Bây giờ tất cả mọi sự chú ý của học sinh trong trường đều hướng về phía của Lục Kiều Vũ.

Trong Âu Hoa chia thành hai phe, một bên tin rằng Lục Kiều Vũ bị oan, bên còn lại thì cho rằng từ trước tới giờ khả năng của Kiều Vũ toàn bộ đều là dùng tiền mà mua được. Số còn lại chính là không quan tâm, nghe cho có rồi bỏ qua một bên.

Thậm chí có người còn cho rằng những giải thưởng tầm cỡ quốc tế của cô cũng đều là dùng tiền mà có được.

Mà lần này Tố Như lại nằm trong thành phần ‘’ không quan tâm ‘’ đó. Nếu là bình thường, cô đương nhiên sẽ rất để ý, thậm chí là tham gia vào hội bàn tán về chuyện này một cách sôi nổi, thế nhưng hôm nay cô chọn im lặng.

Chỉ là cô đang nghĩ biện pháp để xử lí Trương Phương.

‘’ Các cậu không nên nói Kiều Vũ như thế, biết đâu được có người muốn hãm hại cậu ấy thì sao?’’- Lãnh Tư Thuần khó chịu nói với các cô gái xung quanh đang túm tụm lại bàn của Trương Phương.

Môn toán vừa được thi xong, buổi chiều còn vài môn học nữa. Mà đám học sinh này lại ngồi đây để bàn tán không thôi, còn chẳng thèm quan tâm đến sách vở.

Tư Thuần hạ giọng, nói với đám bạn học nữ đang ngạc nhiên nhìn mình:’’ Tớ vẫn tin tưởng Kiều Vũ.’’

‘’ Việc này không phải rõ ràng quá rồi sao, cậu còn tin tưởng cậu ta cái gì chứ?’’

‘’ Chẳng lẽ đề thi mọc cánh bay vào trong cặp sách của cậu ấy?’’

‘’ Ai mà biết được có phải vì do kì thi đợt trước điểm quá thấp nên lần này mới muốn gian lận để xếp đầu hay không?’’

Tư Thuần đứng trước sự nghi hoặc cùng với lời nói của đám học sinh này chỉ đành câm nín. Bọn họ chẳng cần biết Kiều Vũ có gian lận hay không, bọn họ chỉ quan tâm đây chính là cơ hội tốt nhất để khiến cho Kiều Vũ không ngẩng đầu lên được, đồng thời cũng để trút giận vì trước đây cô đã đạt thành tích quá suất sắc.

Cơ hội này đâu phải lúc nào cũng có.

Chẳng ai biết rằng đám học sinh nữ kia ghét nhất chính là khuôn mặt đầy kiêu ngạo của Kiều Vũ. Cô càng tỏ ra lạnh nhạt, bọn họ càng chán ghét bộ dạng bình thảnh thanh cao của cô.

Một bạn học nữ quay sang nhìn Anh Tử đang ngồi ở mép bàn của Trương Phương, như có như không hỏi:’’ Anh Tử, cậu nghĩ thế nào?’’

Triệu Anh Tử từ nãy tới giờ chỉ ngồi nghe bọn họ nói, cũng chẳng hề tham gia vào. Thứ nhất, cô mặc dù không thích Lục Kiều Vũ nhưng cũng không muốn ở trước mặt các bạn học khác thể hiện ra mình là một người nhiều chuyện.

Thứ hai, bây giờ đang rất đông học sinh trong lớp, mỗi lời nói của cô đều khiến bọn họ nhớ kĩ, không chừng lại cho rằng cô ra một kẻ nhân lúc người khác gặp khó khăn mà đổ thêm dầu vào lửa.

Anh Tử cười, xua xua tay trả lời qua loa:’’ Tớ không tiếp xúc nhiều với cô ấy, vẫn là các cậu biết rõ hơn. ‘’

Trương Phương khoanh tay trước ngực, hất hàm nhìn Tư Thuần:’’ Lãnh Tư Thuần, chẳng phải cậu với Kiều Vũ chơi rất thân sao, hèn chi cậu bênh vực cậu ta là đúng rồi. ‘’

Bạn cùng bàn của Trương Phương là Du Duy Duy, cô ấy cầm trên tay cuốn sách bài tập, vừa đọc vừa hóng chuyện, đúng vào lúc này lại đột nhiên mở lời:

‘’ Anh Tử, cậu làm bài có tốt không?’’

Triệu Anh Tử trả lời qua loa:’’ Cũng tạm thôi, cũng tạm thôi.’’

‘’ Tạm gì chứ, Anh Tử, cậu suất sắc quá rồi, ngay cả cô Trương dạy văn còn bị cậu thu phục, huống chi một bài kiểm tra toán đơn giản.’’

Trương Phương vừa nói xong câu này, lập tức những người khác cũng phụ họa vào theo, nịnh hót Triệu Anh Tử:

‘’ Đúng rồi, biết đâu chừng lần này cậu lại đứng nhất cũng không ngờ.’’

‘’ Anh Tử, dạo gần đây cậu không phải đã chiếm trọn được lòng tin của thầy cô giáo rồi sao.’’

‘’ Giỏi quá đi.’’

‘’ Các cậu đừng nói thế, thực ra tớ cũng chỉ bình thường thôi.’’-Triệu Anh Tử miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thì rất hả dạ, mát ruột mát gan.

‘’ Thực ra nếu so về trình độ thì tớ còn phải học hỏi Kiều Vũ nhiều…’’- Triệu Anh Tử tiếp tục nói.

‘’ Anh Tử, cậu thực sự khiêm tốn quá rồi.’’

Lúc này, tiếng cười của một bạn học nữ truyền đến…

‘’ Các cậu nói chuyện có thể đừng khoa trương như vậy được không? Cái gì mà ‘’ tớ cũng chỉ bình thường thôi’’, cái gì mà ‘’ còn phải học hỏi Kiều Vũ nhiều’’, Tố Như ngoảnh mặt sang phía đối diện nhìn đám con gái đang tụ tập kia cười chế giễu:’’ Triệu Anh Tử, cậu không cảm thấy những lời nói đó rất buồn nôn sao?’’

Tố Như đột nhiên cười ầm lên, nhìn gương mặt lạnh tanh của Triệu Anh Tử không khỏi vui sướng trong lòng. Hôm đó mẹ cô ta tát cô một bạt tai, đến hôm nay Tố Như vẫn đang nghĩ làm sao để trả lại y nguyên cái tát đó.

Tố Như nhịn cười, lười biếng dựa lưng vào ghế, khẽ nhếch môi chế giễu Triệu Anh Tử: ‘’ Cậu cho rằng tôi sẽ tin những lời đó hay sao, thật giả tạo.’’

Anh Tử siết chặt tay, cố gắng kiềm chế bản thân để không lao sang cùng với Tố Như đánh nhau một trận. Nếu không phải cô là học sinh ưu tú của Đông Phương, nhất định Tố Như hôm nay đừng mong có thể bình yên mà ra khỏi lớp.

Tố Như ngồi một mình một dãy, đám bạn học kia túm tụm ở dãy đối diện, bọn họ bỗng chốc trở thành hai phe đối lập, nhưng khí thế thì lại chẳng thua kém gì nhau.

Trong lớp trước đây vẫn còn khá nhiều người yêu thích Tố Như, nhưng từ sau vụ cô ấy làm với Triệu Hồng Lam, Tố Như đã chính thức mất điểm trong mắt các bạn cùng lớp, đặc biệt là các bạn nam.

Mà bây giờ mục tiêu công kích của Tố Như chuyển từ Lục Kiều Vũ sang Triệu Anh Tử cùng với đám người Trương Phương.

‘’ Tố Như, cậu ăn nói đừng khó nghe như được không?’’- Trương Phương làm bộ tức giận với Tố Như, nhưng cô còn chẳng thèm quan tâm tới, cười lạnh sau đó từ trong túi áo khoác lấy ra một cái airpod đeo vào tai, coi lời nói của đám nữ sinh kia như không khí.

Triệu Anh Tử cười nhìn Tố Như mỉa mai:’’ Ít ra tôi cũng không giống như một số người, thích đi bắt nạt người yếu hơn mình. Dù sao tôi cũng đạt thành tích suất sắc, có người ghen tị thì cũng đâu phải chuyện kì lạ gì.’’

Đám bạn học nữ còn tung hô, coi lời cô nói là đúng mà đồng loạt quay sang bênh vực Triệu Anh Tử, phản bác lại Tố Như. Mà lúc này, Tố Như chỉ nói một câu đã khiến bọn họ im bặt:’’ Các cậu đừng quên, Triệu Anh Tử là học sinh của Đông Phương.’’

Tố Như vừa nói xong, gương mặt của các bạn nữ đều cứng đờ, bọn họ suýt chút nữa thì cho rằng Triệu Anh Tử thực sự là bạn cùng lớp.

Tố Như giống như đạt được mục đích, khẽ nhếch môi sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài.

Tư Thuần chẳng nói gì nữa, thở dài một hơi sau đó cũng cầm sách vở bước ra khỏi lớp. Nói chuyện với đám người cố chấp  này chỉ khiến cô thêm đau đầu.

Lãnh Tư Thuần vừa đi, Châu Từ đang ngồi ở bàn Sở Phi Dương đột nhiên cao giọng mắng đám con gái nhiều chuyện kia:’’ Các cậu rảnh rỗi lắm sao mà ở đó bàn tán, chiều thi rồi còn không mau học đi, điểm thi cao lắm sao?’’

Đám bạn học nữ khẽ liếc Châu Từ, bĩu môi phụng phịu bỏ về chỗ, không tập trung lại nữa.

Bình thường trong lớp có một phần học sinh vẫn luôn đố kị với Kiều Vũ, đây đúng là cơ hội tốt để bọn họ tranh thủ nói xấu cô.

Bình thường nào có ai dám lắm lời lớn tiếng như thế.

Mà lúc này, đột nhiên từ loa phát thanh của trường vang lên lời nói đầy nghiêm túc của thầy giám thị:’’ Học sinh Lục Kiều Vũ do gian lận trong thi cử, hội đồng đã đưa ra quyết định hủy bỏ tư cách dự thi, đình chỉ học trong vòng một tuần để tự kiểm điểm…’’

‘’ Các em học sinh khác trở về lớp ôn bài chiều thi nốt những môn còn lại, nếu còn trường hợp gian lận nào nữa thì nhất định sẽ bị đuổi học. ‘’

Âu Hoa là một ngôi trường có kỉ cương vô cùng chặt chẽ, ghi lỗi quá mười lần sẽ bị đuổi học, gian lận thi cử cũng sẽ bị đuổi học. Lục Kiều Vũ lần này không bị đuổi là do còn trong quá trình học tập đã cống hiến rất nhiều giải thưởng cho trường, nên quyết định sẽ tiến hành điều tra nghiêm ngặt chuyện đó thêm nữa.

Mà Sở Phi Dương ngồi trong lớp vừa nghe tin Kiều Vũ bị đình chỉ học liền tức giận đứng dậy, muốn ra khỏi lớp đi đến phòng hiệu trưởng nào ngờ bị đám Lục Cảnh Hiên cản lại không cho đi.

‘’ Cậu tức giận đến đó thì cũng làm được gì chứ, bây giờ quan trọng chúng ta phải tìm ra bằng chứng. ‘’- Lục Cảnh Hiên đứng dậy kéo Sở Phi Dương lại, không cho cậu ta làm bừa.

Bây giờ căn bản không có một chứng cứ xác thực nào chứng minh Kiều Vũ không gian lận, camera theo dõi kín đã bị Sở Phi Dương làm hỏng từ lâu, mọi chuyện đều rơi vào bế tắc.

Châu Từ đột nhiên nảy ra một ý tưởng, ánh mắt ộ lên vẻ hứng thú nói nhỏ vào tai Lục Cảnh Hiên:’’ Chẳng phải vừa nãy có người tố giác Kiều Vũ sao, chúng ta đi tìm cô ta kiểu gì chả moi được tin tức.’’

Lục Cảnh Hiên giống như được khai thông trí tuệ, cùng với Châu Từ chạy ra khỏi lớp, còn không quên nhắc nhở Sở Phi Dương không được manh động.

Phi Dương ngồi trong lớp, lấy điện thoại ra bấm một dòng tin nhắn, thái độ bình tĩnh và lạnh lùng của bây giờ khác xa so với biểu hiện tức giận nông cạn vừa nãy.

Ở bên ngoài cửa lớp đột nhiên xuất hiện một bạn học nam, thái độ hớt ha hớt hải, hình như là vừa chạy một quãng đường rất xa. Bạn nam kia còn không kịp thở, vừa vào lớp đã hô lớn:’’ Lục Kiều Vũ thừa nhận đã gian lận rồi! ‘’

Lúc này cả lớp ngơ ngác nhìn nhau, xông tới vây quanh cậu ta, hỏi cho ra nhẽ sự tình.

Đại khái là Kiều Vũ ban đầu còn biện minh cho bản thân, luôn khẳng định mình trong sạch, nhưng không hiểu sao một thời gian sau cô lại chủ động nhận hết tất cả mọi lỗi lầm về phía mình, còn xin lỗi thầy cô.

Sự thay đổi đột ngột này khiến cho hình tượng nữ thần của Kiều Vũ hoàn tòn sụp đổ. Từ một cô gái đi đến đâu cũng khiến người khác ngưỡng mộ, luôn được tất cả mọi người phải ngước nhìn nay lại trở thành người không ra gì trong miệng lưỡi kẻ khác.

Sở Phi Dương đứng dậy bỏ ra ngoài, ngay hướng phòng giám hiệu mà đi tới. Nếu như nói Kiều Vũ gian lận, cậu tuyệt đối không tin. Đề toán đơn giản đó Sở Phi Dương không cần  ba mươi phút đã giải xong, không thể có chuyện Lục Kiều Vũ không biết làm hoặc là cần phải gian lận để nâng cao điểm số.

Nhưng vì lí do gì khiến cô ấy thay đổi thái độ, lí do gì khiến cô ấy chủ động nhận hết lầm lỗi về phía mình, đây mới là điều mà Sở Phi Dương quan tâm tới.



Lăng Hỷ ngay sau khi phát hiện ra sự bất thường liền vọt ngay tới phòng giám hiệu, cô ấy vô cùng kích động, hoàn toàn không giống với bộ dạng yếu đuối thường ngày, đẩy mạnh cửa phòng nói với mọi người:’’ Kiều Vũ không gian lận, các thầy không được đình chỉ cậu ấy.’’

Trên mặt thầy hiệu phó tỏ vẻ thái độ không hài lòng, đưa mắt về phía cô Trương:’’ Đây lại là ai?’’

‘’ Đây là Lăng Hỷ, học sinh của 12-1, cũng là bạn thân với em Kiều Vũ.’’

‘’ Sao em dám khẳng định Kiều Vũ không gian lận? Em có chứng cứ không?’’

Lăng Hỷ đứng bên ngoài cửa, nghẹn họng không nói nên lời. Trong lòng cô đang rất khó chịu, cũng rất tức giận. Lăng Hỷ hơn ai hết hận chính mình, tất cả đều là tại cô.

Cô chủ nhiệm quay đầu lại nói với Lăng Hỷ:’’ Em ở đây làm gì, còn không mau về ôn bài?’’

Lăng Hỷ đỏ bừng mặt lên, một mực chắc chắn rằng Lục Kiều Vũ không gian lận.

Nhưng bảo cô đưa ra chứng cứ, cô căn bản không cách nào tìm được.

Cô cũng không dám.

Kiều Vũ đưa mắt nhìn Lăng Hỷ, một ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Cô quay người lại nói với ban giám hiệu lần cuối, thừa nhận mình đã lấy trộm đề thi từ chỗ của giáo sư Hardwell, sau đó xin phép các thầy cô ra về.

Trong suốt quá trình không ai gặng hỏi, thầy cô cũng đã khuyên bảo hết sức.  Nếu như thực sự Kiều Vũ bị vu oan bọn họ chắc chắn sẽ tin tưởng cô, ban đầu còn muốn điều tra cho ra nhẽ, nhưng tình hình hiện tại… Kiều Vũ đã thừa nhận bản thân gian lận, bọn họ cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.