Chương 137

“Đừng, chính quyền ở vực núi Kim Xuyên dự định đấu thầu, cậu có thể tới trước thăm dò khảo sát, sau đó đấu giá thầu, khai phá”

“Thông tin là chính xác?”

“Không thể chính xác hơn, nó có thể chính xác đến từng chân tơ kẽ tóc.”

“Nó cách trung tâm thành phố bao xa?”

Hàn Văn Thiên liếc nhìn bản đồ, “Bốn mươi đến năm mươi km, lái xe còn chưa tới một giờ’ “Ừ” Hoắc Dung Thành đáp.

Hàn Văn Thiên hiểu điều này có nghĩa là đồng ý đi, anh ấy sờ cằm và nói, “Tất cả chúng ta đều có phụ nữ đi theo, cậu có muốn tìm một người cho mình không?”

“Không cần”

“ồ” Hàn Văn Thiên kéo dài giọng sờ Sờ cằm, “Suýt chút nữa đã quên, hiện tại cậu đã kết hôn, ba người chúng ta lại còn cô đơn, thật hâm mộ”

Anh ta chưa kịp nói xong thì bên kia đã cúp máy.

Hàn Văn Thiên nhướng mày, người đàn ông này vẫn nhàm chán như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tô Tú Song vẫn chìm trong giấc mộng.

Đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ thùng thùng, dồn dập và dữ dội, như thể giây tiếp theo sẽ xông vào trong.

Cô rất khó chịu vì tiếng ồn, hai mắt nhắm chặt, cô kéo chăn bông trùm kín đầu rồi tiếp tục ngủ.

Ngay sau đó, tiếng gõ cửa biến thành tiếng đập cửa, rất chói tai.

Tô Tú Song không ngủ được nữa, mở mắt ra, cáu kỉnh vuốt mái tóc như ổ gà, xỏ chân vào dép rồi bước ra mở cửa.

Hoắc Dung Thành thân hình cao to, áo choàng tắm hơi lộ ra ngoài.

Anh nhìn chằm chằm mái tóc xoăn rối của người phụ nữ cùng ánh mắt buồn ngủ của cô, ánh mắt lạnh lùng, “Điện thoại để trang trí?”

Sáng sớm đến tìm cô có chuyện gì?

Sự buồn ngủ của Tô Tú Song biến mất, cô thở phì phò nghẹn một bụng tức giận khi rời giường, ôm ồm nói: “Tối hôm qua tắt máy: “Thu dọn hành lý, mười phút nữa tôi sẽ đợi cô trong phòng khách.”

Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành lạnh lùng câu lên, ném lại một câu rồi bước đi.

Cố kiềm chế lại ý định muốn đập dép vào đầu anh, Tô Tú Song tức giận đến mức đóng sầm cửa một cái “bốp”.

Rửa mặt, đánh răng, thu dọn hành lý, cô chỉ mất có tám phút là xách ba lô đi xuống nhà.

Hai chân của Hoắc Dung Thành vắt chéo, đang ngồi trên sô pha hút thuốc, nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt hơi liếc sang một bên.

Không cần trang điểm, cô có làn da đẹp tự nhiên, má hồng hào, trắng hồng rạng rỡ, thậm chí không nhìn thấy lỗ chân lông.

Hài lòng với khả năng nhanh nhẹn của cô, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, hiếm thấy anh không lạnh lùng khiển trách mà nói: “Đi thôi”

Sau đó anh đứng dậy, đôi chân dài vừa di chuyển bước ra ngoài trước.

Tô Tú Song không nhanh không chậm đi theo sau anh.

Ngay khi cô nhìn lên, cô nhận ra rằng hôm nay người đàn ông này không mặc vest như mọi khi, mà là một bộ quân phục màu xanh lá cây đậm với đôi ủng đen dưới chân và một chiếc thắt lưng quanh eo.