Chương 154

Cô đã tận dụng đến cực hạn trong khả năng của mình, sử dụng toàn lực giải quyết chuyện này.

Từ ngoại ô phía Nam trở lại nhà họ Hoắc đã là rạng sáng mười hai giờ rưỡi.

Hai chân cô như nhữn ra, uể oải đi vào phòng khách.

Hoắc Dung Thành cũng vừa vặn đi xuống từ cầu thang.

Anh vừa mới tắm xong, eo quấn khăn tắm, tóc vẫn chưa lau, giọt nước theo đuôi sợi tóc chảy xuống lồng ngực no đủ rắn chắc.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lông mày nhướng lên khiêu khích, ánh mắt Hoắc Dung Thành lạnh nhạt: “Mấy giờ rồi?”

Nghe vậy, Tô Tú Song mới hơi mím môi, không nói lời nào quay người đi ra ngoài.

“Đi đâu?” Nhìn chằm chằm bóng lưng cô, người đàn ông nặng nề đặt câu hỏi.

Tô Tú Song quay đầu nhìn lại, chỉ hỏi anh: “Chạy vài vòng?”

Hoắc Dung Thành nhân tiện bước xuống đất, dùng khăn tắm tuỳ tiện lau tóc, dưới lông mày, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng quắc: “Đi làm cơm.

Tô Tú Song run một cái.

“Làm cơm, chạy vài vòng, hai chọn một”

Anh ngồi xuống sofa, quay lưng về phía cô, thấp giọng phun ra một câu.

Cô lấy lại tinh thần, trong nháy mắt đưa ra lựa chọn: “Tôi đi làm cơm”

Khi đang nói chuyện, Tô Tú Song đã đi vào nhà bếp, động tác thành thạo đổ gia vị vào bát.

Sau mười phút, một tô mì nước màu sắc hương vị đầy đủ hoàn thành. Cô bưng ra nhà bếp đặt trên bàn ăn.

Vẻ mặt Hoắc Dung Thành nhàn nhạt, vô cùng bình tĩnh không có một gợn sóng. Anh nhìn tô mì, ngồi xuống.

Tay dài cầm đũa ung dung thong thả ăn, động tác vô cùng tao nhã, như đang ăn sơn hào hải vị.

Thấy thế Tô Tú Song mới đi về phía cầu thang.

Cô thật sự rất mệt, mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích. Cô chỉ muốn nằm trên giường, ngả đầu ngủ ngay lập tức.

“Ai cho phép cô lên lâu?”

Đũa trong tay anh hơi ngừng lại, sau lưng như có mắt.

“Xin hỏi, anh còn gì muốn dặn dò?”

Hơi nhắm mắt, khoé miệng Tô Tú Song căng ra một nụ cười, cắn răng nặng nề phun ra một câu nói.

Cô đã rất buồn bực nhưng vẫn dằn lại tính tình, hâu hạ người đàn ông trước mắt cô như hầu hạ ông lớn.

“Khát nước.” Người đàn ông quý chữ hơn vàng phun ra hai từ.

“Được, tôi giúp anh rót cốc nước.”

Tô Tú Song cứng rắn kiềm chế lại kích động muốn dùng nước sôi bỏng chết anh, cô rót chén nước rồi quay người lại, thô lỗ đặt bên cạnh tay anh.

Bận rộn cả ngày vẫn chưa được ăn uống, lúc này cổ họng cô khát khô, khát nước khó chịu.