Chương 147

Hoa mắt chóng mặt, cổ họng khô khốc khó chịu, Tô Tú Song cảm thấy mình bị cảm, cô cố gắng dùng chút sức lực đó hỏi: “Hàn Văn Thiên và những người khác cũng gặp nguy hiểm sao?”

“Nếu chúng ta gặp nguy hiểm và tín hiệu không thể phát đi, liệu có ai đến cứu chúng ta không?”

Hoắc Dung Thành không thèm nhìn cô, trực tiếp nói: “Nói ít đi, tiết kiệm sức lực.

Nghe vậy, Tô Tú Song liền im lặng.

Những gì anh nói đều đúng, trong hang không có đồ ăn thức uống, thể lực cứ hao mòn, e rằng sẽ chết sớm thôi.

Du lịch ở đâu không đi, cứ nhất thiết phải đến đây?

Nhìn người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng không để ý đến cô, Tô Tú Song không nhịn được cơn buồn ngủ đang tấn công, thu mình lại thành một quả bóng rồi ngủ thiếp đi.

Nhiệt độ hôm nay lạnh hơn ngày hôm qua rất nhiều.

Trong giấc ngủ, Tô Tú Song sẽ luôn nhích lại gần anh một cách vô thức, mỗi khi đến gần, cô đều cảm nhận được một luồng nhiệt không ngừng phả vào người.

Thực sự không biết khi nào mới có thể ra ngoài, thật muốn ra ngoài sớm a!

“Phạch phạch phạch…”

“Tiếng nổ lớn vang lên bên tai, Tô Tú Song cảm giác màng tai dường như bị đâm thủng.

Cô mở mắt ra, phát hiện chính mình đang ngồi trong một chiếc trực thăng.

Bên cạnh là Hoắc Dung Thành và Hàn Văn Thiên.

“Bị nhốt trong hang động không phát ra được tín hiệu, cũng còn may cô để lại bật lửa và khăn lụa trên đất, nếu không chắc phải tìm ba, bốn ngày”

Hàn Văn Thiên thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “May là không xảy ra chuyện lớn gì, còn không chắc cả đời tôi phải làm trâu làm ngựa cho anh.”

Liếc nhìn anh ta một cái, giọng nói trầm thấp của Hoắc Dung Thành truyền đến: “Cậu mà làm trâu làm ngựa, tôi nhất định nhổ cỏ cho cậu ăn”

Hàn Văn Thiên: ”…”

Hai người cũng không chú ý đến Tô Tú Song mới tỉnh lại.

Nghe vậy, cô nhìn sang bên cạnh, tầm mắt rơi vào đường nét dưới cằm như được điêu khắc đến mức đẹp hoàn hảo của người đàn ông cứng rắn.

Thời khắc nguy hiểm anh lại có thể suy nghĩ chu đáo đến như vậy, quả thật khiến cho lòng người yên tâm.

Quay về nhà họ Hoắc, Tô Tú Song ngủ thêm hai ngày thì bệnh cảm cũng khỏi hẳn, cả người mới có tinh thần trở lại, không còn dáng vẻ uể oải do bị bệnh nưa.

Hôm nay là mồng tám Tết, kỳ nghỉ hoàn toàn kết thúc.

Sau khi rời giường đi rửa mặt, cô chảy thẳng đến công ty.

Dù sao bắt đầu từ bây giờ, cô cũng phải tiếp nhận tất cả sự việc của công ty.

Mới ngồi xuống thì có tập tài liệu được đưa vào, Tô Tú Song ngay cả bữa sáng còn chưa kịp ăn, tiếp nhận tài liệu đọc kỹ càng và ký tên.

Sau khi xử lý xong hết thảy tài liệu tồn đọng, cô ưỡn thẳng eo, hoạt động xương cổ cứng ngắc.

Đột nhiên, cửa phòng làm việc được đẩy ra.

“Phó Tổng, không hay rồi, có tin tức về công ty.”