"Ba ngày sau, ta nhất định sẽ tự mình đến Chấn Giang Bảo đăng môn bái phỏng!" Đây là lời nói của Sở Phong với Giang Thiếu Bảo lúc gần đi, mỗi người trên đường ở Hàng Châu cũng nghe được rõ ràng.

Thời gian ba ngày rất nhanh trôi qua, Hàng Châu vẫn một mảnh yên bình như trước, không có người nào sẽ để ý tới lời nói của một vô danh tiểu tử, cho dù hắn từng một lần phá giải ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh trên núi Cổ Đãng, nhưng người hiểu rõ về hắn cũng không nhiều. Chấn Giang Bảo lại càng sẽ không vì một câu nói của hắn mà có mảy may cải biến.

Ba ngày này, Sở Phong vẫn ở Vọng Giang Lâu đóng cửa dưỡng thương suốt, hiện tại hắn đã hoàn toàn khôi phục, chỉ là trên mặt nhiều thêm một vết sẹo, là đạo chỉ ngân của Ngụy Đích lưu lại. Hắn soi gương, không chỉ không để tâm, trái lại còn hơi thích, hắn nhàn rỗi vô sự liền lấy tay sờ sờ đạo chỉ ngân trên mặt, thậm chí cảm thấy có một loại cảm giác rất thân thiết.

Trên thực tế, tướng mạo Sở Phong mặc dù cũng đẹp trai, lại cũng không thấy được có chỗ nào đặc biệt, nhưng một đạo chỉ ngân này, lại khiến cho hắn thêm vài phần cương nghị cùng cứng cỏi, hơn nữa một đôi mắt thần anh nội liễm, lại mơ hồ có khí phách ngạo thị thiên hạ.

Chấn Giang Bảo cũng không ở trong thành Hàng Châu mà ở tại vùng ngoại ô, thậm chí có phần hẻo lánh.

Sở Phong đang trên đường đi tới Chấn Giang Bảo, bởi vì hắn đã từng nói qua muốn đích thân đến Chấn Giang Bảo đăng môn bái phỏng. Hắn bước đi rất thong thả, không chỉ bởi vì sắc trời còn sớm, chủ yếu là hắn đã hỏi qua Lưu chưởng quỹ của Vọng Giang Lâu đường đi đến Chấn Giang Bảo, cho nên hắn cũng không vội.

Hai bên đường cỏ dại mọc mênh mông bát ngát, loại cỏ này rất đặc biệt, hầu như cao gần bằng thân người, trong bụi cỏ thỉnh thoảng có chim tước tụ thành đàn bay lên, có một loại phong cảnh nên thơ khác.

Sở Phong vừa đi vừa nghĩ, chủ trì Tuệ Không ở Hổ Bào Tự thật ra rất thần thông, liếc mắt đã nhìn ra mình có tai bay vạ gió, quả nhiên ngày thứ hai thì bỗng dưng vô cớ tại trên đường Hàng Châu bị tên Thiếu bảo chủ của Chấn Giang Bảo làm nhục đánh cho một trận.

Hắn đang đi tới, lại có một đàn chim tước đột nhiên từ hai bên bụi cỏ bay lên, mang theo tiếng kêu 'Chi chi', tiếng kêu hình như có chút kinh hoảng. Sở Phong hai mắt lóe lên, bỗng nhiên gập người về phía trước, hai thanh lợi đao sáng loáng một trái một phải chém thẳng vào vị trí vừa rồi của Sở Phong.

Sở Phong nhìn lại, đánh lén mình chính là hai nữ sát thủ Đông Doanh ngày đó tập kích thanh bào nữ tử tại sông Tiền Đường. Bọn họ vẫn mặc bộ trang phục võ sĩ như hồi đó, che mặt chỉ lộ ra hai con mắt. Hai người không ngờ Sở Phong nhạy cảm như vậy, tránh được một kích trí mạng của họ, giơ ngang cương đao chém thẳng tới.

Sở Phong không dám chậm trễ, cúi thấp người tránh được một đao, "Cheng" rút ra trường kiếm chém ngược lại, hai thanh cương đao giao nhau ngăn cản đẩy ra trường kiếm, lại phân ra chém vào hai vai Sở Phong. Sở Phong nhảy lùi ra sau, khó khăn lắm mới tránh được hai đao đó, quả thật mạo hiểm vạn phần.

Hai nữ sát thủ đao pháp khá thuần thục, vả lại phối hợp rất ăn ý, Sở Phong rất nhanh liền rơi vào thế bị động, mặc cho hắn thân pháp xảo diệu, phản ứng nhạy bén, nhưng đối mặt với từng chiêu đao pháp như muốn đoạt mệnh, nhất thời đã lâm vào thế cực kỳ nguy hiểm, vài lần ánh đao đã sạt qua yết hầu, quần áo trên người sớm bị cắt hơn mười chỗ, có mấy chỗ còn chảy ra vết máu, may là vết thương không sâu.

Trong lòng Sở Phong biết tiếp tục như vậy cuối cùng cũng bị chém làm từng khúc thôi, thầm nghĩ phải quay ngược trở lại nhanh mới được. Hai cô kia lập tức nhìn ra Sở Phong muốn thoát thân, kêu liền vài tiếng, song đao giao nhau chém tới ngực hắn.

Cơ hội tốt! Sở Phong quyết định đi nước cờ mạo hiểm, đột nhiên ngửa người, toàn bộ phía sau lưng hầu như dán sát vào mặt đất, lại dùng gót chân chống mặt đất, cả người dán vào mặt đất tránh được ánh đao trùng trùng, lại cuộn người lăn vào trong bụi cỏ cao cao.

Hai nữ sát thủ cũng phi thân chui vào bụi cỏ, đuổi theo sát không rời. Sở Phong thu hồi kiếm, bằng vào sự yểm hộ của bụi cỏ, đông chuyển tây quẹo, chợt trái chợt phải, cùng hai người chơi trò trốn tìm. Hai nữ sát thủ nhất thời cũng không làm gì được.

Sở Phong đang chui chui, đột nhiên trước mắt phát ra tiếng "Sàn sạt" phát cỏ, theo đó là hai thanh lợi đao sáng loáng vươn tới. Ôi! Nguyên lai hắn chui trái lách phải, ngay cả bản thân mình cũng bị mơ hồ phương hướng, không ngờ là đang quay đầu lại.

Hai sát thủ thấy Sở Phong đột nhiên lao tới, trái lại có phần kinh ngạc, lập tức kêu một tiếng, song đao cùng chém xuống, Sở Phong vội lăn lộn, khó khăn lắm né mới được. May mà vừa rồi hai người hơi bị kinh ngạc, bằng không Sở Phong cũng bị chém thành ba khúc rồi.

Bởi bụi cỏ rậm rạp, đao pháp thi triển không dễ dàng, hai sát thủ múa may một hồi, một mảnh bụi cỏ xung quanh đã bị chém rớt sạch, nhưng Sở Phong đã chui lủi vào trong một bụi cỏ khác, còn thong thả quay đầu lại cười hì hì nói:
- Mau tới đây, ta ở chỗ này nè!

Hai nữ sát thủ hừ lạnh một tiếng, múa lên song đao hóa ra một mảnh lưới đao, những nơi đi qua, bụi cỏ đều bị chém bay, thế như chẻ tre, lao thẳng tới Sở Phong.

Sở Phong nhìn mà giật mình, biết hai cô này đã liều mạng dốc sức rồi, muốn một kích giết chết mình đây, hắn chỉ có liều mạng chui về phía trước, lưới đao phía sau vẫn theo đuôi không bỏ, càng ép càng gần.

"Vù!" Sở Phong chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên thoáng đãng, thì ra mình lại chui ra khỏi đám cỏ lớn này. Trước mắt là một mảnh đất hoang dã, có vài cây cối cao to, những cây này vô cùng đặc biệt, thân cây rất thẳng rất cao, vả lại không có phân nhánh, thẳng đến trên ngọn mới vươn ra tán cây thật lớn, thật giống như một cây quạt.

Sở Phong quay người lại, nghĩ chui về lại bụi cỏ."Vù vù" hai nữ sát thủ cũng đã nhanh chóng đi ra, hai thanh lợi đao đan xen thành lưới đao hắn phủ xuống đầu hắn.

Sở Phong không kịp xoay người, chỉ có liều mạng lui về phía sau, "Bịch" phía sau lưng đụng vào một thân cây. Hai nữ sát thủ hai mắt lóe lên hàn quang, song đao đâm thẳng tới yết hầu Sở Phong!

Sở Phong mắt thấy song đao đâm tới, dưới tình thế cấp bách, hét lớn một tiếng:
- Dừng tay! Ta biết cô ấy ở nơi nào?

Lưỡi đao băng lãnh liền dừng cách yết hầu hắn không tới nửa phân, mồ hôi hột từ thái dương Sở Phong chảy ra, nguy hiểm thật!

- Nói! Cô ta ở đâu?
Hai nữ sát thủ cùng quát hỏi.

Sở Phong thở hổn hển một hơi, giả vờ kinh hoàng thò hai tay về phía sau ôm lấy thân cây, miệng run run nói:
- Hai ... hai vị đại... đại hiệp, có thể ... có thể dời đi mũi đao một tí hay không, tại... tại hạ nhìn rất sợ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hai người nhìn nhau, cũng không sợ hắn có thể giở cái trò quỉ gì nữa, quả nhiên cùng dời đi lưỡi đao, nào ngờ khi lưỡi đao khẽ động, hai chân Sở Phong bỗng đạp mạnh lên mặt đất, cả người dán vào thân cây bắn lên, hai nữ sát thủ hừ lạnh một tiếng, đồng thời nhảy dựng lên, song đao đâm thẳng tới.

Xu thế bay lên của Sở Phong cũng đã tẫn, căn bản tránh cũng không thể tránh, mắt thấy hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ai ngờ lưng Sở Phong dán vào thân cây, hai tay hai chân ôm về phía sau, kẹp lấy thân cây, giống như Bích Hổ Du Tường "Tê tê" vài cái bò lên trên đỉnh cây.

Hai nữ sát thủ quả thực giương mắt mà nhìn, phải biết rằng lưng Sở Phong chính là dán vào thân cây mà bò lên trên, so với Bích Hổ Du Tường tầm thường không biết phải khó khăn hơn bao nhiêu lần, mà tốc độ lại nhanh đến kinh người như vậy.