Một màn này rơi vào trong mắt của người kia...

Buồn nôn! Ra vẻ! Ớn óc!

Không phải chỉ là một miếng bánh mì hay sao? Mùi vị của bánh mì cũng như nhau thôi mà, sao miếng bánh mì mà

tay An Đình Đình chạm qua lại có thể biến thành mùi vị lòng nướng được chứ?

Khóe miệng Mặc Diệu Dương méo xệch, trong đôi mắt sâu thẳm lộn ra sự đùa cợt.

Mặc Diệu Phong ngẩng đầu lên, miệng thì nhai nhóp nhép: “Em trai, em cũng ăn đi, bộ em không đói bụng hả?”

Trên trán Mặc Diệu Dương biến thành mấy đường màu đen, mặc dù người ăn cả này của anh đần độn nhưng vẫn là dòng dõi của nhà họ Mặc, cho nên nhất định phải chú trọng đến mặt mũi dáng vẻ, nhất là quy tắc lúc dùng cơm.

Có lúc nào mà anh cả lại giống hệt như bây giờ, ăn uống thì nhồm nhoàm.

Không đợi anh mở miệng nói chuyện, An Đình Đình lại lấy một miếng bánh mì nữa đưa tới trước mặt anh: “Nè, cái này cho anh.”

Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Diệu Dương trừng một cái, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của An Đình Đình cả buổi trời.

Cái tay này hồi sáng đã được rửa sạch chưa đó? Đã được khử độc chưa? Lúc nãy cầm đồ vật đã lau tay chưa, trên cái tay này có biết bao nhiêu là vi khuẩn...

Bây giờ An Đình Đình có muốn hối hận cũng đã trễ rồi, trong con ngươi của người đàn ông đó dần dần lộ ra vẻ chán ghét và coi thường, giống y như một cái gai hung hăng đâm vào trong tim của cô.

Trong lúc cô đang không biết phải làm như thế nào, Mặc Diệu Phong cười ha hả vươn tay ra: “Thôi bỏ đi, có lẽ là hôm nay em trai không thích ăn, em ấy không ăn thì cứ để cho tôi ăn.”

Nói xong liền muốn lấy miếng bánh mì ở trong tay của An Đình Đình.

Lông mày Mặc Diệu Dương nhăn lại, một tay nhận lấy miếng bánh mì ở trong tay của cô căn một cái.

Ai nói là anh không ăn chứ, ai nói là anh không đói bụng, ai nói là anh không muốn ăn?

Nhưng cảm giác không thoải mái trong lòng này rốt cuộc lại đến từ đâu?

Rõ ràng là ghét bỏ cô, rõ ràng là chê cô không hợp vệ sinh, tại sao anh còn phải nhận lấy?

Trong ngực buôn bực đến trướng người, giõng như bị lấp đầy một cái gì đó đến hít thở cũng không đều đặn được.

Cuối cùng Mặc Diệu Dương lại cắn mấy cái nữa cho hết miếng bánh mì, sau đó đứng dậy lạnh lùng nói: “Tôi ăn no rồi, các người cứ từ từ ăn đi.” Nói xong liền sải bước đi ra khỏi phòng ăn.

Hai người còn lại trong phòng ăn anh nhìn tôi tôi nhìn anh.

Mặc Diệu Phong nghi ngờ nói: “Hôm nay em trai bị gì vậy chứ? Sao lại có cảm giác là lạ?”

An Đình Đình mím môi ngăn chặn sự xấu hổ dưới đáy lòng không cho nó trào ra, trả lời cho có lệ: “Tôi cũng không biết nữa.”

Thật ra trong lòng của cô lại hiểu hơn cái gì cả, Mặc Diệu Dương đang ghét bỏ cô, không chỉ là ghét bỏ bàn tay bẩn của cô mà còn ghét bỏ thân thể dơ bẩn này của cô...

Sau khi ăn sáng xong, Mặc Diệu Phong đi theo quản gia đến học viện tư nhân quý tộc, An Đình Đình cũng thay quần áo để đến *** Tháp làm việc.

Ở bên ngoài biệt thự phải đi một đoạn đường thật dài mới đến được trạm xe buýt.

Mặc Diệu Dương đã ngồi xe đi trước một bước, vậy mà lại lái trở về.

An Đình Đình đang đi ở ven đường, xa xa liên có thể nhìn thấy chiếc xe thể thao sang trọng khí phách kia, quay mặt sang chỗ khác giả bộ như mình không thấy.

Nhưng Mặc Diệu Dương lại dừng xe sát ở bên cạnh An Đình Đình.

Trong lòng An Đình Đình nhất thời căng thẳng, bước chân theo bản năng trở nên nhanh chóng, lúc cô nghe được cửa xe bị người khác mở ra sau đó lại bị đóng mạng lại một cái, trong lòng cô lo lắng đến nỗi trái tim muốn nhảy lên tới cổ họng.

Bước chân đang nhanh kia lại trở nên càng nhanh hơn, thiếu chút nữa là co cẳng vắt chân lên cẳng mà chạy trốn.

“Đứng lại.” Sau lưng truyền đến âm thanh trầm thấp mang đầy ý cảnh cáo của Mặc Diệu Dương.

Sống lưng An Đình Đình phát run, mồ hôi lạnh ứa ra.

Lúc này một lòng một dạ chỉ muốn chạy thoát mới là quan trọng, còn có thể quan tâm được cái gì khác nữa.

Tâm trạng của Mặc Diệu Dương liền bắt đầu cảm thấy rất khó chịu, nhìn cô lại dám không nghe lời của mình thì tức giận càng tăng thêm, anh cũng nhanh chân đuổi theo, nghiêm nghị nói: “An Đình Đình, tôi cho cô một cơ hội nữa, đứng lại cho tôi.”