Trừng mắt, cứ tưởng người trước mặt sẽ biến mất như chưa từng gặp. Thế nhưng không. Anh vẫn ở đó, đèn đường từ phía sau anh hắt lại một vầng sáng mông lung. Vóc dáng ấy vẫn cao lớn rắn rỏi như trước. Áo sơ mi trắng đơn giản, quần dài màu đen, phong cách nhất quán của anh. Điều duy nhất khác biệt chính là vết sẹo trên mặt anh đã không còn khiến anh nhìn càng đẹp trai. Lúc này, con mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm gương mặt Trịnh Thất Muội, trong đôi mắt đó chỉ là yên lặng.

Đêm chưa khuya. Trên đường vẫn còn rất nhiều xe qua lại. Thỉnh thoảng cũng có người đi đường lướt qua hai người, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Trịnh Thất Muội. Cô thử chìa tay, chạm vào hai má người trước mắt. Có hơi ấm, cơ thể cô đụng tới là thật, không phải cô đang nằm mơ, không phải cô đang hoang tưởng.

Trong lòng nổi lên từng trận chua sót, từng chút từng chút một. Cô xúc động muốn khóc. Để mình không bật khóc mà tay cô bịt chặt lấy miệng, nhưng vẫn không thể ngăn hốc mắt nóng lên từng cơn. Rất nhanh, nước mắt liền làm mờ tầm nhìn cô. Cô liều mạng nháy mắt, muốn lờ đi cảm xúc đó, nhưng cũng nhịn không được.

“Tháng Á Nam . . . . .” Giọng nói nghẹn ngào, có vài phần vỡ vụn. Cô đột nhiên dùng sức vươn tay, ôm chặt lấy người đàn ông trước mắt.

“Tháng Á Nam.” Cô cất giọng nói có một chút run rẩy.

Anh chưa chết? Trời ạ, anh vậy mà chưa chết? Cô rất bất ngờ, cũng rất vui mừng.

“Á Nam, Á Nam.” Hơi thở quen thuộc của anh, bờ vai rộng lớn, đã từng là nơi cô nương tựa. Cô yêu người đàn ông này. Nửa năm, trong khoảng thời gian nửa năm này, cô không ngày nào không nghĩ về anh. Đôi khi, cô cảm thấy mình rất kỳ quái. Nhưng chuyện tình yêu vẫn luôn vô lý như thế.

Cô vẫn cho rằng Tháng Á Nam đã tổn thương cô, nhưng lấy một quan điểm khác mà nghĩ thì thật ra là anh đang bảo vệ cô. Đêm khuya trong những cơn mơ, khoảng thời gian ngắn ngủi hai người chung sống, những rung động tình cờ lại tái hiện. Sự dịu dàng lơ đãng của anh cũng giống như giấc mơ cứ quanh quẩn trong đầu.

Cuối cùng chính là khi anh trúng đạn, bất luận là lần thứ bao nhiêu cũng đều khiến cô khóc trong mơ mà tỉnh giấc, về sau cô bắt bản thân phải tập thói quen chấp nhận. Chuyện anh đã rời khỏi thế giới này là sự thật.

Nhưng trời ạ, anh vẫn chưa chết. Vui quá, thật sự rất vui. Cô vươn tay ôm chặt, cũng không quan tâm bụng mình ở trong vòng ôm đang khó chịu, nếu là giấc mơ thì hãy để giấc mơ này kéo dài một chút đi.

Điều khiến cô bất ngờ chính là Tháng Á Nam giật cô ra, ánh mắt nhìn cô hơi mê muội, hơi khó hiểu, hơi xa lạ. Sau đó anh lui ra phía sau một bước, xoay người định rời đi.

Trịnh Thất Muội luống cuống, cấp tốc nắm tay anh, vẻ mặt khiếp sợ: “Á Nam, anh muốn đi đâu?”

“Buông tay.” Giọng Thang Á Nam mang theo vài phần tựa hồ khó chịu. Anh không thích người khác đụng tới anh. Người phụ nữ này đụng vào mặc dù không làm cho anh thấy ghét, song anh vẫn không thích.

“Á Nam?” Trịnh Thất Muội hoàn toàn không thể tưởng tượng. Tháng Á Nam đã trở lại, vẫn là khuôn mặt băng sơn như thế, nhưng trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, không chút dao động.

“Anh nhìn em đi, em là Trịnh Thất Muội đây, Tiểu Thất đây. Anh nhìn em này.”

Tầm mắt Thang Á Nam dừng ở trên mặt cô, quan sát cô từ đầu đến chân một lần, cuối cùng dừng ở cái bụng của cô. Mi tâm nhíu chặt, giật tay cô ra, xoay người rời khỏi.

“Á Nam.”

Trịnh Thất Muội nhìn bóng dáng anh định đuổi theo thì một bóng người đã chắn trước mặt cô, cô nhìn người tới, dĩ nhiên là Hiên Viên Diêu.

“Anh. Sao anh ở đây?” Nhìn anh ta, Trịnh Thất Muội theo bản năng vẫn có vài phần sợ hãi. Anh sẽ không muốn tới truy sát Thang Á Nam chứ?

“Anh ta mất trí nhớ rồi.” Hiên Viên Diêu trong lòng hơi buồn bực, không phải bởi vì sự đề phòng và sợ sệt trong mắt Trịnh Thất Muội, mà là vì anh ta kì thực không thể tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện cẩu huyết thế này: “Anh ta không nhớ cô đâu.”

“Anh nói cái gì?” Trịnh Thất Muội chấn kinh, ánh mắt nhìn sang bên kia, bóng dáng Thang Á Nam bên lề đường leo lên một chiếc Mercedes-Benz. Cô nắm áo Hiên Viên Diêu, trong mắt tràn đầy phẫn nộ: “Tại sao? Tại sao anh ấy mất trí nhớ?”

Hiên Viên Diêu nhìn vẻ kích động trên mặt cô, không biết phải trả lời thế nào. Một tuần trước, Quỷ Y báo Thang Á Nam đã tỉnh. Anh ta chạy tới trước tiên, nhưng Thang Á Nam lại không có chút ấn tượng nào với anh ta. Anh cũng không nhận ra bản thân. Cũng không biết mình là ai, mọi thứ cũng không hiểu, không nhớ.

Anh ta nói Thang Á Nam là anh em của anh ta, nhưng vẻ mặt Thang Á Nam mờ mịt, rõ ràng là không tin. Anh ta cũng chẳng còn cách nào đành phải dẫn anh tới thành phố C. Vừa rồi, anh ta để Thang Á Nam xuống xe trước, đi giúp Trịnh Thất Muội đóng cửa. Anh ta tưởng Thang Á Nam thấy Trịnh Thất Muội sẽ nhớ ra, nhưng không, căn bản Thang Á Nam đã quên hết. Quên sạch sành sanh.

Theo cách nói của Quỷ Y là đại não mất máu quá lâu làm ảnh hưởng tới thần kinh trí nhớ cho nên mới mất trí nhớ.

Cái mông ấy. Anh ta bất chấp cái gì ảnh hưởng hay không ảnh hưởng.

Trong mắt anh ta lóe lên sự rối rắm, không tránh được đôi mắt Trịnh Thất Muội, cô buông lỏng tay ra, ánh mắt nhìn Thang Á Nam ngồi trong xe chờ Hiên Viên Diêu: “Tôi van anh, giao anh ấy cho tôi, được không?”

“Trịnh Thất Muội.” Hiện tại không phải anh ta có cho hay không. Mà là: “Thang Á Nam không nhớ cô. Cô khẳng định. . . . . .”

“Tôi khẳng định, tôi khẳng định.” Cái nắm tay của Trịnh Thất Muội quá chặt, Thang Á Nam chưa chết, có niềm vui nào lớn hơn niềm vui này chứ?

“Tôi van anh, để anh ấy ở lại, tôi sẽ chăm sóc anh ấy. Được không?”

“Không được.” Hiên Viên Diêu liếc mắt nhìn trừng trừng bụng cô: “Cô còn đang mang thai, làm sao mà trông nom Thang Á Nam được?”

“Tôi không cần người chăm sóc.” Nước mắt Trịnh Thất Muội không ngừng chảy xuống, cô lau đi, nó lại chảy xuống, cô nhìn Hiên Viên Diêu: “Tôi không cần người chăm sóc, tôi có thể trông nom anh ấy. Tôi có thể giúp anh ấy tỉnh lại, để anh ấy nhớ ra tôi. Được không?”

Hiên Viên Diêu hơi bực bội, anh ta hết sức ghét cảm giác này. Nhìn vẻ cầu xin trong mắt Trịnh Thất Muội, anh ta có phần sầu não.

“Anh ta đã không còn là Thang Á Nam nữa.”

Hiên Viên Diêu nghiến răng, vẻ mặt có vài phần buồn bực: “Tay anh ta bị thương dây chằng, sau này cũng không thể cầm súng. Còn chân nữa, khi mùa đông tới, có thể sẽ bị phong thấp. Bởi vì chỗ ấy bị súng bắn trúng. Anh ta bây giờ vừa mới bình phục, không thể vận động mạnh. Có lẽ lúc cô sinh con, anh ta sẽ trở thành chướng ngại của cô, như vậy mà cô cũng không lưu tâm sao?”

(****Giận dữ cực độ **** chính anh hại chứ ai, giả mèo khóc chuột, đáng ghét quá)

Trịnh Thất Muội ngơ ngác nhìn Hiên Viên Diêu, nước mắt liên tục rơi xuống. Thang Á Nam mất trí nhớ nhưng cô nhớ. Anh bị trúng bốn phát súng, cô vẫn nhớ rõ ràng rành mạch. Cô không biết làm sao anh chống đỡ được, nhưng hiện tại anh còn sống, thế này tốt lắm rồi, không phải sao?

Đưa mắt nhìn Hiên Viên Diêu, cô gắng sức gật đầu: “Tôi không ngại, chỉ cần anh giao anh ấy cho tôi.”

Cô không rõ nguyên nhân nào đã khiến Hiên Viên Diêu cuối cùng nảy sinh thiện tâm, không lấy mạng Thang Á Nam, nhưng anh sống sót, với cô mà nói, chính là chuyện vui nhất trên thế giới.

Con của cô sẽ có ba, ban đêm cô khỏi cần bởi vì nhớ Thang Á Nam mà khóc, còn niềm vui nào sánh bằng niềm vui này chứ?

“Được.” Hiên Viên Diêu gật đầu, con mắt hẹp dài hiện lên một tia sắc bén: “Hy vọng cô sẽ không hối hận với quyết định ngày hôm nay.”

“Tuyệt đối không hối hận.” Trịnh Thất Muội lắc đầu, cô sẽ không hối hận, nhất định sẽ không.

Hiên Viên Diêu nhìn cô thật sâu một cái, cất bước hướng về xe mình. Mở cửa xe, không biết nói với Thang Á Nam cái gì. Ánh mắt Thang Á Nam liếc nhìn sang bên này một cái. Trịnh Thất Muội nhìn thấy trong mắt anh có vài phần không thích. Trái tim cô lại siết chặt, cô rất khổ sở.

Hiên Viên Diêu không biết nói gì đó, Thang Á Nam rốt cục xuống xe. Lại lần nữa đi tới trước mặt cô.

“Cô muốn mời tôi làm vệ sĩ?”

“Hả?” Trịnh Thất Muội bỗng chốc sửng sốt, Hiên Viên Diêu ở đằng sau làm một động tác OK với cô, cô nhanh chóng phản ứng lại gật đầu: “Đúng vậy. Em muốn mời anh làm vệ sĩ, anh bằng lòng chứ? “

“Được.” Hiên Viên Diêu nói anh phải làm việc, không làm việc sẽ không có tiền, không có cơm ăn. Cho nên phải làm vệ sĩ cho người phụ nữ này.

“Vậy, anh đi theo em.” Trịnh Thất Muội kỳ thật hơi sợ, cứ như thế dẫn Thang Á Nam về nhà, không biết có hù dọa ba mẹ cô không. Từ khi cô một mình vác bụng về nhà, đã khiến mẹ cô luôn lo lắng. Nhưng cô không còn chỗ nào để đi. Cô muốn sinh con, cần có mẹ chăm sóc.

“Uhm.” Thang Á Nam gật đầu, ánh mắt theo ý thức liếc nhìn Hiên Viên Diêu. Anh ta phất phất tay với anh, sau đó lên xe, rời khỏi.

Trịnh Thất Muội không nhìn thấy, cô vươn tay muốn kéo tay Thang Á Nam, cảm giác anh né tránh, cô lại lần nữa nắm tay anh: “Anh phải nắm tay em. Bụng em lớn như vậy, lỡ ngã sấp xuống thì làm sao?”

Thang Á Nam nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại trong lòng bàn tay mình mà khẽ nhíu mày, hơi không quen. Cuối cùng lại chấp nhận lời Trịnh Thất Muội, nắm tay cô, đi theo cô về nhà.

“Nhà của em rất gần, anh phải biết đường đó.” Trịnh Thất Muội không biết phải nói gì nữa, cảm giác cô trước kia nói chuyện cùng Thang Á Nam quá ít: “Đi đường mất 15 phút.”

“Cô không ngồi xe?” Bụng cô ấy lớn như vậy mà vẫn đi bộ?

“Đang tập luyện cơ thể.” Trịnh Thất Muội quay sang cười với anh: “Đến lúc sinh con sẽ thuận lợi hơn.”

Thang Á Nam im lặng, anh không hiểu việc này. Trịnh Thất Muội nói với anh cũng vô ích. Anh không trả lời, Trịnh Thất Muội cũng không tức giận, kéo tay anh hướng về nhà. Thần sắc tràn đầy sung sướng.

“Em nói cho anh biết nha, em mang thai hơn tám tháng đấy. Cục cưng khỏe mạnh lắm, rất khỏe mạnh. Em tin con sẽ là một bảo bối tráng kiện.”

Cô trò chuyện với Thang Á Nam, nói mấy chuyện mà cô cho là thú vị, ví dụ như lúc nào thì cục cưng bắt đầu đạp, khi nào bắt đầu tay đấm chân đá cô. Sau đó nói cục cưng rất ngoan ngoãn, không hành hạ cô nhiều.

Giọng cô rất nhẹ, cũng rất trong trẻo, buổi tối nghe giống như tiếng chim hoàng oanh cất tiếng hót. Nội tâm Thang Á Nam có một cảm giác hết sức kỳ quái. Ánh mắt nhìn phần bụng nhô cao cao của cô, đường nét biểu cảm có chút dịu dàng, vào lúc chính anh cũng không phát hiện anh đã nắm chặt tay Trịnh Thất Muội, bước chân nhẹ nhàng rất nhiều.

Hiên Viên Diêu đứng xa xa nhìn bóng dáng Thang Á Nam và Trịnh Thất Muội rời khỏi, đôi mắt hẹp dài hiện lên vài phần thâm ý. Thở sâu, lên xe, khởi động xe rời khỏi.

Cố Học Võ đi xuống lầu, lên xe mình, nhanh chóng rời tòa nhà văn phòng về nhà. Anh vừa mới vào Bộ Thương mại, công việc rất nhiều. Tăng ca đều là chuyện nhỏ, hàng ngày đi công tác hội họp. Nửa tháng nay còn có một tuần vắng mặt ở Bắc Đô. Hôm nay vừa mới trở về liền bị bộ trưởng gọi về, nói có chuyện, vội vàng làm xong, lại là nửa đêm. Mà anh đến bây giờ còn chưa ăn cơm.

Vươn tay ôm dạ dày, mấy ngày nay ăn uống thất thường lại thường xuyên làm thêm giờ, hiện tại đã mười một giờ đêm rồi còn chưa ăn cơm, dạ dày anh cũng kêu réo.

Xe quẹo qua một quảng trường phía trước, lại vòng qua một giao lộ hướng về Cố gia. Lúc này vừa khéo gặp đèn đỏ. Cố Học Võ dừng xe lại, ánh mắt tùy ý nhìn hai bên đường, muốn tìm thử xem có tiệm thuốc hay không. Lại thấy trước cửa một khách sạn ven đường, Lí Lam được người ta dìu vào bên trong, bước chân của cô ta hơi loạn choạng. Hình như ý thức không rõ lắm.

Một gã đàn ông đỡ thắt lưng cô ta. Hai tay cô ta huơ huơ, như là kháng cự. Nhưng gã đàn ông kia đã mang cô ta vào trong khách sạn. Lông mày Cố Học Võ hơi hơi cau lại , sự việc dường như có chút không ổn?

Một khả năng khiến anh nhướng cao mày kiếm, cấp tốc xuống xe, cũng không quan tâm xe mình đang dừng ở vệ đường quốc lộ, nhanh chóng hướng tới chỗ Lí Lam.

“Tôi muốn về nhà.” Lí Lam uống rượu, con mắt nhắm chặt, gã đàn ông dìu cô cười đến gian ác: “Đúng vậy, tôi đang đưa em về nhà.”

“Lí Lam.” Cố Học Võ chắn trước mặt hai người, ánh mắt sắc bén nhìn trừng trừng gã đàn ông: “Anh muốn dẫn cô ấy đi đâu?”

Bộ dạng gã đàn ông nhìn ba mươi tuổi, thấy Cố Học Võ xuất hiện, trong mắt có vài phần không vui: “Anh là ai hả? Tự dưng nhảy ra xen vào việc của người khác. Tránh ra.”

“Cô ấy là bạn tôi.”

“Cô ấy chính là vợ tôi đấy.” Gã đàn ông không chịu buông tay, muốn Cố Học Võ cút ngay.

Cố Học Võ lại kéo Lí Lam đến bên cạnh mình, gã đàn ông bị hẫng tay trên, vẻ mặt giận dữ: “Này, anh có biết tôi là ai không? Anh dám chọc giận tôi?”

“Tôi không quan tâm anh là ai. Cô ấy, tôi muốn dẫn đi.” Lí Lam dựa gần anh như thế, anh có thể rõ ràng ngửi được mùi rượu trên người cô ta. Cô ta uống rượu. Người phụ nữ này có đầu óc hay không? Dám một mình cùng đàn ông uống rượu?

“Muốn chết hả.” Vẻ mặt gã đàn ông hung ác, tung một cú đấm vào Cố Học Võ. Anh tránh qua bên cạnh, né quả đấm của gã, đá một cước nữa, gã đàn ông chưa đề phòng đã bị anh đá ngã xuống đất.

Cố Học Võ cũng không quan tâm đến hắn, cúi đầu gọi Lí Lam một tiếng: “Lí Lam? Lí Lam?”

“Tôi, tôi muốn về nhà, đưa tôi về nhà.”

Đôi mắt Lí Lam vẫn nhắm, ý thức rất không rõ ràng. Cố Học Võ biết hỏi cũng như không, ôm lấy cô hướng về xe mình. Xe đằng sau liên tục bấm còi, anh thả Lí Lam lên xe xong lại vỗ vỗ hai má cô: “Lí Lam. Lí Lam?”

“Về nhà, tôi muốn về nhà.” Lí Lam chỉ nói một câu này, Cố Học Võ nhướng mày, nhìn xe đằng sau, khởi động xe chở Lí Lam rời khỏi.

Đã khuya thế này, Cố Học Võ đương nhiên không thể chở Lí Lam về nhà. Nếu Uông Tú Nga mà thấy thì không biết sẽ hiểu lầm thế nào. Anh đành chở Lí Lam kiếm khách sạn, ôm cô ta vào cửa, đặt ở trên giường, phát hiện cô ta không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Thân thể vừa chạm vào giường liền ngủ mất. Mặc anh gọi thế nào cũng bất tỉnh. Cũng không biết uống bao nhiêu rượu mà say thành thế này.

Cố Học Võ còn muốn bỏ đi nhưng nhìn khuôn mặt giống như Chu Oánh kia thì cuối cùng vẫn không thể đi, kêu người của khách sạn dưới lầu mang cho mình một phần cơm tối. Ăn xong bữa cơm, Lí Lam còn chưa tỉnh. Anh đã có chút chịu không nổi, toàn thân mình đầy mồ hôi, anh vào buồng tắm tắm rửa một cái, sau đó, ngủ ngay tại sofa khách sạn.

Buổi sáng, khi Lí Lam tỉnh lại liền thấy Cố Học Võ ngủ ở sofa, cô ta thoáng sửng sốt, theo bản năng nhìn người mình, khi thấy cơ thể trắng như tuyết không mảnh vải che thân thì Lí Lam nhịn không được hét lên.

“A. . . . .” Tiếng hét ấy làm Cố Học Võ giật mình, anh ngồi ngay ngắn lại, nhìn thấy cơ thể Lí Lam thì lễ độ xoay mặt đi.

Thấy anh đã tỉnh, Lí Lam xấu hổ khủng khiếp: “Anh, anh với tôi đã làm gì?”

“Tôi chẳng làm gì cô cả.” Cô ta đã thức dậy, Cố Học Võ thở phào nhẹ nhõm, trên người vẫn mặc quần áo hôm qua, hôm nay anh còn phải đi làm: “Cô hôm qua say rượu…..”

“Tôi, tôi uống rượu?” Lí Lam rất không có ấn tượng, trong đầu hiện lên một cảnh tượng rất lộn xộn, sau cùng ánh mắt quay về khuôn mặt Cố Học Võ: “Tôi nhớ tôi không ở cạnh anh, anh có thể giải thích một chút không?” Cô ta nghĩ Cố Học Võ là quân tử, anh chưa đến nỗi đục nước béo cò như thế chứ?

Cố Học Võ nghe cô ta nói như vậy thì xoay người. Nhìn anh xoay mặt qua, Lí Lam cấp tốc kéo cao chăn che người: “Anh, anh lưu manh.”

“Lưu manh?” Cố Học Võ gật đầu, bước về phía trước vài bước, đứng trước giường bình tĩnh, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm khuôn mặt Lí Lam: “Cô nói cô lả Chu Oánh, vậy thì chúng ta đây cũng đã làm mọi thứ rồi, cô bảo tôi lưu manh, có quá muộn không?”

Lí Lam thoáng sửng sốt, ngơ ngác nhìn Cố Học Võ, đột nhiên hơi mất tự nhiên. Kéo chặt chăn, nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Học Võ: “Đúng vậy. Tôi là Chu oánh, nhưng anh không tin tôi mà, vậy không cho phép chạm vào tôi.”

“Tôi đúng là không tin cô.” Cố Học Võ gật đầu, hai tay chống hai bên hông Lí Lam: “Cho nên phải kiểm tra người không phải sao?”

“Anh. . . . . .” Lí Lam bực bội, nâng tay lên định tát vào mặt Cố Học Võ một cái, nhưng động tác của anh so với cô ta còn mau hơn, bắt lấy tay cô ta, nhìn sự xấu hổ và giận dữ trong mắt cô ta: “Chu Oánh ở đâu?”

“Tôi chính là Chu Oánh.” Lí Lam vịt chết còn mạnh miệng, sao cũng không chịu đổi giọng: “Cố Học Võ, tôi chính là Chu Oánh, anh muốn chạm vào tôi thì làm đi.”

Cô ta giận dỗi cố sức kéo chăn, để lộ nửa thân người tuyết trắng, mắt nhìn Cố Học Võ có một tia khiêu khích: “Đến đây. Tôi đợi ngày này rất lâu rồi. Tôi không ngại đâu.”

Cố Học Võ nhìn thấy cơ thể cô ta thì xoay mặt qua, buông tay ra, đứng thẳng người, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ngày hôm qua tôi nhìn thấy cô bị người ta đưa vào khách sạn, tôi thấy cô say rượu, luôn miệng nói muốn về nhà, cho nên chở cô đi. Tôi không biết nhà cô ở đâu, cho nên chỉ có thể chở cô tới khách sạn.”

Sửa sang lại quần áo mình, cầm di động và ví tiền hôm qua đặt trên bàn trà xong, anh bước ra cửa. Lúc đụng tới cánh cửa định mở ra, động tác anh ngừng một chút.

“Cô nên cảm ơn việc hôm qua đã gặp được tôi.”

Nói xong câu đó, Cố Học Võ rời khỏi. Lí Lam sắc mặt hơi xấu hổ, hơi bối rối, hơi căm phẫn. Thì ra có lúc anh ta cũng háo sắc như vậy ư?

Trong lòng bực bội, muốn rời giường, nhưng tìm không thấy quần áo mình, chỉ cảm thấy mùi vị trên người là lạ, định tiến vào phòng tắm tắm rửa lại thấy quần áo mình mặc hôm qua ở trên mặt đất. Ở phía trên đều bị lấm bẩn, tất cả đều là vết nôn mửa.

Ơ. . . . . .

Đầu óc bỗng nhiên hiện lên vài đoạn mơ hồ, hình như tối qua cô ta có ói. Là bởi vì cô ta làm bẩn quần áo mình, Cố Học Võ mới cởi quần áo của cô ta?

Sắc mặt có vài phần xấu hổ, hơi bối rối. Rất nhanh tắm xong, dùng khăn lông quấn quanh cơ thể mình. Hiện tại cô ta muốn gọi ai đó giúp mình mang quần áo qua. Khi đang rối rắm. Cửa phòng vang lên hai tiếng, cô đi mở cửa. Một nữ phục vụ đứng ở bên ngoài, cầm trên tay hai cái túi.

“Cô à, đây là đồ cho cô.”

“Của tôi?” Nhìn logo trên túi xách tay, đó là một nhãn hiệu thời trang cao cấp. Lí Lam chưa nhận, mà hơi đề phòng nhìn người kia: “Ai đưa cho cô?”

“Một người đàn ông.” Người bán hàng đặt túi lên tay cô.

“Cám ơn.” Lí Lam nhận quần áo, đóng cửa lại, mở cái túi, lấy quần áo bên trong ra, là một chiếc váy liền màu trắng. Phong cách trang nhã trong sáng. Là kiểu mới của nhãn hiệu cao cấp này vừa ra mắt năm nay.

Phía dưới cái váy, còn có một bộ áo lót, cũng màu trắng. Vừa vặn số đo của cô ta.

A ——

Khuôn mặt Lí Lam đột nhiên đỏ lự, ôm mặt hết sức xấu hổ. Thánh thần ơi, Cố Học Võ, anh ta. . . . . .

Anh vậy mà giúp cô ta mua áo lót? Lại còn biết ngực cô ta nhỏ? Lí Lam xấu hổ khủng khiếp, nhưng lúc này cũng thật sự cần, cầm quần áo mặc vào, tim đập hơi nhanh.

Cố Học Võ, nếu anh không tin tôi, tại sao vì tôi làm những chuyện này? Nếu anh tin tôi, vậy sao anh lại xa cách tôi nghìn dặm chứ?

Lí Lam càng ngày càng hiếu kỳ về Cố Học Võ, cũng càng ngày càng xúc động, muốn hiểu Cố Học Võ hơn, tới gần Cố Học Võ hơn.

Kiều Tâm Uyển hôm nay thức dậy rất sớm. Rốt cục đã qua một tháng. Hôm nay là đầy tháng Bối Nhi, mẹ cô muốn đặt nhà hàng tổ chức yến tiệc. Kiều Tâm Uyển từ chối. Đối với cô mà nói, Bối Nhi hiện tại cũng chưa biết gì, không cần thiết ôm đi để nhiều người tới thăm như vậy, con bé sẽ không quen. Chỉ cần người một nhà cùng vui vẻ ăn bữa cơm thân mật là được rồi.

Kiều mẹ không muốn trái ý cô, kỳ thật nói muốn làm tiệc rươu, cũng chỉ là hỏi chút thôi. Sợ con gái nghĩ bọn họ xem nhẹ cháu ngoại. Trên thực tế chuyện Kiều Tâm Uyển ly hôn, tuy rằng người biết đến không nhiều lắm, nhưng nếu cô sinh con, làm tiệc đầy tháng, thế nào cũng phải là gia đình chồng tổ chức. Nếu nhà mẹ đẻ làm thì cảm giác dở dở ương ương. Đương nhiên lời nói này, Kiều mẹ thế nào cũng sẽ không nói trước mặt Tâm Uyển.

Song lễ nghi vẫn phải có. Mẹ cô sáng sớm đã đến cửa hàng trang sức mua một bộ khóa vàng. Vòng tay vàng. Kiểu mẫu chế tác đặc biệt, hết sức đáng yêu vui mừng. Chiếc vòng bên trái ghi là thông minh lanh lợi, chiếc bên phải là khỏe mạnh hoạt bát

Sáng sớm, bà vú đã tắm cho Bối Nhi, thay quần áo mới, đeo dây chuyền và chiếc khóa vàng nhỏ vào tay của bé. Kiều Tâm Uyển ôm Bối Nhi, phát hiện con gái hôm nay dường như cũng rất vui. Không chịu ngủ mà cứ nhìn cô, con mắt đảo qua đảo lại.

“Tâm Uyển.” Trầm Thành không biết tới từ lúc nào. Cầm trong tay một cái hộp nhỏ. Nhìn Tâm Uyển ôm Bối Nhi ngồi ở bên giường, đưa tay đặt cái hộp nhỏ lên tay Kiều Tâm Uyển .

“Mừng Bối Nhi đầy tháng nhé.” Nhìn Kiều Tâm Uyển nhận đồ, anh ta liếc mắt nhìn Bối Nhi trong lòng cô trợn tròn mắt không chịu ngủ một cái: “Bối Nhi hôm nay xem ra vui vẻ quá ha. Chú chúc con luôn luôn vui vẻ, khoái khoái lạc lạc. Chúc con vô ưu vô lự lớn lên nha.”

“Cám ơn.” Kiều Tâm Uyển nhìn cái hộp trên tay, mở ra. Bên trong là một chùm chìa khóa. Cô thoáng sửng sốt, ngẩng đầu không hiểu lắm nhìn Trầm Thành:

“Đây là cái gì?”