Sở Phong đang muốn ra ngăn lại, đảo mắt thấy bọn họ mặc dù xuất thủ hung ác nhưng lại không có bao nhiêu sát ý, vì vậy nhún vai cùng Tiêu Dao Tử rời ra chỗ khác.

Tiêu Dao Tử nói:
- Không ngờ tiểu tử ngươi khi trở nên tàn nhẫn thì ngay cả ta cũng gần như không đỡ được.

- Đại ca đừng pha trò, đến cả y phục của người khác ta cũng còn không chạm được!
Sở Phong nhớ tới lúc mình cố gắng như thế nào cũng không thể chạm tới Thiên Ma Nữ, không nhịn được chán nản than thở một tiếng.

Tiêu Dao Tử quan sát Sở Phong một lúc, thấy quần áo trên người hắn dính đều là rượu, cả người cũng toàn mùi rượu, mắt thì lờ đà lờ đờ, bèn hỏi:
- Tiểu tử, sao lại uống say đến thế này?

Sở Phong im lặng không đáp.

- Có phải vì hai con bé kia không?

Sở Phong buồn bã thở dài một tiếng.

Tiêu Dao Tử lắc đầu, nói:
- Thật không có tiền đồ!
Nói vậy nhưng lại đưa tay lấy hồ lô rượu bên hông đưa cho Sở Phong, nói:
- Cầm lấy!

Sở Phong ngẩn ra, rồi rất nhanh đã vui mừng nhận lấy, hắn thấy hồ lô rượu này cũng không lớn lắm. "Bách" Sở Phong mở nút hồ lô ra, lập tức một mùi hương rượu tinh khiết kỳ lạ nhẹ nhàng toả ra.

- Rượu ngon!
Sở Phong tấm tắc khen một tiếng, hai mắt sáng ngời nói:
- Chẳng lẽ đây chính là 'Cửu uấn thiên nhật túy' trong truyền thuyết?
Nói rồi ngửa đầu lên, uống ừng ực từng ngụm lớn.

Tiêu Dao Tử thấy thế liền nhanh như chớp đoạt lại hồ lô, lắc lắc bầu rượu, cảm thấy chỉ còn không đến một nửa, tức thì lòng đau hơn hoạn, trừng mắt nhìn Sở Phong nói:
- Tiểu tử thối! Rượu này ta còn không dám uống nhiều, ngươi lại một hơi uống hết của ta nửa bầu, quả thực phí của trời! Phí của trời mà!

Sở Phong vô cùng thỏa mãn ợ một cái, cười nói:
- Tiêu Dao đại ca, chính vì ta biết đại ca luyến tiếc hảo tửu này, cho nên mới uống nhiều như thế, quả thực là rượu ngon, rượu ngon!

- Tiểu tử thối, có phải ngươi muốn say hơn một nghìn ngày?
Tiêu Dao Tử nhìn hồ lô rượu, vừa đau lòng vừa căm tức.

Sở Phong nói:
- Say cũng tốt, say hơn một nghìn ngày càng tốt! Tiêu Dao đại ca không biết chứ, họ một người thì nói muốn 'rời khỏi một lúc', một người nói muốn 'yên lặng một chút', đều không nói tiếng nào đã bỏ đi, không thèm để ý đến cảm nhận của ta! Trên thuyền không phải là ta đã chăm sóc họ sao? Họ muốn uống, ta bưng nước, họ đói bụng, ta dọn cơm, họ lạnh, ta cởi y phục cho họ mặc. Cả ngày ta còn phải hốt hoảng lo sợ, sợ hai người họ động thủ với nhau! Giờ thì tốt rồi, hiện tại không cần lo lắng nữa, đều đi cả rồi, đi cũng tốt, đi cho yên tĩnh!

Sở Phong đem buồn bực trong lòng nói ra hết, cuối cùng còn nói:
- Cứ như Tiêu Dao đại ca thật tốt, trong lòng không có gì phải lo lắng, tự do tự tại, du hí khắp nhân gian!

Tiêu Dao Tử thở dài, "Bách" mở nút hồ lô, "Ực" uống một ngụm, Sở Phong tròn mắt nhìn hắn, ngạc nhiên nói:
- Tiêu Dao đại ca, huynh... sao cũng uống rượu? Chẳng lẽ... Tiêu Dao đại ca cũng khốn khổ vì tình?

Tiêu Dao Tử không lên tiếng.

Sở Phong nói:
- Ồ! Ta... biết rồi, huynh nhất định là vì... Lãnh Nguyệt sư thái?

- Đừng nói lung tung!

Sở Phong cười nói:
- Sợ cái gì, đây cũng không phải là... chuyện xấu xa gì?

Tiêu Dao Tử không lên tiếng.

Sở Phong cười nói:
- Ta hiểu mà, huynh sợ... Lãnh Nguyệt... sợ sư thái không cho huynh mặt mũi hả?

Tiêu Dao Tử trừng mắt Sở Phong một cái, Sở Phong nhún vai, chợt hỏi:
- Tiêu Dao đại ca, không phải huynh đuổi theo Lãnh Nguyệt sao, sao lại...

Tiêu Dao Tử không trả lời, lại ngửa đầu "Ực" một ngụm rượu.

Sở Phong lại nói:
- Ai, đại ca, tên đại lạt ma nói huynh năm đó... xông vào cung Bố Đạt Lạp, phá hỏng nghi lễ mật quán đỉnh của Minh Phi, là... chuyện gì vậy?

Tiêu Dao Tử nghiêm mặt nói:
- Tiểu tử thối, ta cảnh cáo ngươi, chuyện này không được nói ra ngoài, bằng không đừng trách ta đại ca này không khách khí!

Sở Phong cười nói:
- Đại ca, mật quán đỉnh kia là trò gì vậy? Minh Phi... chính là Lãnh Nguyệt sao?

- Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, trước mặt Lãnh Nguyệt nghìn vạn lần đừng nhắc đến mật quán đỉnh, bằng không Tiêu Dao đại ca ta cũng không thể nào cứu được ngươi!

Sở Phong nhún vai, nhưng lại nhìn chằm chằm vào bầu rượu trong tay Tiêu Dao Tử.

- Tiểu tử thối, ngươi vẫn còn nhăm nhe bầu rượu này của ta nữa sao?

Sở Phong cười nói:
- Tiêu Dao đại ca, con người ta... nếu như uống rượu mà không được uống thoải mái thì... sẽ... ăn nói nói lung tung, ngay cả mình nói gì... cũng không biết, đến lúc nói ra khỏi miệng rồi thì...

Tiêu Dao Tử trừng mắt nhìn Sở Phong, thấy không có biện pháp nào, đành ném hồ lô rượu sang:
- Cầm lấy!

Sở Phong vui vẻ tiếp lấy hồ lô rượu, lại như sợ Tiêu Dao Tử đoạt lại bầu rượu, vội vã "Ực, ực" một hơi uống sạch, Tiêu Dao Tử nhìn thấy thế đau lòng đến mức muốn đánh một chưởng cho dẹp lép hắn!

- Thống khoái! Thống khoái!

Sở Phong sảng khoái kêu vài tiếng, đang muốn trả lại bầu rượu cho Tiêu Dao Tử nhưng thấy trước mắt hình như có hai Tiêu Dao Tử, sau đó là bốn người, nên không biết đưa cho ai!

- Nguy rồi!
Tiêu Dao Tử thầm hô một tiếng.
- Tiểu tử này sợ rằng thật sẽ say hơn một nghìn ngày quá!
Vội đưa tay tiếp lấy hồ lô rượu, quýnh quáng gọi:
- Tiểu tử? Tiểu tử?

Sở Phong thấy thân ảnh Tiêu Dao Tử trước mắt càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mơ hồ, lại cười nói:
- Tiêu Dao... đại ca... thân pháp hay quá, lại có thể... biến ra nhiều người như vậy, so với Thiên Ma Nữ còn lợi hại hơn, hảo... thân pháp nha!

- Bịch!

Sở Phong ngã lăn quay ra đất, trong miệng vẫn còn lảm nhảm nói:
- Hảo thân pháp, hảo tửu, Tiêu Dao đại ca, thêm một chén nữa nào, uống...

Tiêu Dao Tử lắc đầu, xem ra tiểu tử này không say một trận thì không giải được sầu khổ trong lòng. Mạc Trầm Quang còn suýt nữa bị tiểu tử này phế bỏ một cánh tay chắc nhất định cũng không dễ chịu gì, hay là trước tiên đi xem hắn xem sao.

Thân hình Tiêu Dao Tử loé lên rời khỏi rừng cây.

Hắn rất nhanh tìm thấy Mạc Trầm Quang, Mạc Trầm Quang đang trong một tửu quán ngồi uống rượu, vẻ mặt vẫn âm trầm như trước. Tiêu Dao Tử ngồi xuống phía đối diện y, Mạc Trầm Quang nhìn Tiêu Dao Tử một cái rồi cũng không nói một tiếng nào, vẫn cứ uống hết ly này đến ly khác. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Mạc lão đệ, đã qua nhiều năm như vậy rồi ngươi hà tất phải canh cánh trong lòng, tự trách bản thân?

Mạc Trầm Quang không lên tiếng, nâng ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.

- Mạc lão đệ, hắn... vẫn tốt chứ?

Hai mắt Mạc Trầm Quang càng thêm u ám, bàn tay lại với lấy vò rượu trên mặt bàn, Tiêu Dao Tử vươn tay đẩy ra, cổ tay Mạc Trầm Quang lộn lại, vẫn còn muốn cầm lấy vò rượu, bàn tay Tiêu Dao Tử lại cản lại, hai người chớp nhoáng đã giao thủ hơn mười chưởng, nhưng cũng không hề chạm vào bàn tay đối phương một chút nào, cuối cùng Tiêu Dao Tử vung ống tay áo lên, cuốn vò rượu đi, nói:
- Mạc lão đệ, ngươi cứ tự dằn vặt mình cũng vô ích...

Mạc Trầm Quang nhìn bàn tay trái của mình, nói:
- Bàn tay này càng ngày càng không dùng được, ngay cả một tên tiểu tử cũng suýt nữa phế nó đi!

Tiêu Dao Tử nói:
- Mạc lão đệ, nếu như ngươi chịu dùng tay phải, thử hỏi trong thiên hạ liệu có mấy người có thể cản được?

Mạc Trầm Quang vẫn nhìn bàn tay trái của mình, dường như không nghe thấy những lời của Tiêu Dao Tử.

- Mạc lão đệ, ngươi thực sự cam tâm tình nguyện bị phế đi một cánh tay, cũng không chịu xuất ra bàn tay phải nữa hay sao?

- Hai mươi năm trước, bàn tay phải của ta đã chết!

Tiêu Dao Tử thở dài, nói:
- Mạc lão đệ, dù ngươi có đau khổ tự dằn vặt mình thì cũng không có cách nào thay đổi được, sao cứ phải...

- Tiêu Dao Tử, ngươi không hiểu được đâu!

Mạc Trầm Quang đột nhiên vươn tay đoạt lấy vò rượu trong tay áo Tiêu Dao Tử, "Bách" một tiếng mở nắp vò ra.

- Được! Mạc lão đệ, đã lâu ta chưa uống rượu cùng ngươi, hôm nay chúng ta uống một trận cho đã đi!

Tiêu Dao Tử vươn tay cầm lấy một vò rượu khác, cũng "Bách" một tiếng mở nắp ra, "Cạch" hai vò rượu cạn với nhau trên không một cái, hai người đồng thời giơ vò rượu lên, "Ừng ực, ừng ực" bắt đầu đối ẩm.