“Mỹ nhân, đừng sợ, lại đây.” Công tử phóng đãng cầm trụ cánh tay của nàng.

“Buông tiểu thư ta ra.” Tiểu Đào một cắn một miếng vào tay hắn.

“Đáng chết.” Công tử phóng đãng sắc mặt giận dữ, tay dùng sức vung lên, thân thể Tiểu Đào liền bay ra ngoài, ngã thật mạnh trên mặt đất.

“Công tử, van cầu ngươi không cần, buông tha ta……….” Vân Phi Tuyết khóc động lòng người.

“Xem bộ dạng đáng thương này, thực làm cho người ta đau lòng. Buông tha ngươi, không có khả năng, bất quá, ta cam đoan không làm đau ngươi.” Công tử phóng đãng, một phen kéo nàng qua, bắt đầu xé rách quần áo của nàng.

“Cứu mạng…………” Vân Phi Tuyết không còn chút năng lực, chỉ có thể phát ra âm thanh cầu cứu thê thảm.

Tiểu Đào thân thể đau đớn, quỳ rạp trên mặt đất, trơ mắt nhìn nàng cảnh xuân lộ ra ngoài, liền liều mạng khóc to:“Thả tiểu thư của ta ra, đồ hỗn đản nhà ngươi……….”

Vân Phi Tuyết nhìn quần áo bị xé rách, lộ ra bả vai tuyết trắng, cùng cái yếm đỏ thẫm bên trong. Nhìn nam nhân trước mắt gương mặt dữ tợn đáng sợ, nước mắt khuất nhục theo khóe mắt chảy xuống dưới, tuyệt vọng nhắm mắt lại, dù chết nàng cũng muốn bảo vệ trong sạch, há mồm định cắn lưỡi tự sát………

“Ai da……….ngươi là ai? Dám đánh bổn thiếu gia.” Một âm thanh thét lên của nam nhân đột nhiên vang lên ở bên tai.

Vân Phi Tuyết mở to mắt, liền thấy trước mặt một nam nhân tuấn mỹ thân áo xanh, cả người tản ra lãnh khí, đang dùng kiếm chỉ công tử phóng đãng nằm trên mặt đất khóc thét, thanh âm cũng cực lãnh nói đến: “Cút”

“Chết tiệt, các ngươi còn không xông lên.” Công tử phóng đãng đưa mắt tìm kiếm hai gia đinh của hắn, lại đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, bọn họ đã nằm ở cửa rồi. Lúc này hắn mới kinh hoảng, đến cửa, lảo đảo đi lên, chạy ra ngoài, căn bản không để ý tới mấy gia đinh nằm ở cửa.

“Cám ơn công tử ân cứu mạng.” Vân Phi Tuyết lúc này mới phản ứng lại, cảm kích nói.

Nam nhân lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, vẫn chưa nói chuyện, chính là đem áo khoác trên người cởi ra, ném cho nàng.

Vân Phi Tuyết tiếp nhận áo khoác, lập tức hiểu được, vội vàng mặc vào che đi cảnh xuân đang lộ ra ngoài thân thể, thật sâu thi lễ: “Công tử, xin hỏi tôn tính đại danh, Phi Tuyết về sau nhất định báo đáp ổn thỏa ân cứu mạng hôm nay.”

“Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến, tiểu thư bảo trọng, tại hạ xin cáo từ.” Nam nhân nói xong, mưa cũng đã tạnh hẳn, bèn xoay người rời đi.

Vân Phi Tuyết vẫn nhìn theo bóng dáng hắn, đã lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

“Tiểu thư, tiểu thư.” Tiểu Đào chống thân thể đi tới, gọi nàng.

“Làm sao vậy Tiểu Đào?” Nàng mới hồi phục tinh thần lại.

“Tiểu thư, lên kiệu đi, chúng ta hồi phủ.” Tiểu Đào ở một bên nhắc nhở, nên hồi phủ sớm một chút mới có thể an toàn.

“Ân.” Vân Phi Tuyết lên kiệu………………

Tiểu Đào tạm dừng một chút, nói: “Đây là lần đầu tiên tiểu thư cùng Dạ công tử gặp mặt. Về sau, cũng mới biết Dạ công tử cũng chính là môn sinh của lão gia, một lần vào trong phủ đến thỉnh an lão gia, vừa đúng lúc cùng tiểu thư gặp nhau, mới biết được hắn gọi Dạ Phong, về sau tiểu thư cùng Dạ công tử liền thường xuyên gặp mặt………..”

Tiểu Đào nói đến đây, Vân Phi Tuyết nghe đã hiểu được rồi, chỉ sợ là lâu ngày sinh tình, hai người đã xác định, trọn đời bên nhau. Chính là thiên ý trêu người, bọn họ đã âm dương xa cách.