Chương 156

“Nhìn cái gì?” Hoắc Dung Thành cũng thả tờ báo xuống, nheo mắt lại.

“Không có gì” Bị bắt tại trận, cô cuống lên, ngượng ngùng thu hồi ánh mặt.

Giống như nghĩ đến cái gì, cô cắn môi suy nghĩ một chút thì hỏi: ‘Chuyện đó, tối hôm qua là anh ôm tôi về phòng sao?”

“Có chứng hoang tưởng? Hay là đầu óc bị nóng đến hỏng rồi?”

Sắc mặt Hoắc Dung Thành lạnh lẽo, nhưng anh mắt vô cùng quỷ dị.

Tô Tú Song trừng mắt về phía anh.

“Cả người trộn lẫn mùi vị buồn nôn, cô nghĩ tôi sẽ động vào cô?” Hoắc Dung Thành nói.

Cô cau mày, đáy lòng nghỉ hoặc không rõ, vẫn còn tiếp tục câu chốt hạ: “Nhưng rõ ràng là tôi ngủ trên ghế sofa”

“Cố Hàn ôm cô về phòng”

Anh không kiên nhẫn trực tiếp nói thẳng.

“Vậy à Tô Tú Song buông mi mắt xuống, nhàn nhạt lên tiếng, đáy lòng nói thâm hoá ra là Cố Hàn, xem ra là cô suy nghĩ quá nhiều.

Hoắc Dung Thành cũng liếc xéo cô một chút, bỗng nhiên lông mày nhướng lên, đáy mắt có thêm mấy phần u tối hỏi: “Làm sao, biết không phải là tôi, cô rất thất vọng sao?”

“Không có, anh có bệnh thích sạch sẽ, tôi dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tuyệt đối không thể nào là anh, với lại tại sao tôi phải thất vọng?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Gò má Tô Tú Song đỏ ửng, kích động phản bác.

“Dùng đầu óc không đủ, thêm ngón chân mới đủ sao? Đầu óc khiếm khuyết của cô dùng mười đầu ngón chân cũng không bù đắp được”

Hoắc Dung Thành ném tờ báo, sắc mặt tối sầm, quái gở châm chọc cô.

Sau đó anh đứng dậy, lạnh lùng đi ra ngoài.

Tô Tú Song tức giận căn răng, hận không thể cầm bánh mì trong tay đập vào phía sau gáy anh.

Không phải anh ta thì thôi, vậy mà còn công kích thân thể cô, quá vô liêm sỉ!

Quản gia Trương thấy thế, lập tức cầm lấy quần áo màu đen và găng tay da thủ công tức tốc đuổi theo.

Nhà họ Mộ.

Mộ Đan Nhan ngủ trên ghế nằm, trên mặt đắp mặt nạ, người làm đứng phía sau nắn bóp vai cho cô.

“Anh, bây giờ Tô thị thế nào rồi?”

Mộ Tư Đồng lười biếng dựa vào ghế sofa, khoé môi nâng lên nụ cười đắc ý: “Hai lần bị thương nặng, vào lúc này chắc chắn là gần chết chứ không sống được.”

“Thêm một cây đuốc nữa, trực tiếp giết chết đi cho rôi, chướng mắt quá.”

Vừa nghĩ đến khuôn mặt của Tô Tú Song, cô ta liền tức giận, ngực cực kỳ khó chịu, ngủ cũng không yên giấc.

“Yên tâm đi, dù em không giết thì anh cũng phải giết chết cô ta, con đĩ đó”

Mộ Tư Đồng cũng nghiến răng nghiến lợi.

Việc hợp tác với Charles thì bị cô ngăn cản giữa đường, mà anh ta cũng bị Hoắc Dung Thành sỉ nhục là con trai.