Chương 238

Hoắc Dung Thành mặc áo khoác đen dài đến mắt cá chân, anh đi bằng trực thăng, cứ như vậy xuất hiện ở ngoài cửa.

Mọi thứ yên lặng…

Người đầu tiên hoàn hồn là Mộ Tư Đồng, vẻ mặt hung tàn và u ám của hắn thoáng lộ ra vẻ căng thẳng và hoảng sợ.

Nhưng Mộ Tư Đồng nhanh chóng kìm nén xuống, trở lại với dáng vẻ cậu chủ lúc thường, cười đùa cợt nhả, cà lơ phất phơ.

“Cậu hai nhà họ Hoắc sao lại đến đây? Cũng không lên tiếng, tôi còn tưởng là ma”

Hắn hút điếu xì gà, ngồi trên ghế, liếc mắt nhìn xem xét Hoắc Dung Thành.

Ông Lâm và Lương Mật Điềm ở phía sau, đã run lên vì sợ hãi, cơ thể như nhữn ra.

Hoắc Dung Thành không nói lời nào, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng đi thẳng tới trước mặt Mộ Tư Đồng.

Lông mày của anh thật sâu, tràn đầy ngập vẻ uy nghiêm đáng sợ, cúi đầu lia mắt nhìn Mộ Tư Đồng, sau đó vươn chân dài hung hăng đá cho Mộ Tư Đồng cả người lẫn ghế ngã nhào xuống đất.

“Người của tao, là người mày có có thể động đến sao?”

Mặt anh lạnh tanh, gắn từng chữ mội.

Mộ Tư Đồng bị đá, cả người tức bốc lửa: “Không phải chỉ là một ả đàn bà lẳng lơ hay sao, đáng để anh nổi điên như vậy?”

“Hàaa…

Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành khẽ mở, tràn ra một tiếng cười lạnh, đôi giày da đắt tiền, sáng bóng dưới chân giãm lên ngực hắn.

Mộ Tư Đồng từ trước đến nay luôn sợ mất thể diện, hắn vô cùng căm tức khi bị đối xử như vậy trước mặt ông Lâm và Lương Mật Điềm.

Cơ thể động đậy, hắn ngọa ngoạy muốn chồm từ mặt đất đứng dậy.

“Ai cho phép mày cựa quậy?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đôi mắt của Hoắc Dung Thành nheo lại, cánh tay dài nhấc chiếc ghế bên cạnh nên mạnh xuống mặt Mộ Tư Đồng.

Tức khắc, máu tươi trên mặt Mộ Tư Đồng chảy ra.

“Aaal”

Lương Mật Điềm thất thanh hét lên, sợ hãi co người vào góc tường, run lẩy bẩy.

Ồn ào, Hoắc Dung Thành đảo mắt liếc qua một cái.

Lương Mật Điềm lấy hai tay ôm miệng, không dám phát ra âm thanh vì sợ sẽ chọc giận người đàn ông đó.

Mà ông Lâm cũng không khá hơn chút nào, chỉ liếc mắt cũng không dám liếc nhìn, đầu cúi thấp hơn.

“Cậu Hoắc, cậu đừng có ức hiếp người quá đáng!” Mộ Tư Đồng hai mắt choáng váng, vụn ghỗ dính vào thịt trên mặt, răng đau nhức.

Nhếch mép cười: “Cậu suýt nữa đã trở thành em rể của tôi, ả đàn bà thối tha không biết xấu hổ kia là cái thá gì, cậu lại ra mặt giúp ả như vậy?”

“Con người tôi luôn có một thói quen, hễ là đồ của tôi cũng chỉ có tôi có thể động đến, những người khác động vào, đều đáng chết!”

Hoắc Dung Thành rút ra một điếu thuốc, mặt không chút thay đổi cắn ngoài miệng.