Quả nhiên, An Đình Đình và Mặc Diệu Phong vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, mấy cô gái đã tụ tập xung quanh.

Mỗi người trong các cô đều trẻ trung và rực rỡ, những gương mặt tràn đầy sự tươi trẻ và hấp dẫn, nhiệt tình chào đón họ.

An Đình Đình cũng mỉm cười với từng người một.

"Bạn học Diệu Phong, tại sao không thấy em trai cậu đến?" Ai đó hỏi.

An Đình Đình lúc này mới hiểu ra, chẳng trách lúc cô ở bên trong luôn cảm thấy bên ngoài hình như có ai đang chú ý đến họ.

Có vẻ như Mặc Diệu Dương không muốn đến chính là bởi vì lý do này.

Cô vừa nói em trai của Mặc Diệu Phong không đến thì những cô gái đó ngay lập tức tỏ ra thất vọng.

An Đình Đình mỉm cười lắc đầu, dẫn theo Mặc Diệu Phong rời đi.

Mặc Diệu Phong đi trước một bước, mở cửa xe: "Đình Đình, em ngồi phía sau."

"Được." An Đình Đình nghĩ rằng anh ta muốn ngồi phía trước, nên cô cũng không từ chối.

Sau khi An Đình Đình ngồi vào trong, Mạc Diệu Phong cũng ngồi vào vị trí ghế sau.

An Đình Đình mỉm cười, sau đó đưa que kem Mộng Long trong tay cho người ngồi ở ghế trước.

Mặc Diệu Dương sững sờ khi nhìn thấy thứ đưa ra từ bàn tay nhỏ bé đó.

Kem? Kem ốc quế? Anh là một người đàn ông trưởng thành, làm sao có thể ăn thứ đồ ăn vặt mà chỉ phụ nữ mới thích.

Nhưng rốt cuộc thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Về lý do tại sao cảm thấy không thoải mái trong lòng, chủ yếu là vì cô ngồi phía sau với anh trai của mình.

Anh thực sự không muốn ăn, nhưng lại muốn giữ thể diện cho cô, nên vẫn đưa tay ra cầm lấy.

An Đình Đình đã không nhận ra sự thay đổi tâm lý của anh, sau đó nó với Diệu Phong: "Anh Phong, anh ngồi xuống, em thắt dây an toàn cho anh.

Nhưng cũng có thể là do tay đang cầm kem ốc quế nên hơi bất tiện.

"Anh cầm giúp em, Đình Đình." Diệu Phong mỉm cười cầm lấy thứ trong tay cô.

Vì vậy, dây an toàn của Mặc Diệu Phong đã được thắt chặt.

Mặc Diệu Phong đưa hai que kem ốc quế trong tay cho Đình Đình, dưới vẻ mặt khó hiểu của cô, nói: “Đình Đình, em ngồi xuống, anh cũng sẽ thắt dây an toàn cho em."

Dây an toàn ở bên phải vị trí cô ấy ngồi, từ trước đến nay Mặc Diệu Phong nói chung chưa bao giờ giúp người khác làm chuyện này nên không thể tìm thấy ổ cắm dây an toàn.

An Đình Đình sợ nhất mà tay của Mặc Diệu Phong lại cứ cọ qua thắt lưng của cô khiến cô không thể nhịn được cười khúc khích.

Cuối cùng, dây an toàn của cả hai người đều đã được cố định.

Mặc Diệu Phong trả lại que kem ốc quế của An Đình Đình cho cô, lại thêm khuôn mặt hãnh diện, nói: "Đình Đình, loại kem mà em thích ăn rất ngon. Lần sau anh sẽ chỉ ăn loại này."

Vốn dĩ hai người họ thể hiện tình cảm, phát cẩu lương ở phía sau đã khiến tâm trạng của Mặc Diệu Dương lập tức trầm xuống. Lúc này, lại thấy họ nhìn nhau thật thâm tình lại còn dáng vẻ mỉm cười với nhau, trái tim anh như thắt lại.

Anh cũng nhận ra rằng loại kem trong tay anh khác với họ. Họ thậm chí đến cả ăn kem cũng phải chọn cùng một loại!

Mặc Diệu Dương càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy không biết là mùi vị gì, vô cùng ghen tức, cay đắng không thôi. Thêm vào đó, hai người này vẫn còn đang vừa cười vừa nói.

Đúng đúng đúng. Họ là một cặp, mình chính là một bóng đèn. Chướng mắt, vướng bận, dư thừa!

Còn chưa kịp nghĩ gì, anh đã đạp mạnh chân ga.

ĐA...

Cả hai người ngồi ở ghế sau kêu lên vì kinh ngạc.

Mặc Diệu Phong nói: "Em trai, em lái xe chậm chút, dọa Đình Đình sợ hãi rồi." Sau đó anh ta quay đầu lại hỏi: "Đình Đình, em có sao không?”

An Đình Đình kinh ngạc hết hồn, liếc nhìn con người khó hiểu trước mặt, rồi quay sang Mặc Diệu Phong: "Không sao đâu, em không sao.

Mặc Diệu Dương không nói gì, kéo cửa sổ xe xuống vứt que kem trong tay đi.

An Đình Đình nhìn thấy vậy còn cho rằng anh không thích mùi vị của kem Mộng Long mới trở nên tức giận. Dường như bản thân phải cẩn thận hơn, cố gắng không chọc giận người đàn ông vừa xấu tính vừa ương ngạnh này nữa.

Trải qua sự việc nhỏ này, hai người ngồi ở ghế sau cuối cùng cũng im lặng ngoan ngoãn ăn hết thứ đó.

Mặc Diệu Dương thấy rằng họ không còn chọc ghẹo nhau nữa thì tâm trạng cũng dân được cải thiện.

Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng Pháp.

Sau khi Mặc Diệu Phong ra khỏi xe, anh ta rất vui: "Em trai, hôm nay chúng ta đi ăn món kiểu Pháp phải không?”

"Ừ hừ." Mặc Diệu Dương lạnh lùng đóng sầm cửa xe.

"Quá tuyệt, anh cũng mấy ngày rồi không ăn đồ ăn Pháp." Anh ta chạy đến nắm tay An Đình Đình: "Đình Đình, em có thích đồ ăn Pháp không?”

'Em... Cô thực sự chưa từng ăn.

"Được rồi, em đã nói với anh mấy lần rồi, ở bên ngoài không được như thế này." Mặc Diệu Dương lạnh nhạt liếc nhìn anh ta.

"Ồ đúng đúng đúng, Đình Đình sẽ ngại ngùng."

Nhóm người đi về phía cửa nhà hàng.

Mấy ngày này, An Đình Đình đi cùng hai anh em nhà họ Mặc ăn uống tại một số nhà hàng cao cấp. Cảm giác lớn nhất chính là tất cả những người phục vụ đối đãi với họ như tổ tiên. Có vẻ như những người giàu trải qua cuộc sống thực sự thoải mái.

Lần này, Mặc Diệu Dương đặc biệt chọn một phòng bao. An Đình Đình lại thở dài, người đàn ông này thực sự rất chu đáo.

Bầu không khí lúc ăn uống thật sự vui vẻ hiếm thấy.

Mặc Diệu Phong thể hiện thái độ lịch thiệp của anh ta mọi nơi, An Đình Đình cũng vừa cười vừa nói với anh ta. Vê phân Mặc Diệu Dương... hình như anh đã trở lại tâm trạng bình thường, tao nhã và lạnh nhạt dùng bữa, thỉnh thoảng còn liếc nhìn hai người họ cười khẽ.

An Đình Đình đặt bộ đồ ăn xuống: "Em vào nhà vệ sinh chút."

Mặc Diệu Phong nghe thấy vậy cũng đặt bộ đồ ăn xuống: "Đình Đình, anh đi cùng em."

Mặc Diệu Dương chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, thật sự quá mất mặt. Con gái người ta đi vệ sinh, anh đi theo góp vui cái gì cơ chứ!

"Anh cả." Anh gọi to. “Anh cũng muốn đi nhà vệ sinh à?"

Mặc Diệu Phong mỉm cười yếu ớt: "Chỉ muốn đi cùng cô ấy."

Mặc Diệu Dương bất lực thở dài: "Anh cả, em đã nói với anh nhiều rồi..."

"Được rồi, được rồi, anh biết rồi, anh không đi là được." Mặc Diệu Phong ngoan ngoãn ngồi xuống, lẩm bẩm vài câu: "Đình Đình là một cô gái, sẽ ngại ngùng.'

An Đình Đình đứng nguyên tại chỗ, toàn bộ khuôn mặt cô đỏ ửng lên.

"Em... Em đi trước đây." Bỏ lại mấy lời này, cúi đầu rời đi nhanh như chạy trốn.

Bóng dáng Đình Đình vụt qua sảnh lớn rồi chạy đến hướng nhà vệ sinh. Mà ở trên một bàn ăn nào đó trong sảnh lớn, một ánh mắt di chuyển qua.

An Giai Kỳ hơi khó chịu lườm anh ta: Minh Lạc, anh đang nhìn gì vậy?”

Bùi Minh Lạc lấy lại tinh thần, ho nhẹ, từ từ giảm bớt sự bối rối: "Không có gì."

An Giai Kỳ cũng không truy đến cùng nữa mà tiếp tục dùng bữa.

Bùi Minh Lạc đứng dậy, nói: "Giai Kỳ, em từ từ ăn, anh đi nhà vệ sinh một chút.”

"Được." An Giai Kỳ gật đầu.

An Đình Đình chạy đến trước bồn rửa mặt, vốc một vốc nước nhẹ nhàng vỗ vào má. Nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, khuôn mặt cô lại nóng bừng. Thật xấu hổ làm sao!

Nhìn thẳng vào gương, cô chỉnh trang lại quần áo và đi ra ngoài.

Tuy nhiên, lúc cô vừa bước ra, một cánh tay đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, mang theo một cơn gió mạnh quét qua cổ và ngay lập tức bịt miệng cô lại.

“Ưm!" An Đình Đình nghẹn ngào, bị người đó kéo mạnh vào trong một góc.