Chương 123

“Hả?” Tô Tú Song giật mình, ngón tay chỉ vào chính mình, “Các anh chơi đi, tôi không chơi đâu.”

“Ngồi xuống đây!”

Hoắc Dung Thành trời sinh vừa bá đạo vừa lãnh khốc, trực tiếp phớt lờ lời nói của cô, tay dài chủ về chỗ ngồi của mình.

“Tôi thực sự không chơi đâu!” Tô Tú Song từ chối, đứng im không động đậy.

“Tôi không thích lặp lại tới lân thứ hai, sao, muốn tôi tự mình đến mời cô ư2?”

Hoắc Dung Thành nhếch môi, giọng nói lạnh lùng tràn ra.

Tô Tú Song nhíu mày, vân vê góc quần, đây rõ ràng là không trâu bắt chó đi cày!

Bất đắc dĩ, cô miễn cưỡng bước đến và ngồi xuống chỗ mà anh đã chỉ định.

Hoắc Dung Thành đứng dậy, đứng sau lưng cô, thái dương đột nhiên nhảy dựng lên, sắc mặt không tốt lắm, bàn tay †o không ngừng xoa nhẹ huyệt thái dương.

“Đầu tiên hãy nói về quy định trước, một ván 50000 ” Hàn Văn Thiên nhướng mày, ngay lập tức tràn đầy năng lượng.

50.000 một ván, nếu thua, cô phải mất bao nhiêu tiền đây?

Tô Tú Song nghĩ đến tất cả số tiền tiết kiệm của mình, sau đó khẽ cắn môi dưới, trực tiếp nói: “Nếu tôi thắng hay thua thì tính vào tiên của ai?”

Bốn người còn lại sửng sốt.

“Tôi không có tiền. Nếu thua, tôi không thể trả nổi” Cô mím môi, thành thật trả lời.

Hàn Văn Thiên không nhịn được cười một tiếng, “Sợ gì chứ, thứ Hoắc Dung Thành có nhiều nhất chính là tiền, thắng thì tính cho cô, thua thì tính cho anh ta”

Nghe vậy, trái tim đang treo lơ lửng trên không trung của Tô Tú Song đã hạ cánh an toàn, cô hoàn toàn cảm thấy nhẹ nhõm.

Một chút tiền tiết kiệm kia của cô, vừa không thể làm tiền đặt cược, vừa không chịu được giày vò.

Sau khi xáo bài xong, theo thứ tự, mọi người bắt đầu rút bài.

Tô Tú Song hoàn toàn là một tên mù bài, không biết mặt quân bài, cũng không biết đánh.

Sau khi cảm nhận được hơi thở tràn đây hoocmon của người đàn ông từ phía sau, cô không bình tĩnh nổi, vừa căng thẳng vừa hoảng loạn.

Chơi hai ván thua cả hai, đúng là thua thảm đến nỗi không dám nhìn.

Cô từ khóe mắt liếc nhìn quần áo của người đàn ông, trong lòng càng thêm bồn chồn bất an.

Hàn Văn Thiên nở nụ cười, một bên tự động cầm xấp tiền đặt trước mặt Tô Tú Song, một bên an ủi cô, “Đừng sợ, cô cứ coi như anh ấy không tồn tại đi, nên thua thì vẫn cứ thua”

Ván thứ ba bắt đầu, Tô Tú Song nhìn những quân bài mà mình đã chạm vào, đôi mắt liên đen sẫm lại.

Cô rút ra một quân bài, cầm trên tay, do dự không quyết.

Đột nhiên, một bóng đen phủ xuống đầu cô, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào tóc cô, “Cái này: Đầu tiên Tô Tú Song hơi sửng sốt, sau đó mới hiểu ra rằng, chắc là anh đứng đó không nhìn nổi nữa, nên mới lên tiếng chỉ dẫn.

Thuận theo hướng anh chỉ, cô rút một quân bài rôi ném nó xuống.

Tuy nhiên, hai tay Hoắc Dung Thành vẫn vịn vào lưng ghế mà không chịu đứng dậy.

Tô Tú Song liếc nhìn tư thế của hai người, hai má ửng hồng, có chút mất tập trung.

Loại hành động này có chút kỳ quái, giống như anh từ phía sau ôm lấy cô, vừa thân mật vừa gần gũi.