Chương 192

Hoắc Lăng Tùng giọng nói dịu dàng, trong đó bao hàm cả sự áy náy với cô.

Trong khoảnh khắc, Tô Tú Song vui vẻ cười, “Thật sao?”

“Ừm, ông ấy bảo anh thay ông xin lỗi em, cũng bảo anh tiện thể nói với em, 5 giờ chiều ngày mai, ở khách sạn Tinh Thần, ông ấy làm chủ”

“Cảm ơn anh” Ánh mắt Tô Tú Song phát sáng, thành thật cảm ơn.

Hoắc Dung Thành tiếp tục hút thuốc, mắt liếc nhìn sang hai người như xem như không ai bên cạnh, sự lạnh lẽo dần tích tụ nơi đáy mắt.

“Pặc „ Ly rượu trên tay anh, nặng nề đặt lên trên bàn.

Âm thanh vang dội không ngớt, trong gian phòng, trở nên vô cùng cao vút.

Ánh mắt mọi người đều nhìn sang, hiếu kì nhìn về phía anh.

Hoắc Dung Thành sắc mặt lạnh nhạt, trên đôi môi mỏng ngậm lấy điếu thuốc ấy, vẻ mặt không chút biểu cảm rồi đứng dậy, anh đứng dậy đầu tiên.

Thấy vậy, Hàn Văn Thiên theo sát phía sau.

Hoắc Lăng Tùng thu lại ánh nhìn, liếc sang ly rượu trên tay cô, nói, con gái đừng uống rượu quá mạnh, sẽ không tốt cho dạ dày, thích hợp uống một chút rượu vang hơn.”

Tô Tú Song đặt ly rượu xuống, trê môi, gượng cười một cái.

Bắt đầu từ hôm nay, rượu vang là nỗi ám ảnh cả đời trong lòng cô.

Đừng nói là uống, nghe thôi cũng không muốn nghe.

Nhưng, Hoắc Dung Thành vê rồi, hoá đơn của cô phải làm sao đây?

Trong lòng Tô Tú Song, lại bắt đầu lo lắng.

Hai người đi đến sảnh, Hoắc Dung Thành và Hàn Văn Thiên đang thanh toán.

“Cậu hai Hoắc, ngài có thể ghi nợ, ông chủ chúng tôi đến chào hỏi trước”

Lễ tân đỏ mặt, đáy mắt chứa đầy sự kinh ngạc, giọng điệu điềm đạm, tựa như có thể nhỏ ra nước.

Sắc mặt Hoắc Dung Thành hơi khó coi, trên trán một vẻ sắc bén, lộ ra vẻ khá đáng sợ, “Quẹt thẻ”

“Phòng của Tô tiểu thư, có cần tính luôn không?” Cô nhiều mồm, lại hỏi thêm một câu.

Vừa nấy, Hàn Văn Thiên gọi cô là chị dâu nhỏ, đồng thời đẩy cô vào phòng, mấy người này chắc chắn có quen biết, quan hệ không hề đơn giản.

Tô Tú Song ở đằng sau nghe rất rõ ràng, cắn nhẹ môi dưới.

Hoắc Dung Thành dùng ngón tay thon dài dập tắt tàn thuốc, lạnh nhạt nhìn người phụ nữ đứng không xa ở phía sau một cái.

Đôi môi mỏng khẽ run, lúc đang chuẩn bị tuôn ra lời nói, Hoắc Lăng Tùng đã đi lên trước, lấy ra một tấm thẻ màu đen đưa đến, “Quẹt của tôi.”

Nhân viên lễ tân đưa hai tay nhận lấy, bắt đầu thao tác, đánh hoá đơn ra.

Thân hình thon dài của Hoắc Lăng Tùng khom nhẹ xuống, kí tên vào.

Còn Hoắc Dung Thành, kì lạ cảm thấy lồng ngực dường như bị vật gì đó đè nén.

Sau đó, một hàng bốn người, đi ra khỏi nhà ăn.

Không biết từ lúc nào, trong màn đêm bắt đầu có tuyết rơi, rơi cả một lớp trắng xoá trên nền đất.

“Anh hai, bây giờ anh đi đâu? Hoắc Lăng Tùng nhẹ nhàng hỏi.