Hai người đang đứng ở một đầm nước bên sông Mịch La, đầm nước ở đây xanh biếc trong suốt, tương truyền Khuất Nguyên chính là ở chỗ này buộc đá rồi gieo mình xuống nước.

Ngụy Đích thấy Sở Phong mắt nhìn đăm đăm nhìn phía dưới đầm nước, bèn hỏi:
-Ngươi đang nhìn cái gì?

Sở Phong cười, nói:
-Ta muốn tìm kiếm một chút dấu vết của người xưa . Cô xem, nước ở đây thật trong, khó trách ông ấy lại muốn tại đây nhảy xuống.

Ngụy Đích cười nói:
-Ngươi cũng thật là đa sầu đa cảm.

Sở Phong cười nói:
-Ta chính là đa cảm, nhưng không có đa sầu.

Hai người dọc theo sông Mịch La đi được một đoạn, mặt trời đã hoàn toàn lặn về phía tây, thuyền đánh cá trên sông cũng đã bắt đầu lên đèn, trên mặt sông nhất thời hiện lên từng điểm đỏ rực. Ngụy Đích bỗng nhiên dừng lại cước bộ, Sở Phong cũng lập tức dừng lại, nhìn phía nàng.

Ngụy Đích nói:
-Ngươi... có tức giận ta ngày ấy hay không...

Sở Phong biết nàng là nói chuyện trước Vọng Giang Lâu Giang Thiếu Bảo làm nhục đánh mình, bèn ngắt lời nói:
-Cô nương vốn không có cần phải xuất thủ, cô và ta chẳng qua thỉnh thoảng gặp nhau, ta ngay cả tên của cô cũng không biết, hà tất phải nói đến tức giận!

Ngụy Đích không có lên tiếng, nàng nghe được ngữ khí của Sở Phong vẫn ngầm hàm chứa sự buồn bực, có thể ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện.

Nàng nói:
-Kỳ thực ta vốn nên cảm tạ ngươi, đêm đó nếu không phải ngươi...

Sở Phong lúng túng nói:
-Đêm đó là ta thiếu chút nữa hại cô nương, ta cho rằng cô nương là bị điểm huyệt, nguyên lai cô nương đang vận khí điều tức, còn thiếu một chút mạo phạm cô nương, ta còn muốn xin cô nương đừng trách móc!

Ngụy Đích cười cười, chợt hỏi:
-Ngày mai ngươi muốn đi Giang Nam tiêu cục?

-Đúng vậy.

-Ngươi có biết hiện tại ngươi là hung thủ diệt môn Chấn Giang Bảo hay không?

-Cho nên ta mới càng phải đi!

-Ngươi... Muốn đi giải thích?

-Đúng vậy!

-Ngươi cho là sẽ có người nghe ngươi giải thích sao?

-Không biết! Ta một thân trong sạch, sao lại có thể không rõ ràng chịu oan khuất!

-Ngươi có biết hiện tại toàn bộ võ lâm Giang Nam cũng tề tập tại Giang Nam tiêu cục không, chính là vì chờ ngươi hiện thân?

-Thanh giả tự thanh, ta chính đạo mà đi, không có lỗi với thiên địa quỷ thần, ta không sợ bọn họ!

Ngụy Đích lắc đầu, nói:
-Ngươi thực sự... quá... ngây thơ.

Sở Phong cười nói:
-Ngây thơ cũng không có gì không tốt.

-Ngươi có biết hay không, tại trên giang hồ, ngây thơ cùng ngu xuẩn không có bất luận cái gì khác nhau.

Sở Phong cười, nói:
-Ta không biết, ta mới vừa giao thiệp với giang hồ, không hiểu được giang hồ này chứa nhiều quy củ, ta cũng không suy nghĩ quá nhiều, Ta chỉ là làm những việc ta cho rằng phải làm.

-Đây chính là ngây thơ! Ngu xuẩn! Ngốc!
Ngụy Đích không chút khách khí nói.

-Ngây thơ cũng được, ngu xuẩn cũng được, ta đã quyết định!
Trên mặt Sở Phong hiện ra một tia kiên nghị.

Ngụy Đích nhìn một tia kiên nghị biểu lộ trên mặt Sở Phong, biết mình không có khả năng thuyết phục hắn. Nàng thở dài, nói :
-Lấy võ công của ngươi, cũng chỉ uổng phí tính mệnh.

Sở Phong mỉm cười, nói :
"Diệc dư tâm chi sở thiện hề, tuy cửu tử kỳ do vị hối!"
( Câu thơ trích trong [Ly tao] : Làm việc mình thích, chết chín lần cũng không si nhê )

Ngụy Đích nói :
-Ngươi có nhớ lời nói của Quỷ Tử Tiên Sinh khi tặng ngươi hai quân cờ hay không? Hắc bạch có lúc cũng không phân minh, nhất là giang hồ, hắc bạch vốn là luôn luôn điên đảo. Ngươi không bằng ẩn núp trước, đợi vài ngày sau khi điều tra rõ chân tướng, mới hiện thân nói rõ tất cả?

Sở Phong kiên quyết nói :
-Ta một thân thanh bạch, không thẹn với lương tâm, vì sao phải dấu đầu lộ đuôi, sống tạm bợ qua ngày!

Ngụy Đích lặng lẽ không nói, ánh mắt lần nữa rơi vào vết chỉ ngân cong cong kia trên mặt Sở Phong, Sở Phong sờ sờ đạo chỉ ngân , lang lảnh cười, nói :
-Ngươi không cần chú ý, ta rất thích đạo chỉ ngân này.

Ngụy Đích hết sức kinh ngạc, đạo chỉ ngân này chẳng những không tổn hao chút nào vẻ tuấn lãng của hắn, thậm chí còn hiện lên nét cương nghị quả cảm, một mặt cứng cỏi quật cường.

Sở Phong thấy nàng có chút thất thần nhìn mình, bèn nói:
-Cô nương...

-Ta họ Ngụy, tên Đích. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Ngụy Đích đột nhiên tự báo tên họ, Sở Phong vừa ngoài ý muốn lại vừa hưng phấn, thậm chí có chút kích động, nói :
-Nguyên lai là Ngụy Đích cô nương, không ngờ mấy lần gặp nhau, hôm nay rốt cuộc biết được phương danh của cô nương.

Hắn thấy Ngụy Đích nhìn mình, hình như chờ mình nói cái gì, nhất thời không rõ, chỉ có nhìn nàng, có chút ngây ngốc. Ngụy Đích 'Khì' cười nói:
-Ngươi không dự định nói cho ta biết tên của ngươi sao?

-Ôi chao!
Sở Phong vỗ đầu:
-Vừa rồi biết được tên cô nương, nhất thời vui vẻ quá mức. Tại hạ họ Sở, tên Phong, Sở Phong.

-Nguyên lai là Sở công tử.

Sở Phong vội vàng nói:
-Ta cũng không phải cái gì vương tôn công tử, cô nương không cần gọi công tử, gọi Sở... Sở...
Sở cái gì, hắn lại nghĩ không ra cách xưng hô thích hợp.

Ngụy Đích thấy hắn nói quanh co nửa ngày, không khỏi cười nói:
-Gọi Sở thiếu hiệp thế nào?

Sở Phong do dự một chút nói :
-Cái này không dám nhận.

-Vậy Sở đại hiệp nha?

-Cái này càng không dám nhận.
Sở Phong vội vã xua tay.

-Vậy không bằng gọi Sở anh hùng đi.
Ngụy Đích đang cố tình chọc hắn một chút.

Sở Phong vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng, nói quanh co:
-Đừng. . Cái này... Sao được, cô nương vẫn là gọi Sở công tử...thôi.

Ngụy Đích nở nụ cười, dáng tươi cười rất đẹp.

Một áng mây đỏ cuối cùng nơi chân trời rốt cuộc biến mất, Ngụy Đích nhẹ giọng nói :
-Ta đi.

Sở Phong không hiểu sinh lên một tia phiền muộn, nói :
-Từ lần đầu gặp mặt tại Tây hồ, cùng cô nương đã ba lần không hẹn mà gặp. Không biết tiếp theo sẽ là lúc nào, ở địa phương nào?

Ngụy Đích con mắt như thu thủy nhìn Sở Phong, lại một lần nữa hỏi:
-Ngày mai ngươi có thật là phải đi Giang Nam tiêu cục không?

-Đúng vậy! Ta nói đi thì nhất định sẽ đi. Huống hồ ta còn hẹn với Mộ Dung huynh muốn tại Giang Nam tiêu cục thống ẩm vài ly.
Nhớ tới Mộ Dung, trên mặt Sở Phong không khỏi hiện ra dáng tươi cười.

Trong mắt Ngụy Đích hiện lên một tia cổ quái, hỏi:
-Ngươi cùng Mộ Dung rất quen biết?

Sở Phong nói :
-Hắn là vị bằng hữu đầu tiên ta kết bạn khi mới sơ xuất giang hồ.

Ngụy Đích nói :
-Hắn có thể sẽ không đi.

-A, vì sao?
Sở Phong ngạc nhiên hỏi.

-Hắn có một số việc sợ rằng không thể tới.

Sở Phong lắc đầu, nói :
-Hắn đáp ứng qua ta, nhất định sẽ đi, hắn không phải là người thất tín, hắn nhất định sẽ đến cùng ta uống vài ly!

Ngụy Đích không có lên tiếng, xoay người ly khai, bỗng quay đầu lại, yếu ớt nói :
-Con đường giang hồ hiểm ác vô tận, một ngày đặt chân đi rồi, lại khó có thể thoát ra, ngươi cẩn thận bảo trọng!

Sở Phong cười, khẽ đọc một câu:
"Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác!"
(Đường dằng dặc mà xa ngút , vì chính đạo ta quản gì lặn lội)