Bên trong hậu viện Giang Nam tiêu cục, mọi người bắt đầu chậm rãi yên tĩnh.

Sở Phong lại sau một lần nữa ngẩng đầu nhìn xung quanh, hắn từ đầu đến cuối đều tin tưởng Mộ Dung nhất định sẽ tới, người bằng hữu này là người thứ nhất hắn kết bạn khi mới sơ xuất giang hồ, hắn sẽ không lừa gạt mình, nhưng hắn cuối cùng vẫn không có thấy thân ảnh của Mộ Dung đâu. Trên mặt hắn rốt cuộc lộ ra mấy phần vẻ thất vọng, thậm chí có chút thương cảm.

Ngụy Đích nhìn tại trong mắt, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.

"Đông! Đông! Đông!" Ba tiếng trống canh vang lên, giờ tý đã đến, tất cả mọi người dừng ly ngừng đũa, trong viện một mảnh lặng ngắt như tờ, bầu không khí bỗng chốc trở nên thâm trầm đầy áp lực.

Tống Tử Đô bỗng nhiên đứng lên, giơ lên chén rượu nói :
-Hôm nay là đại thọ tám mươi của Giang lão tiền bối, chúng ta cùng nhau kính Giang lão tiền bối thương bách trường thanh, tùng hạc duyên niên!

Mọi người đều đứng lên, cùng nâng chén kêu lên nói :
-Chúc Giang lão tiền bối thương bách trường thanh, tùng hạc duyên niên!

Giang Trấn Nam vội vã đứng lên, bưng lên chén rượu, ha ha cười nói:
-Hôm nay rất nhiều các vị bằng hữu đường xa mà đến, hãnh diện quang lâm, thực sự làm cho lão phu cảm thấy sâu sắc vinh hạnh. Có chỗ nào bắt chuyện không được chu toàn, mong rằng các vị bao dung! Mời!
Nói xong trước tiên uống một hơi cạn sạch, mọi người cũng uống một hơi cạn sạch.

Uống qua ly rượu này, chúc thọ xem như là kết thúc, tất cả mọi người biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì!

-Cheng!
Đột nhiên một tiếng nổ tung vang lên, có người cầm chén rượu trong tay hung hăng ném mạnh xuống đất, sau đó một bước nhảy đến trước mặt Giang Trấn Nam, "Phịch" quỳ xuống đất, lớn tiếng gào thét nói :
-Giang lão tiền bối, Chấn Giang Bảo một môn bị chết rất bi thảm a! Ngay cả thi thể cũng bị đốt cháy hầu như không còn, Giang lão tiền bối nên vì Chấn Giang Bảo làm chủ a!
Nói rồi gào khóc lên.

Người kia là ai? Sao khóc được bi thiết như vậy?

Có người nhận ra, người này tên là Giang Phục, chính là một cháu chắt bà con xa của Giang lão bảo chủ, bởi vì thường ở bên ngoài làm việc, cho nên may mắn tránh được đại kiếp nạn diệt môn lần này.

Giang Phục vừa kêu lên như vậy, mọi người nhất thời đánh trống reo hò. Uống rượu cả buổi, mọi người từ lâu đã người đầy men say, chính là thời gian hưng phấn. Ngay sau đó có người quát lên:

-Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa! Chúng ta tuyệt không có thể làm cho hung thủ tiêu dao khoái hoạt!

-Không sai! Diệt môn đốt thi thể, táng tận lương tâm! Chúng ta không thể buông tha hung thủ!

-Đúng! Đem hung thủ bầm thây vạn đoạn!

-Đúng! Đem họ Sở bầm thây vạn đoạn! Đem họ Sở bầm thây vạn đoạn!

...

Trong lúc nhất thời tình thần mọi người đều xúc động phẫn nộ, rút đao rút kiếm hướng Sở Phong bao vây.

Sở Phong lại càng hoảng sợ, không ngờ mọi người nói trở mặt thì trở mặt, vội vàng đứng thẳng lên, hô to một tiếng:
-Chậm đã!

Mọi người dừng lại, một đám nhìn thẳng Sở Phong, giương cung bạt kiếm!

Sở Phong nói :
-Các vị bằng hữu...

-Phi! Ai là bằng hữu của ngươi, hung thủ giết người, đừng làm bẩn chúng ta!

-Đúng! Ai là bằng hữu của hung thủ giết người nhà ngươi! Vô liêm sỉ!

Sở Phong vội vã lại nói:
-Các vị, xin nghe tại hạ một lời...

-Phi! Hung thủ diệt môn, còn có cái gì để nói!

Sở Phong vội vàng lại nói:
-Chuyện Chấn Giang Bảo đúng là hiểu lầm, lúc đầu...

-Hiểu lầm?
Lại có người cắt đứt lời nói của Sở Phong:
-Có người tận mắt thấy ngươi đêm đó xuất hiện tại Chấn Giang Bảo, còn chưởng sát Giang lão bảo chủ.

-Không sai! Là Phi Tướng Quân chính miệng nói, còn có hiểu lầm!

Sở Phong vội la lên:
-Không sai, đêm đó ta đích xác đi Chấn Giang Bảo, nhưng...

-Hảo! Ngươi đã thừa nhận, vậy được rồi, không cần phí lời nguỵ biện!

-Ta có đi, nhưng ta không có sát hại toàn môn Chấn Giang Bảo!
Thẳng đến lúc này, Sở Phong mới nói ra một câu nói hoàn chỉnh.

-Không được tin hắn! Lúc đầu ta tại Vọng Giang Lâu chính tai nghe được hắn tuyên bố, nói ba ngày sau nhất định đích thân đến Chấn Giang Bảo báo thù rửa hận!

-Đúng, ta lúc đó cũng tại đương trường , hắn lúc đó xác thực nói như vậy, ba ngày sau, Chấn Giang Bảo quả nhiên bị diệt môn, đều không phải hắn vậy thì là ai!

Mọi người lại trở lên ầm ỹ, Sở Phong nói :
-Ta là nói muốn đến Chấn Giang Bảo, lại chưa bao giờ nói qua muốn báo thù rửa hận.

-Chê cười! Ngươi không đi báo thù rửa hận, đến Chấn Giang Bảo làm gì? Lẽ nào thật đi bái phỏng sao!

Mọi người không khỏi nở nụ cười.

Sở Phong lại nói :
-Không sai, ta chính là là vì đi bái phỏng Chấn Giang Bảo! Này có cái gì buồn cười?

Tiếng cười của mọi người bỗng chốc dừng lại, trái lại thêm ngạc nhiên, thực sự không ngờ Sở Phong lại sẽ nói ra như vậy, ngay cả Ngụy Đích cũng âm thầm lắc đầu.

Có người quát lên: "Họ Sở, ngươi cho chúng ta là ngu ngốc, hay là khi chúng ta là kẻ ngu si! Giang Thiếu Bảo tại trên đường ở Hàng Châu trước mặt mọi người làm nhục ngươi, ngươi lại còn đi bái phỏng Chấn Giang Bảo, chê cười, thực sự là chê cười! Rõ ràng chính là ghi hận trong lòng, cho nên mượn tiếng bái phỏng, chính là đi diệt sát Chấn Giang Bảo!"

Sở Phong cau mày nói :
-Ta mặc dù cùng Giang Thiếu Bảo từng có khúc mắc, nhưng hà tất phải diệt một môn của hắn, ta Sở Phong tự đánh giá mình khoan dung độ lượng còn không có hẹp hòi như vậy!

-Hô hô! Hảo! Nói thật hay ha! Vậy xin hỏi Sở công tử đi Chấn Giang Bảo bái phỏng ai? Bái phỏng Giang Thiếu Bảo chủ sao?

Mọi người lại cười.

Sở Phong nghiêm mặt nói:
-Ta là muốn đi bái phỏng Giang lão bảo chủ, thỉnh giáo hắn vì sao dung túng con trai hoành hành ngang ngược, khi nhỏ hiếp yếu!

-Hô hô! Ha ha ha ha! Thực sự là quang minh chính đại nha! Chớ không phải là Sở công tử cùng Giang lão bảo chủ một lời không hợp, rồi "lỡ tay" giết Giang lão bảo chủ, đơn giản một không làm, hai làm thì làm tới cùng, tiện thể đem diệt Chấn Giang Bảo, lại phóng hỏa đốt cháy, hủy thi diệt tích!

-Ta lập lại lần nữa, khi ta đến Chấn Giang Bảo, Chấn Giang Bảo đã bị diệt môn!
Sở Phong có chút tức giận, hắn thực sự không ngờ đám tân khách này lại có sức tưởng tượng phong phú như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Có người lạnh lùng nói :
-Ngươi đã nói không có giết người, vậy đêm đó có ai ở cùng với ngươi, chứng minh ngươi không có giết người!

Sở Phong nhướng mày, hỏi ngược lại:
-Vậy xin hỏi các vị, đêm đó lại có ai tận mắt thấy ta tại Chấn Giang Bảo hành hung giết người!

Mọi người ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, mắt to trừng mắt nhỏ, xác thực là không có người tận mắt trông thấy hắn hành hung giết người.

Có người nói :
-Phi Tướng Quân thấy được!

Sở Phong tức giận nói :
-Vậy thì Phi Tướng Quân nàng ở đâu? Ngươi gọi nàng đi ra ngay mặt đối chứng! Nàng vì sao không xuất hiện!

Sở Phong đương nhiên tức giận, bởi vì mình đột nhiên thành hung thủ diệt môn, đều là do nàng ban tặng!

Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau! Phi Tướng Quân không ở đây, bọn họ đúng là đã không có nhân chứng sống!

-Hừ!
Một tiếng kêu yêu kiều đột nhiên vang lên! Một thân ảnh tư thế oai hùng bừng bừng chợt bay tới, kim thương trong tay chỉ thẳng hướng Sở Phong:
-Ác tặc lớn mật! Lúc đầu ta chính tai nghe được Giang lão bảo chủ gọi lớn ngươi ác tặc, đã từng thấy ngươi chưởng sát Giang lão bảo chủ, còn dám mạnh miệng nguỵ biện!

Người đến tóc kết Phi thiên bàn phượng kế, một thân áo choàng năm màu Kim phượng phục, chân đi Mộc hỏa triển phượng ngoa, tay cầm Kim anh bàn phượng thương, phong tư yểu điệu, thần uy lẫm lẫm! Chính là Thiên Sơn Phi Tướng Quân —— Bàn Phi Phượng!