“Em không sao.” Trên mặt An Đình Đình là nụ cười nhẹ nhàng, lắc đầu.

“Anh lại có con trai rồi.” Mặc Diệu Dương hưng phấn chỉ biết ôm lấy cô, ở trước mặt mọi người mà ôm hôn cô.

Mẹ Dung nhìn thấy mặt mày vui mừng của cậu hai Mặc, trong lòng cũng vui theo, bà ta nói: “Không phải sao. Lần nào cũng đột ngột như vậy, lần này nhất định là con trai, nghịch ngợm như vậy mà.”

Mặc Viên Bằng cười ha hả.

“Mợ hai, mợ cũng thật là, bản thân cũng không chú ý một chút nào cả. Lần này, may mà có cậu...”

Mẹ Dung còn chưa nói xong, Mặc Viễn Bằng đột nhiên mở miệng cản lại.

“May mà Hữu Long kịp thời phát hiện, đưa Đình Đình đi kiểm tra. Nếu không, Đình Đình, con vừa rồi ngã như thế, không chừng ông cụ ta lại khóc cả đêm mất.”

Đứa con đầu tiên của An Đình Đình mất đi, Mặc Viên Bằng thật sự đã khóc một đêm. Vì bản thân cảm thấy day dứt, hối hận.

Mặc Diệu Dương luôn chìm đắm trong hạnh phúc khi được lên chức ba dường như không có để tâm đến lời của mẹ Dung và Mặc Viên Bằng.

Mẹ Dung biết suýt nữa nói nhầm, vội vàng ngậm miệng lại, sau đó liên tiếp gật đầu phụ họa.

Mặc Diệu Phong mặt mày vẫn lạnh lùng, đứng ở một bên, không có mở miệng nói chuyện.

An Đình Đình tuy cũng vui mừng, nhưng lời của mẹ Dung, với câu cướp lời của ông nội, cô để ý thấy. Dường như vào khoảnh khắc này, cô cuối cùng đã hiểu tại sao anh cả Diệu Phong lại có thái độ lạnh lùng đối với cô như vậy.

“Bé cưng, chúng ta về Thủy Sam Uyển có được không?” Mặc Diệu Dương nói, cũng không để ý ánh mắt sững sờ của An Đình Đình, bế bổng cô lên. Sau đó, lần lượt chào Mặc Viên Bằng và Mặc Diệu Phong, bèn sải bước đi ra bên ngoài.

“Ông cụ, cậu cả, tôi cũng trở về chăm sóc cho mợ hai trước.”

“Đi đi.” Mặc Viên Bằng vui vẻ gật đầu.

Trên đường, mặt mày An Đình Đình hoàn toàn đỏ bừng. Nhưng phàm là người hầu đi qua, hay người của viện khác, nhìn thấy đều hiếu kỳ mà nhìn theo bọn họ.

An Đình Đình vốn dĩ rúc mặt vào trong lòng anh, trong lòng chỉ muốn mau chóng trở về Thủy Sam Uyển. Trên đoạn đường này cũng trải qua lời nghị luận chỉ chỉ trỏ trỏ của mọi người.

Nhưng biểu hiện của Mặc Diệu Dương lại khiến cô sửng sốt không thôi.

Tên này, chỉ cần có người dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía anh, trong lúc phấn khích mà cất giọng, hét to một câu: “Tôi làm ba rồi!”

“Này---” Lúc này mặt mày của An Đình Đình lại càng đỏ.

Cô thò đầu từ trong ngực của anh ra, vỗ nhẹ vào lồng ngực của anh, còn bực bội lườm anh.

“Ha ha!” Nhìn ra được, Mặc Diệu Dương thật sự quá vui mừng.

Căn bản mặc kệ cảm giác không vui của cô, gặp ai cũng nói chuyện này, khiến An Đình Đình xấu hổ không thôi.

Phòng y tế, Mặc Diệu Phong cũng định cáo biệt Mặc Viên Bằng.

Mặc Viên Bằng lại gọi anh ta lại, thâm ý nói: “Cháu à, có vài chuyện, có vài người, từ lúc bắt đầu đã định sẵn là bỏ lỡ. Hy vọng cháu có thể hiểu ý của ông nội.”

Trên gương mặt đẹp trai của Mặc Diệu Phong vụt qua một tia ưu thương và buồn bã nhàn nhạt. Nhưng rất nhanh, bèn khôi phục bình thường, anh ta gật đầu, nói: “Ông nội, ông yên tâm, trong lòng cháu tự có tính toán.”

“Ừm ưm... đi đi.” Mặc Viên Bằng gật đầu.

Sau khi Mặc Diệu Phong rời khỏi, Mặc Viên Bằng dưới sự chăm sóc của Trương Hữu Long, cũng rời khỏi phòng y tế.

Mặc Viên Bằng tâm trạng vốn rất vui vẻ, đột nhiên xuất hiện một tầng sương mù nhàn nhạt: “Đứa trẻ Diệu Phong này, thật ra còn biết cách kiềm chế hơn em trai Diệu Dương của nó.”

Trương Hữu Long ở một bên lẳng lặng nghe, không tham gia bàn luận chuyện của các chủ nhân.

“Ôi! Nhưng mong có một ngày, nó có thể thật sự buông xuống đoạn tình cảm này trong lòng.” Mặc Viên Bằng thở dài một tiếng.

Tin tức An Đình Đình mang thai nhanh chóng truyền ra khắp nhà tổ nhà họ Mặc.

Mặc Diệu Tuyết nằm bò trên sô pha, giúp đếm quà chúc mừng của bạn bè người thân tặng. Cô bé cầm một chiếc hộp trong đó, tò mò nói: “Chị dâu xinh đẹp, trong này là gì vậy? Em muốn xem thử.”

Phản ứng mang thai lần này của An Đình Đình đặc biệt nghiêm trọng, cả ngày toàn thân không có sức, nhưng bác sĩ lại đặc biệt căn dặn không thể nằm mãi, cũng phải ra ngoài hít thở không khí, càng phải vận động nhiều. Như thế, Mặc Diệu Dương mới cho phép cô xuống giường.

Lúc này, cô đang lười nhác dựa vào sô pha, lười biếng liếc nhìn gương mặt đang hưng phấn của cô nhóc đó, nhàn nhạt nói: “Em tò mò như thế, mở ra xem thử là được.”

Con nhóc Tuyết vẫn giống như trước đây, đều gọi cô là ‘chị dâu xinh đẹp’. Thật ra gọi là chị dâu, An Đình Đình không để tâm. Nhưng, cô nhóc này cứ phải thêm hai từ ‘xinh đẹp’ vào. An Đình Đình nói chuyện với cô bé mấy lần, bỏ hai từ ‘xinh đẹp’ đi, nhưng cô bé căn bản không nghe. Lâu dần, An Đình Đình cũng để mặc cô bé.

“Thật sự có thể sao? Ha ha...” Con nhóc Tuyết cười vui vẻ, bèn mở chiếc hộp tinh tế đó ra, lấy đồ bên trong ra.

“Oa... thật đẹp.”

Đó là một chuỗi ngọc trai tự nhiên rất hiếm, được chế tác thành vòng cổ. Dưới ánh nắng rực rỡ, tản ra ánh màu trắng sữa. Để trong lòng bàn tay, ấm ấm nóng nóng, quả thật là bảo vật hiếm có.”

Có điều, An Đình Đình cũng không phải quá tò mò đây là quà của ai tặng. Nhà họ Mặc gia tộc giàu có nhất thành phố G, những người kết giao đương nhiên cũng đều là người giàu có của thành phố G. Những gia tộc danh môn đó ra tay đương nhiên sẽ không ki bo.

“Em thích sao? Thích thì tặng cho em.” An Đình Đình không phải quá để tâm đến những vật ngoài thân này.

“Được được... chị dâu xinh đẹp thật tốt... hi hi.”

Các cô nhóc mới lớn đều thích mấy thứ vàng bạc ngọc trai gì đó, An Đình Đình mỉm cười.

Lúc này, mẹ Dung đi tới, cười híp mắt nói: “Mợ hai, cậu Tiêu đến.”

An Đình Đình gật đầu, muốn đứng dậy, Tiêu Quân đã đi vào rồi.

Anh ta cản lại: “Đình Đình, thân thể của em không thoải mái, không cần khách sáo như vậy, với cả, giữa chúng ta không cần câu nệ như thế.”

An Đình Đình mỉm cười, gật đầu.

Nói cũng phải, quan hệ của cô với bọn họ, thật sự không cần phải câu nệ như vậy. Nhưng lại có người, cứ luôn cố tình duy trì sự câu nệ giả tạo như này với cô.

Nghĩ đến anh Diệu Phong, trong lòng cô bèn thấy chua xót.

Con nhóc Tuyết nhìn Tiêu Quân, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, xác định chỉ có một mình anh ta, mới u ám không vui dẩu môi, nói: “Sao chỉ có một mình anh đến.”

“Cô nhóc, em muốn mấy người đến?” Tiêu Quân có hơi hiếu kỳ.

Mặc Diệu Tuyết bĩu môi, sợ nói nhiều sẽ bị lộ tẩy.

An Đình Đình liếc nhìn cô bé, khẽ mỉm cười.

Tiêu Quân thu lại nét cười, cũng lấy ra một hộp trang sức, đưa đến trước mặt của An Đình Đình, nói: “Đình Đình, tôi cũng không biết tặng em quà gì. Chút quà mọn, là tôi tặng cho con em, em nhất định phải nhận.”

An Đình Đình chắc chắn muốn từ chối: “Tiêu Quân, giữa chúng ta không cần thiết phải như vậy.”

Tiêu Quân hỏi ngược lại: “Vậy nếu như tôi với Ninh Thanh có con, em có phải cũng định cái gì cũng không tặng phải không?”