Chương 161

Đôi mắt Tô Tú Song trừng lớn, hít vào một ngụm khí lạnh.

Một cái khăn mùi soa, 7… 700 triệu?

Chiếc khăn này nạm vàng sao?

Với lại nếu như có 700 triệu, cô đã sớm phát lương cho công nhân, cũng không đến mức phải khất nợ lương!

“Vậy tôi giặt rồi trả lại anh.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói.

Nghe vậy, đuôi lông mày Hoắc Dung Thành khẽ giương lên, anh không nói gì cứ nhìn chằm chằm cô.

Tô Tú Song bị nhìn chăm chú, sau lưng lạnh cả người, cô ngượng ngùng nở nụ cười: “Với lại tôi chỉ lau nước mắt một chút, không có lau nước mũi, cho nên nó vẫn còn rất sạch sẽ”

“Ha ha…” Hoắc Dung Thành mở miệng nở nụ cười lạnh.

“Vậy tôi lập tức làm bữa tối, bồi thường cho anh?”

“Một bữa tối trị giá 700 triệu, cô vẫn đúng là hoang tưởng…

Tô Tú Song cảm thấy bồi thường này cũng có chút không xứng đáng, cô liếm môi, xác thực không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.

“Chú Trương, chuẩn bị bữa tối”

Hoắc Dung Thành dời tâm mắt trên người cô, anh đứng dậy thấp giọng nói.

Thấy anh không tiếp tục đề tài này, Tô Tú Song mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông này đúng là rất biết đòi mạng người khác.

Đồ ăn bữa tối nay đều là các món nhật, trông thật xa xỉ, có nấm Matsutake, trứng cá muối ăn cùng với món nấm Truffle.

Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào bàn ăn đã được sắp xếp hoàn hảo kia, Tô Tú Song tặc lưỡi một cái, cảm thấy thật là khoa trương.

Cả bàn đầy thức ăn này chắc tốn không ít tiền. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nói không chừng, số tiền chỉ trả cho bữa ăn này đủ để cô thanh toán được khoản tiền lương đang nợ nhân viên.

Người với người sao lại có sự khác biệt lớn vậy chứ! Mình và anh quả đúng là hai người không cùng một thế giới mài Lúc hai người ăn tối, ánh mắt Hoắc Dung Thành khẽ ngước lên, trong lúc vô ý chạm phải gương mặt của cô.

Da cô trắng mịn, bóng loáng, giống như trứng gà bóc, tỏa ra sự dịu dàng nhẹ nhàng, hình như vừa nãy khóc nên khiến cho chóp mũi có chút đỏ hồng, mắt phủ một tầng hơi nước.

Nhìn có chút đáng thương, yếu ớt.

Nhưng bên má phải cô hiện lên dấu bàn tay vẫn còn đỏ ửng, trông cực kỳ nhức mắt.

Ánh mắt của Hoắc Dung Thành vì vậy mà tối sầm lại, bực bội cởi vài nút cài trên áo sơ mi, sau đó mới mở miệng: “Về sau đừng có để mấy người điên khùng làm loạn như vậy vào đây.”

“Vâng thưa cậu hai.” Quản gia Trương lập tức trả lời.

Sau đó, ánh mắt anh liền nhìn về phía Tô Tú Song.

Cảm nhận được ánh mắt kia đang nhìn mình, cô dừng lại đôi đũa trong tay, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.

“Đặc biệt là người nhà cô ..” Giọng Hoắc Dung Thành lạnh nhạt nói.