Đi được một đoạn Kiều Vũ giằng tay của Sở Phi Dương ra, ngẩng đầu hỏi:’’ Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì.’’

‘’ Cậu bớt qua lại với tên Cố Tân Vinh đó đi.’’- Sở Phi Dương nghiêm túc nói.

Kiều Vũ khẽ nhíu mày khó chịu, cô từ trước tới giờ ghét nhất là bị người khác quản, cho dù cô không muốn có liên quan gì đến Cố Tân Vinh nhưng vẫn chưa đến lượt Sở Phi Dương muốn cô phải làm thế nào.

‘’ Liên quan gì đến cậu? Đừng có quản tôi.’’

Sở Phi Dương ngây người, nghĩ đến ánh mắt của Cố Tân Vinh trong phòng vừa nãy, cái gì cũng viết lên trên mặt hết rồi. Chỉ có Kiều Vũ ngây ngốc là không biết gì thôi.

‘’Cậu không nhìn ra cậu ta có ý đồ sao? Cậu ta đang cố tình tiếp cận cậu.’’- Phi Dương nghiêm mặt nói, có hơi tức giận.

Kiều Vũ nghe vậy liền ngẩn người, Cố Tân Vinh đó cô gặp không được mấy lần, không thể nào nói thích là thích. Kiều Vũ tuy có phần chậm tiêu trong chuyện tình cảm, nhưng cô không muốn liên can gì tới Cố Tân Vinh là thật. Mặc kệ hắn có ý đồ gì đi chăng nữa, đây cũng là chuyện của cô. Cho dù có nảy sinh tình cảm với Sở Phi Dương, Lục Kiều Vũ cũng không muốn cậu ta cứ hở một chút là ghen tuông vớ vẩn thế này.

‘’ Ấu trĩ.’’

Cô tặng lại cho Sở Phi Dương một câu, sau đó lạnh lùng bỏ đi.

***

Buổi trưa nhà ăn đông kín người, Sở Phi Dương ngồi đây đã hơn hai tiếng, cuối cùng cũng đợi được Kiều Vũ. Cô từ bên ngoài cửa bước vào, chọn một bàn trong góc rồi ngồi xuống. Phi Dương nhìn thấy Kiều Vũ thì tháo tai nghe, nhấc chân bước về góc khuất mà cô đang ngồi.

Kiều Vũ nhìn thấy Phi Dương cũng không nói gì, cô mệt khi phải nói chuyện với cậu ta. Từ sáng tới giờ nhảy múa với nói đã khiến cô tiêu hao hết toàn bộ sức lực, mãi mới chờ mọi người đi hết để xuống đây ăn chút gì. Cô không muốn nói chuyện với Sở Phi Dương, không phải ghét cậu ta mà vì nói chuyện với cậu ta sợ sẽ khiến cô nghẹn mà chết.

‘’ Giờ mới ăn?’’- Phi Dương tùy hứng hỏi một câu.

Kiều Vũ gật đầu, gắp một miếng cơm đưa vào trong miệng. Nếu như còn không ăn, cô sợ mình sẽ ngất xỉu mất.

Phi Dương im lặng nhìn cô. Một lúc sau đột ngột đưa tay về phía mặt của Kiều Vũ, khiến cô theo phản xạ mà lùi lại, ngây người khó hiểu.

‘’ Miệng cậu dính đồ ăn.’’- Phi Dương nói, giọng điệu có chút buồn cười.

Kiều Vũ nghe vậy với lấy tờ giấy ăn chùi qua, ai ngờ càng chùi càng không đúng chỗ. Sở Phi Dương một lần nữa vươn tay ra, Kiều Vũ đang mải lau nên không chú ý, cậu ta với giấy ăn cẩn thận lau đi vệt nước trên mặt cô.

‘’Xong rồi.’’



Kiều Vũ sững người vì hành động này của Sở Phi Dương, suýt chút nữa cô còn cho rằng bọn họ giống hai cặp đôi yêu nhau thắm thiết. Cô cảm thấy suy nghĩ vừa rồi thật ấu trĩ, nhưng không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng. Cô cúi mặt xuống tiếp tục ăn, như có như không đang giấu đi hai gò má dần phiếm hồng.



Nhiếp Quân đứng bên cạnh cửa sổ phòng làm việc, dáng vẻ trầm mặc cùng với điềm tĩnh. Ánh mắt xa xăm dõi ra bên ngoài cửa sổ, trên bàn là tập hồ sơ bệnh án của Lục Kiều Vũ. Anh cái gì nên xem cũng đã xem, nên biết cũng đã biết. Thực ra ban đầu vị bác sĩ tâm lí đó không muốn cho Linda tài liệu này, đây là tài liệu mật liên quan đến bệnh nhân, mà người đứng sau lại là Lục thị nên Trình Ngôn cũng không đưa ra bất cứ một thông tin nào, thậm chí là sơ hở cũng không có.

Hôm đó là Linda hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm mới có cơ hội cho người lẻn vào văn phòng để sao một bản. Chuyện đó mặc dù có chút mạo hiểm nhưng bọn họ thực sự đã hết cách, không thể không làm.

Nhiếp Quân không nghĩ rằng Kiều Vũ ấy vậy mà lại bị chấn thương tâm lí mức độ nặng. Trong tài liệu có ghi rõ là đã từng trải qua rất nhiều lần trị liệu, hiện giờ vẫn cần dùng thuốc để chống đỡ.

Thấy cửa phòng của anh mở, một viên cảnh sát đi đến trước cửa khẽ gõ, kéo Nhiếp Quân đang suy nghĩ miên man trở lại với thực tại.

‘’ Báo cáo sếp, có người gửi cho anh một tập hồ sơ.’’

Đồng chí cảnh sát cẩn trọng đặt một tập hồ sơ được gói bọc cẩn thận trên bàn, sau đó đi ra ngoài ngay. Nhiếp Quân lúc này ngồi xuống bàn làm việc, hiếu kì mở bọc đó ra.

Xem được một lúc, đã gọi ngay viên cảnh sát đó vào, hỏi xem người gửi là ai. Nhưng người đó nói là một nhân viên giao hàng gửi tới, không có thông tin cụ thể.

Đó toàn bộ đều là tài liệu mật liên quan đến những vụ làm ăn phi pháp của Ngô Diệu Chân, bên trong còn có chứng cứ hắn tham nhũng, bòn rút công quỹ, thu mua cổ phần trái phép, mỗi một vụ việc đều được ghi rõ ràng, thậm chí có cả ảnh chụp các biên bản do chính tay hắn kí nhận.

Nhiếp Quân xem đến cuối trang, không thấy có một chút gì liên quan tới người gửi, có chăng là có hình vẽ đầu cừu nhỏ đặt ở góc trong cùng bên trái. Không cần biết kẻ đó là ai, lưu giữ được nhường này chứng cứ của hắn cũng gọi là rất giỏi, nhưng về phần xác minh những thông tin này thì anh vẫn cần phải cho người đi điều tra thêm.

Tuy rằng đã có bằng chứng phạm tội của Ngô Diệu Chân nhưng lại có thêm một mối lo về người gửi thư không có địa chỉ này. Lần ra được những chứng cứ mà cảnh sát không cách nào tìm ra thực sự là một người không tầm thường. Đối phương vẫn chưa biết là địch hay ta thì cẩn thận vẫn hơn.

Hôm nay anh có hẹn với người nhà của Quách Tương. Để cho bọn họ đến đồn cánh sát không tiện, nên anh hẹn bọn họ tám giờ tối nay ở Quách gia. Bây giờ mới có hơn năm giờ chiều, vẫn còn ba tiếng nữa để suy ngẫm nốt đống tài liệu trên bàn.

Đầu tiên là Lục Kiều Vũ, một cô bé tưởng như không biết gì nhưng thực ra lại biết hết mọi thứ.

Tiếp theo là Lăng Hỷ, rõ ràng bình thường là một người ngây thơ thiện lương nhưng thực tế ngay cả giết người cũng không hề kinh hãi.

Lại thêm một Sở Phi Dương phóng túng thích làm theo ý mình, vô cùng khó đoán.

Hội bốn người giờ chỉ còn một mình Quý Dương sống sót, cậu ta từ một người bình thường bị Lục Kiều Vũ bức đến phát điên. Giờ ngoại trừ những lúc bình thường ra hầu như luôn trong trạng thái bất an sợ hãi, căn bản không thể lấy được chút manh mối nào. Người này lại cứ nhất mực đòi ở đồn cảnh sát, không muốn rời đi.



Còn Cố Hạo Nhiên, nhưng vụ án của cậu ta không do anh phụ trách. Dù vẫn chưa tìm thấy xác nhưng cũng đến hơn chín mươi phần trăm là đã chết, Cố thị hình như đã bị Lục thị thu mua. Lăng Hỷ thực sự rất cứng miệng, lại nhất quyết không chịu nói xem trước khi chết bọn họ đã nói những gì.

Hôm nay là ngày thứ năm của thời hạn, nếu trong vòng hai ngày cô ta không đến nhận tội, nhất định anh sẽ là người ra tay.

***

Thành phố A, tòa án tối cao.

Sau khi đệ đơn kiện, vụ án chính thức được đưa vào xét xử. Cái chết của Quách Tương cách đây hơn một năm chính thức được lục lại, kèm theo một vụ kiện liên quan đến trẻ chưa vị thành niên. Người khởi kiện là mẹ của Quách Tương, còn bị can chính là người sống sót cuối cùng Quý Dương.

Nhiếp Quân ngồi ở bên dưới, dùng ánh mắt trấn an mẹ của Quách Tương. Đây là một trận chiến tàn khốc, bọn họ không được run sợ. Anh đã nhờ được luật sư nổi tiếng Kiều Phong đứng ra giúp đỡ gia đình Quách Tương, lần này nhất định phải lôi bọn chúng ra ánh sáng.

‘’ Cậu Quý, cách đây hai năm cậu có từng gặp qua Quách Tương không?’’- Kiều Phong dáng vẻ vô cùng hòa nhã, thái độ trầm tĩnh dịu dàng, nhìn về phía Quý Dương.

Quý Dương ngồi ở chỗ được thẩm vấn, ánh mắt hơi lo sợ nhìn sang phía của luật sư, nói:’’ Có gặp qua.’’

Kiều Phong khẽ nhếch môi, ý cười trong mắt dần tắt, thong thả hỏi:’’ Cậu Quý, cô Quách Tương tuy là một học sinh suất sắc, nhưng lại không sống trong thành phố mà nằm ở một tỉnh lẻ ngoại thành, được biết cô ấy chỉ đến Âu Hoa duy nhất một lần khi tham gia hội đọc sách, sao cậu có thể mới chỉ gặp qua mà lại có thể ghi nhớ đến tận bây giờ?’’

‘’ Tôi…vì cô ấy nổi bật nên ghi nhớ lâu.’’- Quý Dương nói, ánh mắt không ngừng nhìn về phía luật sư của mình mà cầu cứu.

‘’ Âu Hoa là một ngôi trường quốc tế, nhưng người nổi bật hơn Quách Tương rất nhiều, sao cậu lại có thể hai năm rồi mã vẫn ghi nhớ cô ấy? Có phải vì đã xảy ra một chuyện mà khiến cho cậu cả đời cũng không thể nào quên đúng không?’’-

Quý Dương mặt trắng bệch, cứng họng chỉ biết xua tay nói không phải,không biết gì hết.

Kiều Phong thả lỏng cơ mặt, nhìn về phía quan tòa:’’ Tôi đã hỏi xong.’’ Anh đi về chỗ của mình, xem thử luật sư mà Quý Dương mời tới định bào chữa thế nào cho hắn ta. Đó là một người đàn ông nổi tiếng trong giới luật pháp, cũng khá có tiếng tăm.

‘’ Bà Quách, tại sao bà lại muốn lật lại vụ án cách đây hơn một năm trước?’’

Mẹ của Quách Tương hít sâu một hơi, nén nỗi đau bình thản nói:’’ Tôi biết được con gái mình chết do không phải tai nạn giao thông, hơn nữa biết được nó bị đám người này cưỡng hiếp, một người làm mẹ như tôi không thể ngồi yên được.’’

Luật sư nghe vậy khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi:’’ Quách phu nhân, bà tố cáo thân chủ của tôi cưỡng hiếp con gái bà, đồng thời hại chết cô ấy. Trước đây các người chưa từng kiểm tra thi thể nạn nhân, sao lại có thể cho rằng vụ tai nạn năm đó là do có người cố ý sắp đặt. Và tại sao bà không tố cáo thân chủ tôi ngay từ đầu mà phải đợi đến bây giờ.’’

‘’ Tại vì lúc đó chúng tôi không hay biết con gái mình bị cưỡng bức.’’

Luật sư bên nguyên chỉ khẽ đẩy gọng kính, ánh mắt lộ ra tia xảo trá nhìn Quách phu nhân:’’ Vậy tại sao bây giờ bà lại phát hiện ra chuyện này để tố cáo thân chủ tôi?’’