Chương 130

Ở lại nhà họ Tô đến 5 giờ, cô cũng chuẩn bị rời đi.

Tô Trọng Quân đứng ở hành lang, lặng lẽ vẫy tay ra hiệu cho cô đi qua.

Tô Tú Song nhíu mày, bối rối đi tới, “Ba, có chuyện gì sao ạ?”

Không nói hai lời, Tô Trọng Quân lấy ra chiếc phong bao màu đỏ, cứng rắn nhét vào túi áo khoác của cô, “Đi đi”

Tô Tú Song không muốn nhận, duỗi tay muốn lấy ra.

Sau đó, Tô Trọng Quân vừa đẩy vừa xô, trực tiếp đẩy cô ra khỏi cửa, đóng cửa biệt thự một cái “râm’.

Tô Tú Song khóc không ra nước mắt.

Nhìn thời gian, cô lên xe điện, đi tới khu trung tâm thương mại đã hẹn với Bạch Tĩnh.

Trung tâm mua sắm ồn ào náo nhiệt, hai người giống như hai con ngựa hoang bị đứt cương, điên cuồng ăn, miệng bọn họ từ đầu đến cuối không thể dừng lại được.

Cuối cùng, sau khi xem một bộ phim hài vui nhộn, hai người mới chào tạm biệt rồi ra về.

Về đến nhà họ Hoắc đã là 12 giờ sáng.

Tô Tú Song dừng xe, ngẩng đầu lên, biệt thự đã hoàn toàn tối đen.

Cô nhướng mày, xem xét tình hình này, Hoắc Dung Thành có lẽ đã ngủ say rồi, hoặc là anh vẫn chưa trở về.

Người ta nói rằng, người càng có tiền thì cuộc sống về đêm lại càng phong phú.

Một người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp như Hoắc Dung Thành sẽ chỉ có cuộc sống về đêm càng phong phú hơn chứ không kém, do đó anh chắc chắn vẫn chưa quay lại.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Tô Tú Song rất tốt. Cô ngâm nga hát một bài hát nhỏ, chân bước lên bậc thêm.

Phòng khách tối om, cô lấy điện thoại ra, muốn bật đèn pin lên để soi sáng.

Ai mà biết, thật là xui xẻo, điện thoại lại đột nhiên tắt nguồn!

Đúng lúc này, trên sô pha phát ra tiếng động, có bóng người đang động đậy.

Tô Tú Song đột nhiên đề cao cảnh giác, “Ai ở đó?”

Một khoảng im lặng bao trùm, không ai đáp lại cô.

“Ai mà to gan lớn mật, ngay cả nhà họ Hoắc cũng dám đột nhập vào, tôi …

khuyên anh tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ … hấp tấp …”

Trong khi nói chuyện, cô mò mãm trong bóng tối và nhặt được thứ gì đó ở bên cạnh, vừa sáng vừa trơn, giống như một cái bình.

Hít một hơi thật sâu, cô nhấc chiếc bình lên, ném nó về phía ghế sofa.

“Bùm…

Chiếc bình vỡ vụn thành bốn năm mảnh, rơi rớt xuống đất.

Tô Tú Song ngoắc ngoắc ngón tay, nghĩ thầm mình không biết có đập trúng hắn hay không.

Mượn ánh đèn mờ hắt vào từ cửa sổ, cô nhìn thật kỹ.

Bóng người lại chuyển động rồi!

Hắn ta lại còn đi tới chỗ cô đang đứng.

Thân thể Tô Tú Song run lên, nhịp tim đập như đang đánh trống, “bình bịch, bình bịch” đập một cách dữ dội.