên.

Nhưng anh lại nhanh chóng tắt đi, bởi vì ánh đèn làm cho anh choáng váng, anh lại nghĩ đến, cô… có thể vì cô không thích ánh sáng nên sẽ không đến.

Vu Hạ Khôn không biết mình dựa vào tường đứng bên cạnh cửa bao lâu, ngay cả lòng bàn chân cũng ướt sũng, cả người giống như là vớt ra từ trong nước.

Thế nhưng thời gian từng phút từng phút trôi qua, trong phòng yên tĩnh không có một tiếng động, ngoại trừ hơi thở nặng nề của anh ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Tất cả dường như trở lại đêm đó, chỉ là ngoài cửa sổ có trăng sáng và những ngôi sao thưa thớt, không có mưa to gió lớn.

Vu Hạ Khôn chậm rãi đi, giống như một bệnh nhân phục hồi chức năng bị liệt nhiều năm, mỗi một bước đều đi vô cùng gian nan, gần như là đe` xuống hai chân di chuyển đến bên giường, cứng ngắc ngồi trên giường, lại rất lâu sau, anh mới dùng một giọng nói còn nhẹ hơn không khí, lại còn nhỏ đến mức không thể nghe thấy để nói: "Em ở đâu..."

"Anh..." Vu Hạ Khôn nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt theo hốc mắt trào ra, rơi xuống quần âu của anh.

"Anh muốn gặp em.” Anh nói xong câu đó, lập tức dùng bàn tay đè lại đôi mắt của mình.

Nhưng vẫn không ngăn cản được tiếng nghẹn ngào trào ra khỏi cổ họng.

Anh muốn gặp em, là người cũng được, là quỷ cũng được, cái gì cũng được.

Tác giả có lời muốn nói: Vu Hạ Khôn: Anh thực sự vô cùng sợ hãi, nhưng sau này anh mới biết được, anh càng sợ không thể gặp được em.