Chương 207

“Không nghe thấy?” Hắn nheo mắt nhìn Hoắc Diệc Phong, “Cút ngay: “Anh hai, anh hai, anh hai tốt của em” Hoắc Diệc Phong kéo dài giọng nói, bắt đầu làm nũng.

“Cút” Hoắc Dung Thành vẫn lãnh đạm, trầm giọng nói tiếp.

Hoắc Diệc Phong than thở, “Anh hai, tại sao chứ, cô ấy cũng có lỗi!”

Hoắc Dung Thành liếc cậu ta một cái.

Trong phút chốc, Hoắc Diệc Phong thất thanh, quay đầu lại cầu xin Hoắc Lương Nghiên, “Anh ba, em thật đáng thương, em có sai đâu, anh xin giúp em đi”

Hoắc Lương Nghiên khế cười một tiếng, lông mày tràn đầy ấm áp, “Bán ngỗng là nghề gì thế? Trả lời đúng thì không cần phải chịu phạt”

“Bán ngỗng”“

Hoắc Diệc Phong nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức trả lời.

Bán ngỗng, bán ngỗng, chắc chắn là bán ngỗng!

Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc hắn một cái rồi thả tờ báo xuống, “Anh nghĩ kiếp trước mày là người bán ngỗng, khốn kiếp.

“Phụt…”

Tô Tử Thanh không nhịn được mà bật cười bất đắc dĩ.

Hoắc Lương Nghiên cũng cười cười, giơ tay lên, bất lực võ vai anh.

Hai vai buông thống xuống, Hoắc Diệc Phong yếu ớt đẩy ghế sang một bên, đứng lên, hung ác liếc nhìn Tô Tử Thanh đang nhếch mép cười, nheo lại đôi mắt đào hoa, “Cuộc đời giống như một con chim nhỏ đang giận dữ, khi thất bại luôn có vài con lợn cười nhạo.”

Tô Tử Thanh khẽ ho một tiếng, mặc kệ anh, làm bộ như không nghe thấy.

Ăn sáng xong, Tô Tử Thanh lên tầng thay quần áo.

Nghĩ đến bài học lần trước, cô không chọn mặc vest hay váy, trong tủ cũng không có bộ đồ nào ổn, nên cô chọn mặc áo len và quần jean.

Khi bước ra khỏi phòng khách, cô nhìn thấy Hoắc Diệc Phong đang bị phạt đứng trong tuyết, dựa vào tường.

Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, đôi mắt đen và sâu, sống mũi cao và chiếc áo len rộng thùng thình.

{ Tuyết rơi trên người anh, lộng lẫy và thuần khiết, như một hoàng tử.

Một cơn gió lướt qua, cơ thể anh run lên, ngửa cổ lên rú lên như một con sói, “Hừ…

Tô Tử Thanh hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Hoắc Dung Thành cầm một chiếc ô bước ra, vạt áo đen bay trong gió, nghe bên tai có tiếng rên hừ hừ, nhíu mày khó chịu, anh đá vào mông Hoắc Diệc Phong, “Rên cái gì mà rên, có cần sai người đưa em đến nơi nào đó phơi nắng không? Lên núi Di Minh, ngủ cùng sói, hú cùng nó luôn?”

Ôm lấy mông, Hoắc Diệc Phong ngậm miệng, miễn cưỡng đứng thẳng.

“Em, lên xe đi” Ánh mắt anh rơi vào Tô Tử Thanh sửng sốt trong chốc lát, sau khi hoàn hồn, liền theo sát đi vào ghế sau xe.

Xe phóng đi.

Nhìn thấy thế, Hoắc Diệc Phong nheo lại đôi mắt đào hoa, cười nham hiểm, lái chiếc siêu xe màu trắng bám theo. Giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, biến mất không dấu vất.

Bên trong xe.

Cố Hàn hỏi, “Cậu hai, đến công ty hay sao ạ?”