‘’ Này Lục Kiều Vũ, cậu đọc thư tôi viết rồi mà vẫn đi về sao?’’

Diệp Tử chạy ra phía trước ngáng đường Kiều Vũ, không cho cô về nhà. Rõ ràng đã viết thư kẹp vào trong sách của cậu ta, vậy mà vẫn có thể bỏ về được.

Trước thái độ tức tối của Diệp Tử, Kiều Vũ mặt không biến sắc, cô chỉ lạnh nhạt đáp lại:’’ Tìm tôi có chuyện gì?’’

‘’ Chúng ta đổi địa điểm nói chuyện có được không?’’



Diệp Tử chọn một quán cà phê gần trường, quán không đông khách lắm. Đến khi cả hai ổn định chỗ ngồi Diệp Tử mới thành khẩn mở miệng:

‘’ Kiều Vũ, thực ra ban đầu cũng không phải chúng tôi muốn gây hấn với cậu, nhưng mà cậu từ lớp chọn sang nên có lẽ không hòa nhập được với không khí.’’- Diệp Tử vừa nói, thái độ dè dặt thỉnh thoảng lại liếc nhìn vẻ mặt của đối phương.

‘’ Hơn nữa Chúc Sinh mới bị tai nạn, đội văn nghệ của lớp chúng ta đang thiếu người.’’

‘’ Vậy nên?’’- Kiều Vũ cầm cốc nước cam, mi mắt hơi hạ xuống mặt không biến sắc.

‘’ Vậy nên cậu có thể nào… có thể nào thay thế vị trí của cậu ấy được không?’’- Diệp Tử chưa bao giờ cảm thấy đi nhờ vả người khác lại là một chuyện khó khăn như lúc này. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Vũ, cô cũng không biết cậu ấy đang nghĩ gì, phải chăng đang tìm một cách từ chối khéo? Không đúng, Lục Kiều Vũ đâu có hoa mĩ như vậy.

Diệp Tử đang nín thở chuẩn bị chờ đợi lời từ chối tới từ phía đối phương, cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị mất mặt rồi. Nhưng dám làm dám chịu, thử một lần còn hơn không, mặc dù khả năng đồng ý là rất thấp. Cũng đâu còn cách nào khác, không lẽ cô dùng bạo lực uy hiếp cậu ta, người như Lục Kiều Vũ sẽ sợ sao? Không thể nào.

Cuối cùng câu trả lời của Kiều Vũ lại khiến Diệp Tử ngây người tại chỗ:’’ Được, tôi đồng ý.’’

‘’ Thật sao, vậy chúng ta…’’- Diệp Tử còn chưa hết vui mừng, tiếp theo sau đó lại nhận được thêm một tin nữa.

‘’ Nhưng tôi có một điều kiện.’’

Biết ngay mà.

‘’ Điều kiện gì, cậu cứ nói. Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần trong phạm vi tôi nhất định sẽ làm hết sức.’’- Diệp Tử tuy có chút hụt hẫng, nhưng tất cả mọi điều bây giờ đều không quan trọng. Mọi chuyện trên đời này đều không đáng sợ bằng việc không thể học một trường đại học tốt. Trong Diệp Tử bình thường ăn chơi, nhưng ở nhà cũng là một đứa con ngoan ngoãn, bố cô mà biết bị đánh hạnh kiểm kém trong mấy năm cấp ba, nhất định ông ấy sẽ lột da cô.

Khóe môi Kiều Vũ khẽ nhếch lên, thể hiện thái độ hài lòng. Sau đó cô từ trong túi lấy ra một tấm ảnh đưa đến trước mặt Diệp Tử:’’ Không phải bố cậu làm Cục trưởng cục cảnh sát sao, làm phiền bố cậu chiếu cố người này. Nhớ kĩ, càng ưu ái… thì càng tốt.’’



Lần đầu tiên Lục Kiều Vũ khiến Diệp Tử cảm thấy nổi da gà, nhất là mấy từ cuối cùng của cô. Khuôn mặt nham hiểm này, giọng điệu cao ngạo tùy hứng này, cả nụ cười nhếch môi khiến cho người khác sởn gai ốc kia nữa, thực sự đến từ bạn học được người người sùng bái Lục Kiều Vũ sao. Chuyện này đúng là có chút không chân thực. Diệp Tử ngây người một lúc, nhưng rất nhanh cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:’’ Được thôi, không vấn đề gì. ‘’

Mặc dù bố cô vẫn luôn không để chuyện tư cảnh hưởng đến công việc, nhưng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, ông ấy đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn. Diệp Tử không biết Kiều Vũ có mục đích gì, nhưng chuyện này khiến cô thực sự rất hoài nghi. Nhưng không phải chuyện của cô thì không nên nhiều lời, bọn họ chẳng qua chỉ đang làm một cuộc giao dịch mà thôi.



Tám giờ tối, Kiều Vũ ngồi đọc sách bên bục cửa sổ. Đây là một thoi quen khó bỏ của cô, đã duy trì suốt nhiều năm. Kiều Vũ khá nhạy cảm với vị trí, là loại người làm việc có quy củ một cách quá đáng. Giống như việc đọc sách bên cạnh cửa sổ, mỗi lần đều chỉ ngồi đúng vị trí thường đọc, không muốn di chuyển đi chỗ khác. Hoặc việc uống nước ép, chỉ uống đúng duy nhất một loại nước cam, chỗ ngồi trên lớp thì cũng đến ba năm chưa thay đổi, cứ lặp đi lặp lại giống như một cái máy.

Đột nhiên bên ngoài có một tiếng vút dài vang lên, tiếp theo sau đó là tiếng pháo nổ đùng đoàng trên bầu trời đầy sao. Kiều Vũ ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, một tràng những đợt pháo hoa dài thi nhau nổ tung tóe, tạo thành từng đợt từng đợt pháo lấp lánh rực rỡ nối tiếp nhau.

Trời tối rồi ai lại đi đốt pháo hoa giờ này? Kiều Vũ trong lòng thầm nghĩ.

Đến khi vô thức nhìn xuống dưới đã thấy Sở Phi Dương nhàn nhã dựa vào xe hơi của mình, đang ngước đầu lên nhìn cô. Kiều Vũ còn chưa kịp định thần xem chuyện gì vừa xảy ra thì điện thoại bất ngờ nhận được tin nhắn. Cô mở lên xem, là tin nhắn của cậu ta.

‘’ Pháo hoa đặt riêng cho cậu đấy.’’

‘’ Ồn ào.’’

‘’ Không sao, cậu thích là được.’’

Kiều Vũ đứng bên cạnh cửa sổ, khẽ đưa mắt nhìn xuống phía của Sở Phi Dương, nếu nhìn không nhầm thì hình như cậu ta đang cười rất thỏa mãn. Trong lòng Kiều Vũ lúc này bất chợt có một loại cảm xúc khó tả đến không nói thành lời, khiến khóe miệng cô bất giác cong lên, vẽ ra một nụ cười vô cùng hoàn mĩ.

Thật không ngờ Sở Phi Dương cũng biết bày ra những loại trò sến súa này. Kiều Vũ đứng dựa người vào cửa sổ, ngắm từng đợt từng đợt pháo hoa ghi những lời chúc thi tốt màu sắc sặc sỡ. Trong mắt cô lúc này không chỉ lấp lánh hình ảnh của pháo hoa, mà còn là hình ảnh của Sở Phi Dương lặp đi lặp lại trong đầu, khóe môi không nhịn được mà cười khẽ.

Kiều Vũ thuộc một trong số ít những người con gái khô khan, phải gọi là cực kì khô khan. Cô rất ít khi xem pháo hoa, cũng không thích những trò lãng mạn sến súa. Xem phim hài chẳng mấy khi cười, cả rạp khóc còn mình không rơi nước mắt. Thế nhưng hôm nay lại vì một trò vui của Sở Phi Dương mà trong lòng như hoa nở, ngập tràn cảm giác hạnh phúc mà ít khi có được. Cho đến giờ này Kiều Vũ vẫn chưa nhận ra trong lòng cô hắn sớm đã không còn là người dưng, đã không còn là bạn, mà nó quan trọng hơn, trở thành một người có thể chi phối cảm xúc của chính mình lúc nào không hay biết.

Dưới màn pháo hoa ngập trời, cùng ở một nơi, hít chung một bầu không khí, đây có lẽ là màn pháo hoa rực rỡ nhất mà cô từng được xem. Kiều Vũ không nhịn được mà len lén đưa mắt nhìn xuống dưới, sợ hắn biết lại sợ hắn không biết. Cảm giác này giống như khi bản thân bị phát hiện đang làm chuyện xấu, vừa ngượng vừa vui. Cô thực sự muốn biết trong lòng của Sở Phi Dương lúc này, rốt cục hắn đang nghĩ gì. Kiều Vũ không giỏi trong việc nắm bắt tâm tư của người khác, cao thủ như Sở Phi Dương lúc gần lúc xa, nhiều phen khiến cô rơi vào mớ dây tình cảm không thoát ra được.

Đến đây ánh mắt Kiều Vũ khẽ xao động, đôi mắt vui vẻ có hồn bất chợt chứa một chút tâm tư…



Trong Âu Hoa có rất nhiều phòng đọc sách, mỗi phòng đọc đều có phòng nước uống riêng đầy đủ tiện nghi nhất. Nhưng số lượng học sinh đến đây đọc sách không nhiều, bởi vì đa phần bọn họ sẽ học ở thư viện hơn. Nhưng Kiều Vũ lại thuộc một số ít những người ngồi trong phòng đọc đó, bởi vì ở đây yên tĩnh hơn.

Cái này là Lãnh Tư Thuần chỉ cô, lúc trước cô còn tưởng ở đây đông lắm.



Ngồi học được một lúc thì thấy cổ họng hơi khát, Kiều Vũ bèn rời khỏi bàn đi đến phòng nước ở phía cuối cùng. Đang loay hoay trong đống đồ uống bày biện gọn gàng thì đằng sau một giọng nói quen thuộc vang lên:’’ Kiều Vũ, chị cũng thích uống cà phê sao?’’

Cô quay người lại, Cố Tân Vinh ăn mặc rất chỉnh tề trên vai còn khoác theo ba lô, khuôn mặt lộ rõ nụ cười tươi. Nhưng Lục Kiều Vũ thì cười không nổi, sắc mặt cô từ bình thường bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, đáy mắt lộ rõ vẻ không vui:’’ Đừng có gọi thẳng tên của tôi.’’

Cố Tân Vinh không những không tỏ ra tức giận hay khó chịu, ngược lại cảm thấy rất vui.

‘’ Cậu cười cái gì?’’- Kiều Vũ khẽ nhíu mày, cô không thèm để tâm đặt hộp cà phê xuống quầy pha chế, rút cốc để rót cốc nước lọc.

Cố Tân Vinh đi về phía bình nước lọc bên cạnh Kiều Vũ, bật chế độ nóng để pha cà phê. Cậu ta còn đang rót nước nóng thì không biết ở đâu bị một lực mạnh va vào cánh tay, khiến tay đang cầm cốc bị chệch, nước nóng bốc hơi nghi ngút xối thẳng xuống mu bàn tay trái đang cầm cốc.

Chiếc cốc sứ trắng rơi xuống đất vỡ tan tành, Kiều Vũ lúc này nghe thấy tiếng vỡ mới quay đầu lại nhìn, Cố Tân Vinh ôm lấy bàn tay trái dựa vào quầy sắc mặt trắng bệnh vì đau đớn. Nhìn thấy một màn này Kiều Vũ mới nhận ra hình như vừa nãy cô vô tình huých nhẹ vào người hắn.

‘’ Mau lại đây.’’- Sắc mặt Kiều Vũ dần trở nên nghiêm trọng, đặt cốc nước sang một bên, vội vàng cầm lấy cổ bàn tay trái của cậu ta kéo một mạch ra chỗ bồn rửa. Kiều Vũ xả nước, sau đó cẩn thận lấy tay của Cố Tân Vinh đưa vào.

Vết phỏng rất rặng, đỏ cả một vùng mu bàn tay. Vậy mà Cố Tân Vinh không một câu kêu than vãn. Trong suốt quá trình sơ cứu Kiều Vũ không nói lời nào, vô cùng bình tĩnh xử lí vết thương.

Còn Cố Tân Vinh, cậu ta một câu cũng không kêu đau mặc dù mặt đã tái mét. Trong suốt quá trình chỉ dán mắt lên người của Kiều Vũ, bị vẻ ngoài bình tĩnh và linh hoạt của cô dọa cho đứng hình. Cố Tân Vinh còn có suy nghĩ rằng bản thân mình bị bỏng đến ngu người, cậu ta vậy mà lại cho rằng đây là một chuyện tốt, khóe môi không kìm chế được mà nở nụ cười.

Kiều Vũ thấy vậy có chút tức giận:’’ Bỏng nặng như này mà vẫn còn cười được?’’

Cô nhấc tay của Cố Tân Vinh ra khỏi bồn nước, sau đó cúi người lấy ở dưới hộc tủ một hộp cứu thương.

‘’ Đi theo tôi ra đây.’’

Cố Tân Vinh theo sau Kiều Vũ tới bàn học của cô, chờ cô băng bó vết thương cho mình.

‘’ Đưa tay đây.’’-Kiều Vũ chìa bàn tay mình ra, cầm lấy tay trái của Tân Vinh mà cẩn thận thoa thuốc.

Thuốc trên tay mặc dù rất rát, nhưng Cố Tân Vinh lại không cảm thấy đau đớn chút nào. Nhìn Kiều Vũ vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh, thái độ này của cô chỉ khiến Cố Tân Vinh đã thích lại còn thích hơn. Tâm của cậu ta theo từng động tác nhẹ nhàng của cô mà dâng lên từng đợt xao tuyến, tựa làn sóng biển êm đềm ấm áp tận câm can.

Cố Tân Vinh nhìn Kiều Vũ thật lâu, cậu phát hiện ra Kiều Vũ khi chăm sóc người khác và Kiều Vũ ở trên ti vi là hai người hoàn toàn khác biệt. Khi rũ bỏ xuống lớp vỏ của thần tượng, cô ấy là chính mình còn tuyệt vời hơn bất cứ ai.

‘’ Hai người đang làm cái gì vậy hả?’’