‘’ Thưa cô, em muốn ngồi ở đây! ‘’. Giọng nói ngay bên tai khiến Sở Phi Dương đang trong trạng thái mơ màng buồn ngủ lập tức  tỉnh cả người, cậu ta đột ngột ngồi phắt dậy, nhìn chằm chằm Triệu Anh Tử bằng con mắt kinh ngạc.

Anh Tử không biết từ lúc nào đã nhanh chân đi xuống cuối lớp, sau đó đứng ở vị trí của Lăng Hỷ dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào chỗ ngồi của cô ấy. Lăng Hỷ đang viết bài giật mình ngẩng đầu lên nhìn, cô hơi bất ngờ và hoảng hốt trước hành động bạo gan của Anh Tử. Lớp học còn nhiều vị trí trống như vậy, cớ gì cứ phải chọn ngồi ở  đây.

Cô giáo Trương là chủ nhiệm mới nên không quá quan tâm lắm về Lăng Hỷ. Vị trí của Lăng Hỷ hiện tại là do giáo viên cũ sắp xếp, vốn dĩ Sở Phi Dương cũng không cảm thấy có vân đề gì, nhưng hôm nay tự nhiên lại xuất hiện một Triệu Anh Tử muốn ngồi bên cạnh cậu ta. Triệu Anh Tử đúng là mới đến đã khiến cho các bạn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, bọn họ không nghĩ cô lại là một cô gái chủ động và bạo dạn như vậy.

Cô Trương cũng không nghĩ nhiều, bởi vì Anh Tử là học sinh Đông Phương mà hơn nữa là học sinh mà  bọn họ phải tiếp đón chu toàn nên không do dự  nhìn xuống Lăng Hỷ nghiêm túc nói:

‘’ Lăng Hỷ, em chuyển sang chỗ khác đi, để bạn học Triệu ngồi ở đó. ‘’

‘’ Nhưng em...’’

Lăng Hỷ còn chưa kịp biện minh câu gì thì đã bị cô chủ nhiệm gạt phắt sang một bên bằng lời nói mang theo giọng điệu chua ngoa: ‘’ Không nhưng nhị gì hết, mau chuyển vị trí đi, đừng làm mất thời gian của tôi và các bạn. ‘’

‘’ Em không đồng ý! ‘’

Lúc Lăng Hỷ đang phụng phịu thu dọn sách vở, Sở Phi Dương liền giơ cao cánh tay của mình, nhìn thẳng cô chủ nhiệm bày tỏ thái độ không đồng tình.

Câu nói này đã khiến cho cả lớp cùng lúc quay sang ngước nhìn cậu ta. Lục Kiều Vũ đang viết bài tay cũng hơi khựng lại, nhưng vẻ mặt thất thần trong vài giây ngắn ngủi của cô đã bị xóa đi ngay bằng thái độ lạnh lùng và lạnh nhạt, chiếc buýt bi trên tay vẫn tiếp tục lướt trên trang giấy. Mặc dù Sở Phi Dương có lên tiếng phản đối, nhưng thái độ của cô chủ nhiệm vẫn không thay đổi.

‘’ Sắp xếp chỗ ngồi để học tốt hơn, chưa kể điều này đối với em cũng rất tốt. Tử Anh là học sinh giỏi Toán, tạo điều kiện thuận lợi cho các em trao đổi. Cứ ngồi với học sinh kém như vậy thì làm sao em có thể phát triển được. ‘’

Sở Phi Dương đang muốn tiếp tục lên tiếng thì Lăng Hỷ cùng lúc xách ba lô bước ra khỏi vị trí của mình, đi sang bàn bên cạnh ngồi cùng với một bạn nữ bàn cuối, cùng một dãy với Kiều Vũ, tuy nhiên lại cách một bàn.

Sở Phi Dương thực sự không hề có thiện cảm đối với cô chủ nhiệm mới này, hôm nay lại khiến cho cậu ta thất vọng hơn nữa. Không phải Sở Phi Dương muốn ngồi cùng Lăng Hỷ, chỉ là cậu ta không thích Triệu Tử Anh.

Tử Anh đặt cặp xuống, ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình. Phùng Bá Thanh cùng với Tào Quang ngồi ngay phía sau bàn của Kiều Vũ và Lãnh Tư Thuần. Bình thường bàn đó không có ai ngồi nên Sở Phi Dương vẫn có thể quan sát Kiều Vũ một cách rõ ràng nhất. Nhưng hôm nay hai người kia ngồi vào vị trí đó, chưa kể Kiều Vũ còn ngồi trong cùng, trực tiếp che khuất tầm nhìn của Sở Phi Dương. Ngồi từ bàn cậu ta căn bản đến bóng lưng của Kiều Vũ nhìn thấy cũng vô cùng mờ nhạt.

‘’ Anh Tử, chào cậu, không ngờ chúng ta lại có dịp gặp nhau. ‘’ – Lục Cảnh Hiên quay xuống vừa vẫy tay chào hỏi Triệu Tử Anh, miệng cười tươi rói.

Kể cả Châu Từ, cậu ta cũng rất thích cô bạn này. Ở cô ấy thoát ra một khí chất tự nhiên, vừa kiêu ngạo nhưng lại rất thân thiện hòa đồng, không quá bánh bèo như Triệu Hồng Lam cũng chẳng lạnh lùng so với Lục Kiều Vũ, là mẫu con gái điển hình được con trai yêu thích.

Tiết của cô chủ nhiệm là tiết Văn, Sở Phi Dương đối với môn Văn cực kì không thích. Mỗi tiết Văn cậu ta đều gục mặt xuống bàn ngủ gật, nhưng hôm nay không hề có tâm trạng để ngủ chút nào. Phần vì tức cái lồng ngực, phần vì không hiểu sao hôm nay ánh nắng mặt trời cứ xiên thẳng vào chỗ mình, không tài nào gục mặt xuống. Cậu nhìn ra phía cửa sổ bên cạnh, hơi nghi ngờ  . Bình thường cậu ta đâu có thấy một tia nắng nào lọt qua cửa sổ đâu?

Không có nắng không phải vì ánh mặt trời không chiếu vào, mà là Lăng Hỷ đã cầm vở chắn ánh nắng cho cậu ta suốt cả buổi học. Lăng Hỷ ngồi bàn bên cạnh, nhìn sang Sở Phi Dương một cách buồn bã, trong lòng cô hiện tại hụt hẫng đến lạ thường  . Từ giờ, sẽ chẳng có ai che nắng cho cậu ấy, cũng chẳng có ai thu dọn sách vở cho cậu mỗi khi kết thúc giờ học, càng không có ai chép bài thay cậu nữa.

Thực buồn.

‘’ Triệu Tử Anh, em nhìn đang nhìn đi đâu vậy? Tôi đâu có giảng  bên ngoài cửa sổ đâu mà em nhìn ra ngoài đấy? ‘’

Anh Tử mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngoảnh mặt nhìn cô giáo rồi đứng dậy:

‘’ Cô gọi em? ‘’

Chủ nhiệm Trương đặt viên phấn xuống bàn, thái độ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Anh Tử, hắng giọng:

‘’ Nãy giờ em nghe tôi nói gì không? ‘’

‘’ Có thưa cô.’’ – Anh Tử trả lời một cách rất chân thật.

Sự lạnh lùng và tức giận trong người của chủ nhiệm Trương còn chưa bộc phát hết, nhưng sắc mặt của cô đủ khiến cho cả lớp hiểu cô đang rất phẫn nộ:

‘’ Nhìn ra cửa sổ mà nghe thì có ích gì, bài giảng của tôi kém thú vị thế hay sao? Hay em cho rằng bản thân mình giỏi rồi nên không cần phải học nữa? Tôi đang nói đến trọng tâm bài đọc mà em cứ nhìn ra ngoài cửa sổ thì hiểu thế nào được? ‘’

‘’ Thưa cô, em tuy không nhìn lên bảng nhưng tai em không bỏ qua bất cứ một câu nào của cô, hơn nữa em có khả năng vừa nghe giảng vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, em…’’

Triệu Anh Tử còn chưa phân bua cho xong câu trả lời của mình thì cả lớp mười hai một đã cười ầm hết cả lên. Trai lẫn gái bò lăn ra bàn mà cười, Triệu Anh Tử hiện tại cư nhiên  trở thành trò hề giải trí trong lớp học  của bọn họ.

‘’ Các cậu có nghe thấy gì không? Vừa nghe vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, lại còn không bỏ sót chữ nào … Ha ha … Buồn cười chết mất …’’

‘’ Chắc cậu ta nghĩ mình giỏi lắm … haha…’’

‘’ Học sinh Đông Phương mắt bị lé à mà tai thì trong lớp còn mắt thì ngoài sân …’’

‘’ Tưởng thế nào haha…’’

‘’ Còn tự cho mình suất sắc, Lục Kiều Vũ cũng còn khiêm tốn hơn cậu ta …’’

‘’ Kiều Vũ suất sắc như vậy mà còn chưa dám xấc xược như thế haha …’’

Với Triệu Anh Tử, cô chưa từng nghĩ rằng chuyện này trở thành trò đùa cho cả lớp tinh anh bọn họ. Ở Đông Phương của cô, mọi bạn học đều cảm thấy cô thực sự rất suất sắc khi có thể làm cả hai việc một lúc, nhưng ở đây … hình như không ai chịu hiểu cho cô cả.

Anh Tử thoáng chốc nét mặt hơi ửng hồng vì ngượng, các bạn học ở đây đều nhìn cô bằng con mắt xem trò vui, coi câu nói vừa rồi của cô giống như trò đùa. Phùng Bá Thanh khẽ lắc đầu ngán ngẩm, thực sự Anh Tử không nên làm những điều mà cô ấy hay tùy tiện làm ở trường tại Âu Hoa. Đây là lần đầu tiên mà Triệu Anh Tử thấy bản thân bị mất mặt đến như vậy, cô chỉ ước gì có một cái lỗ để có thể chui xuống ngay bây giờ.

Cô giáo đã cho Anh Tử ngồi xuống được một lúc, nhưng khuôn mặt cô vẫn đỏ ửng lên, không biết là vì tức giận hay là vì ngượng ngùng xấu hổ. Phùng Bá Thanh để ý, có hai người không quan tâm câu trả lời của Anh Tử. Một là Lục Kiều Vũ, hai là Sở Phi Dương. Cậu ta ngay cả nhìn, cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Giờ ra chơi rất nhanh đã tới, có vài bạn học lấy câu trả lời hôm nay của Anh Tử ra trêu đùa cô, điều này khiến cô không vui chút nào. Cô quay sang muốn làm quen với Phi Dương, lại bị cậu ta gạt sang một bên, cứ thế đứng dậy đi ra khỏi lớp.

‘’ Bạn học Tư Thuần, có thể cho mình mượn bút được không? ‘’

Tào Quang ngồi phía sau, vỗ vỗ lên vai Tư Thuần hai cái gọi cô. Kiều Vũ nghe vậy cũng ngước nhìn cậu bạn bàn dưới, hình như là cậu nam sinh với khả năng hùng biện rất giỏi trên sân khấu hôm nọ. Lãnh Tư Thuần với trong túi bút màu trắng của mình lấy ra một cái bút bi, đưa cho Tào Quang. Cô nhìn cậu ta cảnh cáo:

‘’ Lần sau đừng có vỗ vai tôi, tôi không thích! ‘’

‘’ Được được …’’

Tào Quang bày ra vẻ mặt gượng gạo nhìn cô bạn bàn trên. Vừa nãy nhìn Tư Thuần ôm bụng cười cậu ta tự nhiên cũng cảm thấy vui theo, chỉ là không biết tại sao thái độ của cậu ấy đối với mình lại lạnh lùng xa cách như thế.

Tào Quang nhìn thấy chiếc túi đựng bút màu trắng trên bàn của Tư Thuần, nó đã bị bẩn mất một góc ở bên dưới, nhìn qua chắc cũng dùng được một thời gian rồi. Thấy vậy Tào Quang tiện miệng hỏi:

‘’ Túi của cậu bản rồi, sao không thay cái mới? ‘’

Tào Quang phải mất một thời gian chờ đợi mới nghe được câu trả lời của Lãnh Tư Thuần. Nhưng cậu trả lời lạnh lùng cụt của cô ngủn lại khiến cậu ta hụt hẫng:

‘’ Không phải việc của cậu. ‘’

Kiều Vũ quay sang nhìn Tư Thuần, thấy thái độ của cô ấy hôm nay có điều gì đó không ổn lắm. Tức giận hơn mọi ngày, lạnh lùng hơn mọi ngày, cũng hay cáu giận hơn. À không, nói đúng ra cô ấy chỉ làm như vậy với mỗi Tào Quang mà thôi. Kiều Vũ còn đang thắc mắc xem lí do của Tư Thuần là gì thì đã thấy trước mặt xuất hiện một chai nước lọc. Cô ngước nhìn người vừa đặt nó lên bàn, còn chưa kịp hỏi gì thì Sở Phi Dương đã nói:

‘’ Uống đi, tiện tay nên mang về luôn cho cậu. ‘’

Vừa nói xong, cậu ta cứ thế mà lạnh lùng đi về chỗ. Hôm nay hình như cả Sở Phi Dương và Lãnh Tư Thuần hình như đều không được bình thường thì phải. Kiều Vũ đang đưa tay ra bên ngoài bàn chỗ của Tư Thuần muốn lấy chai nước, cô còn chưa kịp chạm vào thì nó đã bị một bàn tay khác nhấc lên.

‘’ Cậu không uống sao? Xin nhé. ‘’

‘’ Ơ … cậu …’’- Kiều Vũ vẫn còn đang trong trạng thái ngây người trước hành động vô tư của Phùng Bá Thanh thì cậu ta đã mở nắp chai uống một hơi hết nửa chai nước. Hơn nữa còn uống một cách rất tự nhiên, hai mắt tròn xoe nhìn Kiều Vũ giống như đây là chuyện vô cùng bình thường.

Kiều Vũ lạnh lùng quay mặt đi, không thèm nhìn mặt câu ta thêm một giây nào nữa. Có điều toàn bộ diễn biến từ lúc Phùng Bá Thanh mở nắp chai đến lúc cậu ta vô tư uống hết đều được Sở Phi Dương thu trọn vào trong tầm mắt của mình. Sở Phi Dương siết chặt tay thành nắm đấm, tức giận đứng dậy nhìn Phùng Bá Thanh, thiếu chút nữa thì hét lên:

‘’ Sao cậu lại có thể tự nhiên dùng đồ người khác mà không xin phép như vậy? ‘’

Câu nói của Sở Phi Dương hơi lớn, Kiều Vũ ngồi gần đó cũng cảm thấy bị giọng nói của cậu ta truyền thẳng vào tai, hơi sững sờ quay xuống phía dưới. Phùng Bá Thanh trong lòng biết rõ đây là của Sở Phi Dương, nhưng vẫn giơ chai nước lên xem xét  một lượt, sau đó lại nhìn Sở Phi Dương, nhún vai bày ra vẻ mặt vô tội nói:

‘’ Trên đây đâu có khắc tên của cậu, cậu tức giận cái gì chứ? Hơn nữa đây là của Kiều Vũ không phải sao, vậy thì tôi cần gì phải có được sự đồng ý của cậu? ‘’

‘’ Phùng Bá Thanh, cậu …’’- Phi Dương tức đến nghẹn họng, còn Phùng Bá Thanh thì mang bộ mặt đắc ý ung dung đi về chỗ, cậu ta còn không quên cười đểu với Phi Dương.

‘’Lần sau đừng có tùy tiện động vào đồ của tôi. ‘’ Kiều Vũ quay người xuống bàn dưới, thậm chí còn không thèm nhìn Phùng Bá Thanh lạnh lùng nói sau đó ngay lập tức quay lên. Lãnh Tư Thuần ngồi bên cạnh còn giật mình nữa là, cô là lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Vũ chỉ vì một chai nước mà tức giận. Người khác có thể không nghe ra ngữ điệu trong lời nói của cô ấy, nhưng Lãnh Tư Thuần chắc chắn Kiều Vũ có để bụng, hơn nữa còn tức giận.

Là vì đó là của Sở Phi Dương, hay cô ấy thực sự không muốn người khác động vào đồ của mình? Lãnh Tư Thuần cũng không muốn đoán mò thêm nữa, mấy trò thăm dò tâm lí này vốn dĩ không phải sở trường của cô.

Giờ ra chơi hôm nay có hơi kì lạ, bình thường chỉ mười lăm phút là đã đánh trống vào lớp, hiện tại đã hơn ba mươi phút mà thầy cô giáo vẫn chưa lên. Học sinh các lớp vẫn còn đứng nhởn nhơ ngoài cửa, người nói chuyện kẻ bàn tán, đừng nói một lớp tinh anh, cả trường lớp nào cũng như lớp nào ồn ào náo nhiệt không tả nổi.

‘’ Các cậu nghe tin gì chưa, hôm nay lại có cảnh sát đến. ‘’

Mấy bạn nữ bàn trên túm tụm lại với nhau nhắc đến một chủ đề xa lạ, hùa theo nói chuyện phiếm.

‘’ Cậu lại nghe ngóng được gì rồi, mau kể nghe xem nào. ‘’

‘’ Nhanh lên … Cảnh sát đang yên đang lành đến trường mình làm gì? ‘’

‘’ Đúng vậy, cậu mau nói đi …’’

‘’ Nghe nói vụ án của Ngô Cảnh Diệu có tin tức rồi. ‘’ – Là giọng của Trương Phương, cô lớp trưởng có khả năng ba đầu sáu tay bốn tai mười hai mắt của lớp. Đây là cô bạn được coi là cục wifi bắt sóng mọi lúc mọi nơi, từ tin tức nóng hổi đến tin tức xa với nhất, muốn biết cứ đến tìm Trương Phương.