Kiều Vũ nhìn sang Phi Dương, dáng vẻ thống khổ và ăn năn của cậu ta đã lọt vào trong tầm mắt của cô. Cô không biết vì sao Phi Dương lại nói ra chuyện này, nhưng nếu như để an ủi Kiều Vũ thì có lẽ không cần, bởi vì thắng hay thua đối với cô cũng chẳng có vấn đề gì cả. Ngược lại là Sở Phi Dương, từ lúc bắt đầu lên xe giống như trở thành một người khác, nét mặt khó đoán ngay cả ánh mắt cũng có phần lạnh lùng hơn.

Kiều Vũ hơi đắn đo, nhưng vẫn quyết định nắm lấy bàn tay của Phi Dương. Hành động này của cô đã khiến cho Sở Phi Dương đang trong tâm trạng đau khổ bị kéo về thực tại. Cậu ta quay sang nhìn Kiều Vũ, muốn an ủi cô mà không biết tại sao lại biến thành cô ấy an ủi mình. Năm đó cái chết của Bạch Tuyết Sương đến quá đột ngột, cũng để lại trong lòng Sở Phi Dương và Lôi Diện rất nhiều vết xước. Đến giờ nghĩ lại, mọi chuyện vẫn giống như mới chỉ ngày hôm qua.

Bình thường cậu ta hoạt ngôn trêu ghẹo các bạn gái, nhưng cũng vẫn thường xuyên đêm về trong lòng lo lắng không yên. Mà nhất là sau khi đã xác định tình cảm của mình với Kiều Vũ, dường như cậu ta cũng không còn giao du với nữ sinh thường xuyên, thậm chí còn vì Lục Kiều Vũ mà mất đi một lượng lớn fan hâm mộ. Khoảnh khắc khi Kiều Vũ đối xử vô tình với cậu ta, Phi Dương đã nhận ra bản thân không thể sống thiếu cô ấy, cũng nhận ra vị trí của Kiều Vũ trong lòng mình rất quan trọng, quan trọng đến mức không thể mất đi.

Kiều Vũ cầm tay của Phi Dương, cô nhất thời không biết nói gì cả. Trước nay một người chai sạn cảm xúc giống như cô không biết cách nói những lời hoa mĩ, càng không biến an ủi người khác phải nói thế nào. Bây giờ là tất cả những gì mà Kiều Vũ có thể làm cho cậu ta chỉ là một cái nắm tay này thôi.

Kiều Vũ sờ trên bàn tay của Phi Dương thấy có phần sần sùi, nhìn kĩ giống như một vết sẹo dài trong lòng bàn tay. Trong đầu Kiều Vũ hình như nhớ ra thứ gì đó, là năm đó ngã hàng rào bị chảy máu sao. Vết thương sâu không thể lành, vết sẹo đó đến giờ vẫn còn nổi lên giữa lòng bàn tay của Phi Dương, giống như đánh dấu kỉ niệm của những năm tháng tuổi thơ đó.

Sở Phi Dương nhìn hành động của Kiều Vũ thì khẽ nở nụ cười, ấm áp nói: "Cảm ơn cậu."

Kiều Vũ khoé mắt ửng đỏ, đột nhiên rướn người lên, ôm chầm lấy cậu ta, suốt quá trình không nói một câu nào cả. Cô chỉ đang muốn truyền cho Sở Phi Dương hơi ấm, vì trước đây tất cả những thứ mà cậu ta làm, đã thực sự khiến cô rung động. Một Sở Phi Dương còn nhỏ vì hái hoa tường vi mà chảy máu, một Sở Phi Dương ngày nào cũng cùng cô rong chơi trên bãi cỏ đến mức ngủ quên, còn có một Sở Phi Dương đã từng rất xấu xí luôn bảo vệ Kiều Vũ trước những sự bắt nạn của các bạn học khác.

Mười mấy năm nay bọn họ gặp nhau không nhiều, nhưng Kiều Vũ thực sự không nên quên đi cậu ấy. Càng không nên xem cậu ấy giống như người xa lạ mà đối xử tàn nhẫn.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ nhìn lại xung quanh mình cũng chỉ còn có một mình Sở Phi Dương là vẫn bên cạnh không rời đi, cô thực sự rất cảm động. Lăng Hỷ dần dần biến chất, Cố Hạo Nhiên cũng bỏ cô mà đi, ngay cả người cha cô thương nhất cũng sa vào vòng tay người phụ nữ khác, mẹ ruột thì luôn tìm cách điều khiển nắm cô trong lòng bàn tay. Cuộc sống này với Kiều Vũ được thì ít mà mất thì nhiều.

Phi Dương siết chặt Kiều Vũ trong lòng, cảm giác ấm áp như dòng suối nhẹ lan vào tận tâm can. Đây là lần đầu tiên Lục Kiều Vũ trong tâm thế chủ động giống như vậy. Đã rất rất lâu bọn họ không gần gũi giống thế này. Kiều Vũ có quá nhiều rào cản, tình cảm tuổi mới lớn này cô nhiều khi không dám nắm chắc. Cũng có phần xung quanh Sở Phi Dương có quá nhiều bạn gái, cô căn bản không thể chấp nhận được.

"Kiều Vũ, tôi thích cậu, thực sự thích cậu!."



Phi Dương thủ thỉ vào tai Kiều Vũ những lời nói từ tận đáy lòng, cô nghe rất nhiều lần, nhưng có lẽ đây là lần Kiều Vũ cảm thấy chân thật nhất. Cô chỉ biết gật đầu, nước mắt ướt đẫm vai của Phi Dương.

"Phi Dương, tôi rất mệt. Có thể nào cho tôi dựa chút được không?"

Kiều Vũ rất mệt, có quá nhiều thứ đè nặng lên vai cô. Cái gì tới rồi cũng sẽ tới, nhưng trước khi cuộc chiến đầy máu và nước mắt diễn ra cô phải biết trân trọng người trước mặt. Cô không thể tiếp tục một lần lại một lần từ chối tình cảm của Phi Dương, từ chối tình cảm của chính mình.

Màn đêm buông xuống, trời đầy sao, hai con ngừời tổn thương trong tận đáy lòng sưởi ấm cho ngừời khác. Cuộc đời có rất nhiều chuyện chúng ta không thể biết trước, cũng không thể nắm chắc. Kiều Vũ rất sợ, kẻ thù của cô lại xuất hiện, thay vì trốn tránh cô quyết định sẽ đương đầu với nó, nhất định không hối hận.

...

Phòng giam số 307.

Lăng Thiếu Mai ngồi trước mặt con gái mình, dường như không nhận ra đứa con gái đáng yêu hồn nhiên của mình nữa. Bà vừa khóc lóc vừa hỏi một câu duy nhất:"Tại sao con phải làm như vậy?"

Lăng Hỷ cười nhạt, da dẻ trắng hồng giờ đây xanh xao hết cả. Gương mặt trắng trẻo đầy đặn gầy sộp đi trông thấy, hai hốc mắt Lăng Hỷ thâm quầng cùng với đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc. Nhìn Lăng Hỷ bây giờ ai dám nói đây là cô gái họat bát tràn đầy sức sống khi xưa. Ngục tù quá khổ sở, mà cô lại phải sống ở đây cho đến hết đời.

Lăng Hỷ nhiều lúc rất muốn nghĩ đến cái chết, nhưng cô cũng là một ngừoi rất sợ chết. Cô nhìn mẹ, chỉ nhẹ nhàng nói một câu:" Cũng may người vào trong này không phải là mẹ."

"Mẹ đừng làm tổn thương đến cậu ấy, nhất định không được tổn thương cậu ấy."



Lăng Thiếu Mai càng nhìn con gái, nỗi hận trong lòng đối với Lục thị ngày một tăng lên. Sự khổ sở uất ức trong lòng bà không có chỗ phát tiết, chỉ có thể đẩy lên ngừoi nhà Lục gia. Nhiếp Quân đứng bên ngoài nhìn vào cảnh tượng này vẻ mặt thoáng qua tia lạnh lẽo cùng đồng cảm. Lăng Hỷ rất đáng thương nhưng những nạn nhân đó cũng không đáng phải chết.

Anh xoay người rời đi, nhấc máy lên gọi cho tổ chuyên án tập trung tại phòng bắt đầu cuộc họp.

Các thành viên của tổ chuyên án không biết là đội trưởng bọn họ lại phát hiện ra điều gì rồi. Nhưng xem chừng tập trung tất cả mọi người thế này chắc hẳn là đưa ra một bằng chứng hoặc một sự thật nào đó. Suốt mấy tháng qua bọn họ vì vụ án lần này mà mất ăn mất ngủ, nếu có thể thì tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau càng sớm càng tốt.

Lưu Tiêu chuẩn bị toàn bộ chứng cứ và vạch ra một chuỗi các sự kiện từ vụ án đầu tiên cho tới khi kết thúc.

Nhiếp Quân chống hai tay xuống bàn, nghiêm túc nói:" Đầu tiên phải kể đến vụ án của Quách Tương cách đây hai năm. Bị tai nạn xe do dây phanh xe đứt, và thủ phạm cũng chính là ba trong bốn nạn nhân đã chết cách đây không lâu của Âu Hoa."- Nhiếp Quân vừa nói, mắt ra hiệu cho Lưu Tiêu phát cho mọi người tài liệu và chứng cứ về Quách Tương.

"Tiếp theo, đầu tiên chính là vụ án của Ngô Diệu Chân. Kẻ này ăn chơi sa đoạ, trêu chọc con gái nhà lành thành thói, cũng vì có quá nhiều tiền nên không xem luật pháp ra gì, đã từng có tiền sử đánh nhau và chơi ma tuý trong trường học."

Một viên cảnh sát khác theo dõi CCTV tiếp lời Nhiếp Quân:" Theo điều tra cho thấy trước khi Ngô Diệu Chân chết đã đến ba chỗ, nhà, trường và cả một khách sạn năm sao. Theo lời của nhân viên tiếp tân và camera giám sát thì ngoại trừ cậu ta không có một ai vào phòng khách sạn đó. Ngô Diệu Chân chỉ vào trong đó hơn một tiếng, rồi trả phòng luôn."

Viên cảnh sát đó lại tiếp tục:" Đầu của Ngô Cảnh Diệu được treo trong khoảng ba mươi phút trước khi mọi người phát hiện ra thi thể của cậu ta. Mà người này lại chính là Trương Du Nghiên, một trong bốn người ở trong nhóm. Có thể thấy Trương Du Nghiên là người nghèo nhất ở đây, làm tay sai cho bọn Ngô Cảnh Diệu để không bị bọn chúng bắt nạt. Nhiều nghi vấn cho rằng Trương Du Nghiên chính là hung thủ trong vụ án của Ngô Cảnh Diệu, nhưng làm cách nào để hắn có thể treo xác người chết lên mà không một ai hay biết. Ắt hẳn trong vụ này không chỉ có một người tham gia."

Lưu Tiểu mang đến trên bàn một tập tài liệu khác, khẽ xoay bút đặt nghi vấn:" Trên người của Trương Du Nghiên có DNA của Lăng Hỷ, ắt hẳn bọn họ đã gặp nhau trước khi chết", Lưu Tiêu lại mang tới một xấp ảnh ở hiện trường,"Đây là toàn bộ ảnh chụp hiện trường vụ án, bộ đồ thể thao của cậu ta còn chưa kịp cắt mác, đó là một đoạn đường vắng nên CCTV không thể quay rõ ràng quá trình xảy ra tai nạn. Hơn hết, Trương Du Nghiên bị xe cán tới mấy lần liên tiếp, chứng tỏ hung thủ là một người không biết lái xe, trong quá trình Trương Du Nghiên bỏ trốn muốn lao tới tấp, tới mức chắc chắn rằng cậu ta mất mạng mới thôi."

Bọn họ đã triệu tập Lăng Hỷ tới điều tra, nhưng cô ấy đúng thực là đã nói thật. Hai người họ gặp nhau trong một quán cà phê nhỏ, nhưng Lăng Hỷ đã rời đi trước lúc đó, nên bọn họ không thể nào vu khống cho cô. Một vụ án mà không có chứng cứ, còn có rất nhiều khúc mắc không thể giải quyết được, dường như tổ trọng án đang rơi vào cơn lốc không cách nào thoát ra.

Trong khi cả phòng họp đang tràn ngập sự căng thẳng đến nghẹt thở, thì một viên cảnh sát ở đâu xông vào, anh ta vừa thở hổn hển vừa nói:" Báo cáo sếp, Lăng Hỷ...Lăng Hỷ muốn tự thú."