Chương 186

Hoắc Diệc Phong chỉ vết sẹo trên trán, “Đây là cô đập đúng không, từ nay về sau, giữa tôi và cô có thù, không phải cô chết thì là tôi chết”

Tô Tú Song không thèm chấp cậu ta, khởi động xe điện rời đi.

Mới đi được 100m, xe Rolls-Royce từ bên cạnh phóng qua, thấp thoáng có thể nhìn thấy mặt nghiêng của Hoắc Dung Thành.

Ngay tiếp sau đó là xe Bentley trắng, Hoắc Lăng Tùng dịu dàng nói, “Có cần anh đưa em đi một đoạn không?”

“Không cần” Tô Tú Song cười lắc đầu.

Sau cùng là xe thể thao màu vàng, tâm trạng của Hồ Diệc Phong rất tốt, ngó đầu ra khỏi cửa xe, “Ôi, đi bộ à, lợn còn chạy nhanh hơn cô.”

Vừa nói vừa lấy rác trong xe ra, vứt từng về phía Tô Tú Song.

Nhìn cô hoảng loạn tránh bên trái né bên phải, cậu trực tiếp hôn gió, vui vẻ rời đi.

Tô Tú Song né trái né phải để tránh bị ném trúng, đến xe điện cũng theo đó mà nghiêng ngả.

Chỉ một chút không vững là đến kêu lên cũng không kịp, cả người và xe ngã xuống đất.

Cô bò lên ngồi trên xe, xoa mông đau nhức, cắn chặt răng.

Ba anh em nhà họ Hoắc, đúng là khác nhau một trời một vực, nếu để so sánh chính là trên trời và dưới đất.

Hoắc Lương Thân ôn hòa nho nhã, ở bên cạnh như được tắm gió xuân, hiểu lòng người, rất dễ gần.

Ngoại trừ anh ấy, hai người anh em còn lại căn bản không phải loại tử tế gì.

Hoắc Dung Thành cả ngày mặt lạnh như băng, như một cái máy lạnh di động, máu lạnh, tính tình nóng nảy, không hiểu lòng người.

Còn về Hoắc Diệc Phong vừa mới về nước, đầu tóc nhuộm vàng khè, thuần túy là một kẻ thần kinh, có khi vừa mới trốn từ bệnh viện thần kinh về.

Mới đến văn phòng một lát, trợ lý liền tiến vào báo cáo công việc.

Cổ phiếu của công ty liên tục rớt giá, một đường xanh dài, nội bộ công ty đều rất hoang mang.

Cả buổi sáng Tô Tú Song ngồi ở văn phòng tay đan vào nhau, vô cùng bất an.

Hiện tại tất cả hi vọng của cô đều đặt vào Hoắc Lăng Tùng.

Buổi chiều, Tống Thị cuối cùng cũng gọi đến, đồng ý gặp một lần, cụ thể gặp mặt bàn bạc.

Tuy chỉ là đồng ý gặp mặt cũng đủ làm Tô Tú Song mừng rỡ.

Trợ lý cũng nghe thấy rất rõ ràng, trong lòng rất vui, nhưng…

“Phó giám đốc, lẽ nào cô định mặc như thế này đi gặp người ta?”

Nghe xong, Tô Tú Song cúi đầu, giày thể thao, quần bò , áo sơ mi trắng, lại thêm một cái áo khoác lông vũ đen, vừa đơn giản gọn gàng lại phóng khoáng.

“Có vấn đề gì à?” Cô hỏi.

Trợ lý lại nhìn kỹ từ trên xuống dưới, “Không đủ trang trọng, có chút tùy ý quá, tôi thấy cần phải mặc trang trọng chuyên nghiệp một chút.”

“Vậy giao cho cô.”

Tô Tú Song suy nghĩ, thấy cô ấy nói rất có lý.