Xe chuyển hướng từ đường chính vào đường mòn, lái được một đoạn thì rẽ rất nhiều.

An Đình Đình nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ ô tô, chỉ nhìn thấy những đồng cỏ và cây cối rộng lớn ở phía xa. Chiếc xe lắc lư suốt cả đường đi, trong lòng cô tiếp nhận hết trận hoang mang này đến trận hoang mang khác.

Rất nhanh, chiếc xe đã đi vào sâu trong rừng rậm, không cách nào đi được. Bởi vì trước mặt là những chiếc cây cao chót vót không thể nhìn thấy ngọn, và cỏ dại và hoa dại mọc đến đầu gối.

Chiếc xe dừng lại ở một nơi rất khuất.

An Đình Đình bị Tang Nham đưa ra khỏi xe.

Tài xế lái xe đến một vách núi, sau khi dừng xe lại, cũng không biết anh ta chạm vào cơ quan nào, rất nhiều cây cỏ từ trên trời rơi xuống che kín chiếc xe. Cho dù có đi đến gần để nhìn cũng không thể nhận ra đó là một chiếc xe ô tô!

Tang Nham đi trước, dẫn theo tài xế, một tên vệ sĩ và An Đình Đình đi về phía sâu.

Trên đường đi, An Đình Đình âm thầm quan sát xung quanh.

Dường như xunh quanh đây không có bố trí canh giữ, ngoại trừ âm thanh cỏ dại bị giẫm dưới chân không còn bất kỳ âm thanh nào khác. Cô cau mày, trong hồ lô của người đàn ông này rốt cuộc bán thuốc gì?

Sau ít nhất nửa giờ đi bộ trong khu rừng rộng lớn này, đôi chân đã sớm mệt mỏi của An Đình Đình sắp mềm nhũn, hơn nữa bây giờ cô còn đang mang thai. Trong thời gian này Tang Nham đến mấy lần, muốn đưa cô đi dạo nhưng lại bị cô lạnh lùng từ chối.

Người đàn ông vẫn như vậy, trên mặt mang theo chút cô đơn và ưu thương, tiếp tục đi về phía trước.

Cô vừa cố gắng đi về phía trước, vừa vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay. Ở trong đây sẽ không có bí mật gì chứ? Có thiết bị theo dõi nào được đặt trong đây không? Nếu như thật sự như vậy, không phải là rất tồi tệ sao.

An Đình Đình lại nảy ra suy nghĩ tháo chiếc vòng xuống trả lại cho anh ta. Nhưng suy nghĩ một lúc, chiếc vòng này mặc dù đeo trên người cô nhưng Tang Nham lại ở bên cạnh cô cho dù cô có đeo hay không, dường như không quan trọng.

Đi ra khỏi dãy rừng cuối cùng, An Đình Đình ngẩng đầu nhìn phía trước, phát hiện bọn họ đã đi đến một thung lũng. Trên một cái cây cao chót vót có một ngôi nhà bằng gỗ được treo trên cao, bên dưới có một cái thang buộc bằng dây thừng bằng cổ tay và những tấm ván gỗ.

Nếu không phải cô đang ở trong hoàn cảnh bị bắt cóc, nơi đây quả thật là một nơi thích hợp để nghỉ dưỡng và cắm trại, ngôi nhà được dựng ở trên cây ở trước mặt giống như một cảnh trong truyện cổ tích.

Cửa ngôi nhà được mở ra, một người từ trong đó đi ra.

An Đình Đình nhìn chăm chú, vậy mà lại là Trần Thân.

Trần Thân lạnh lùng nhìn mấy người đứng dước gốc cây, từ trên cây đi xuống, đi đến trước mặt Tang Nham.

Tang Nham đưa nước khoáng trong tay cho vệ sĩ ở phía sau, ra hiệu cho anh ta đưa cho An Đình Đình. Quay đầu lại, hỏi Trần Thân: “Sắp xếp xong hết chưa?”

“Hừ.” Trần Thân khẽ gật đầu.

“Người đâu? Cũng đưa đến rồi.”

“Đưa đến rồi.”

Người vệ sĩ kia đưa chai khoáng cho An Đình Đình. An Đình Đình đang cảm thấy vừa mệt vừa khát, cũng không khách khí với anh ta, trực tiếp mở chai nước ra uống mấy ngụm.

Cô hoài nghi lắng nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác.

Trần Thân quay về hướng phía sau anh ta, huýt sáp. Không lâu sao, chỉ thấy trong rừng có 4,5 người đàn ông đi ra, mà trong đó còn có một người phụ nữ.

An Đình Đình nheo mắt lại, lúc đầu còn cho là Cốc Nhược Lâm. Nhưng, vóc dáng gầy yếu như này…cô nhìn kỹ một chút, quả thật vô cùng kinh ngạc!

Lông mày, ngũ quan, kiểu tóc, vóc dáng của người phụ nữ này, thậm chí là khí chất giống hệt mình.

Hai người phụ nữ bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. Đương nhiên sự kinh ngạc trong mắt của An Đình Đình rõ ràng nhiều hơn rất nhiều.

An Đình Đình quả nhật nhìn đến mức ngây người! Một lúc lâu sau mới chuyển ánh mắt nghi ngờ của mình sang người Tang Nham.

Người đàn ông cong khóe miệng, lộ ra nụ cười hài lòng, đảo mắt: “Đình Đình, em có hài lòng với tác phẩm của tiểu Thân không”

Người phụ nữ này khẽ cười. An Đình Đình càng bị nụ cười của cô ta dọa sợ, bởi vì ngay cả dáng vẻ lúc cô ta cười lên, và sự say mê hấp dẫn trong đôi mắt giống hệt cô.

Muốn biến người này thành một người khác. Thành quả này không phải 1,2 ngày là có thể làm được. Điều đầu tiên chắc chắn phải tạo thành thói quen cuộc sống của người kia. Cũng có nghĩa, đám người Tang Nham thực ra đã chú ý đến cô từ lâu mà bản thân cô lại không biết điều này.

Điều này quả thật quá đáng sợ! Giống như đang gặp một cơn ác mộng, không, không phải, ác mộng cũng sẽ có một ngày tỉnh lại, mà chuyện đang diễn ra trước mặt lại khiến An Đình Đình sởn tóc gáy. Dường như cô đã mơ hồ đoán ra được tiếp theo bọn họ muốn làm gì.

Tang Nham nhẹ nhàng quay người An Đình Đình lại, để cô đối diện với anh ta.

“Đình Đình, em nói xem, để Diệu Dương của em nhìn thấy em phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, một cảnh ân ái ngọt ngào, anh ta sẽ làm gì? Có phải sẽ tự tay giết chết em, hay là từ bỏ hoàn toàn?”

“….” Chiêu này, quả thật quá quỷ quyệt. Giọng nói của An Đình Đình mang theo sự tức giận: “Tang Nham, anh thật biến thái!”

Người đàn ông nheo mắt lại, ánh mắt lộ ra sự nguy hiểm.

“Biến thái là nhà họ Mặc bọn họ mới đúng. Sự nghiệp của anh suýt nữa có thể hoàn thành, nếu như không phải là nhà họ Mặc anh sớm đã hoàn thành lời căn dặn của tổ tiên, kế thừa tất cả của nhà họ Tang. Nhiều năm như vậy, nhà họ Mặc vẫn luôn là vật cản trên con đường thành công của anh. Nếu anh không đánh bại Mặc Diệu Dương, anh làm sao có thể thực hiện chứ!”

An Đình Đình đã hiểu.

Tang Nham muốn sử dụng người phụ nữ giống như mình để đánh bại nội tâm của Mặc Diêu Dương, để anh tận mắt nhìn thấy sự phản bộ người phụ nữ mà mình yêu…đây thật sự là một chiêu quá âm hiểm.

“Tang Nham, anh không sợ bị quả báo sao?” An Đình Đình tức giận mắng.

“Báo ứng? Ha.” Người đàn ông nở một nụ cười điên cuồng, khinh thường nói: “Phụ nữ bọn em chính là như vậy, luôn nhân từ.’

“Ly.”

“Chủ nhân, người có điều gì căn dặn.” Người phụ nữ giống An Đình Đình đáp lại.

Hóa ra cô ta tên là Ly, An Đình Đình nhìn cô ta.

“Từ nay về sau tên của cô là An Đình Đình, thân phận mới của cô chính là mợ hai nhà họ Mặc, vợ của Mặc Diệu Dương, hiểu chưa?”

“Vâng, Ly đã hiểu.”

An Đình Đình lại bị sốc. Người phụ nữa này không chỉ có ngoại hình giống hệt cô mà ngay cả giọng nói cũng không khác là bao, hoàn toàn nghe ra được có gì khác biệt.

Điều này quả thật là quá đáng sợ rồi.

An Đình Đình vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, năm ngón tay mảnh mai của Tang Nham giơ lên nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhọn của cô lên. Nhìn chằm chằm vào cô với một ánh mắt tán thưởng nhưng lại mang theo một sự khao khát mãnh liệt.

“Mặc dù cô ta giống hệt em, nhưng trong lòng của tôi, chỉ yêu một mình em.”

An Đình Đình cố gắng hất tay anh ta ra, lại vô tình cảm nhận được ánh mắt của Ly. Trong đó có rất nhiều cảm xúc phức tạp, tức giận, không vui, ghen tỵ và oán hận.

Tay của Tang Nham bị cô hất ra, anh ta cũng không tức giận, nói với Trần Thân: “Tiểu Thân, người phụ nữ mất rất nhiều thời gian để tạo ra, cậu cũng xem như là rất vất vả. Tối nay, cậu sẽ là người cùng cô ta chăn gối, để cho Mặc Diệu Dương nhìn thấy người phụ nữ mà anh ta yêu nhất trong cuộc đời này dịu dàng phục vụ người khác như thế nào.”