Chương 125

Không đúng, sắc mặt anh có vẻ không đúng lắm, vừa trắng vừa đỏ, trông rất không bình thường.

Ngồi xổm xuống, cô cố gắng đặt tay lên trán anh, mắt cô ngay lập tức mở to, nóng quái Rất rõ ràng, anh đã bị cảm lạnh rồi.

“Thuốc cảm ở đâu?” Tô Tú Song hạ thấp thanh âm, chậm rãi nói.

“Không uống, ồn ào chết đi được.”

Đôi mắt anh nhắm chặt, đôi môi mỏng nhếch lên, giọng nói khàn khàn khô khốc, cổ họng rát như có lửa đốt.

Nhắm mắt lại, Tô Tú Song cố gắng kìm nén ngọn lửa đang bùng lên trong lòng, nghiến răng đỡ anh lên, người đàn ông đè nặng lên trên người cô. Cô đi ba bước một thở hổn hển. Gô phải dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới có thể đỡ người đàn ông nằm xuống chiếc giường trong phòng ngủ.

Sau khi hơi thở đã ổn định lại, cô đến phòng đặc biệt đựng thuốc của nhà họ Hoắc.

Trong phòng có đầy đủ các loại thuốc, từ thuốc thông thường đến thuốc SƠ cứu.

Sau khi tìm thấy thuốc cảm và thuốc chống viêm, Tô Tú Song quay trở lại phòng ngủ, rót một cốc nước ấm rồi cho thuốc vào miệng anh.

Nước còn chưa đổ hết vào miệng, thuốc đã bị anh nhổ ra không thấy tăm hơi.

Tô Tú Song không bỏ cuộc, cố gắng thêm ba lần nữa, nhưng đều thất bại hết lần này đến lần khác, một lần cũng không thành công.

Làm sao có một người đàn ông khó tính như vậy!

Đút thuốc còn khó hơn đút cho trẻ nhỏ!

Đúng lúc, bụng có chút đói, cô mặc kệ người đàn ông trên giường đi vào bếp, định nấu cháo nấm trắng, chà là đỏ và hoa hòe.

Sau khi đun nhỏ lửa trong hai giờ thì tắt bếp.

Tô Tú Song bưng ra hai cái bát, một cái tự mình uống, cái còn lại để nguội bớt.

Sau khi ăn no, cô cầm bát còn lại đi lên lầu.

Tô Tú Song ngồi xuống bên giường, múc một thìa cháo, cho thuốc vào cháo, rồi lại ném một cục đường vào, nhẹ giọng nói: “Há miệng.”

Khuôn mặt tuấn tú, lãnh đạm của Hoắc Dung Thành vùi vào trong gối, không có một chút phản ứng.

“Haizz……

Tô Tú Song thở dài một hơi.

Nếu không phải thua mất của anh nửa triệu, thì dù anh có nóng đến chết trước mặt cô, cô cũng không thèm chớp mắt lấy một cái!

Sau khi điều chỉnh tâm trạng xong, cô bắt đầu xúc một miếng cháo khác.

Lần này, vẫn không thành công.

Hoắc Dung Thành cảm thấy vừa phiền vừa khô nóng, đầu mày anh chau lại, đột nhiên dùng đôi tay to vén chăn bông trên người lên.

“AI”

Tô Tú Song hét lên một tiếng, cô không hề có chút phòng bị nào, cái bát bị anh đập vào, toàn bộ cháo đổ thẳng lên người Hoắc Dung Thành.

Từ áo sơ mi cho đến quần tây, không cái nào có thể tránh khỏi.

Cô rên rỉ một tiếng, lấy tay che mặt, cô không muốn đối mặt với đống hỗn độn trước mặt.