Trâu quản lý lập túc nói với mấy nhân viên bảo vệ: "Chương thiếu đang gây rối trong nhà hàng chúng ta. Nể mặt cậu ta là khách quen, chúng ta sẽ không gọi cảnh sát. Các người mời cậu ta ra ngoài đi."

Thiếu gia Chương tức giận: "Quản lý Trâu, ông điên à? Không biết anh họ của tôi là ai sao?"

Quản lý Trâu mặt vô cảm nói: "Chương thiếu, xin cậu đừng làm mất mặt anh họ của cậu."

Nói xong, ông ta liếc nhìn nhân viên bảo vệ, người này lập tức bước tới đưa hắn ra ngoài, hắn lớn tiếng giãy giụa không chịu đi, nhưng bảo vệ không bị lay động.

Quản lý Trâu liền sai người dọn đồ ăn trên bàn đi, rồi lại bưng đồ ăn mới ra, Khúc Gia Kỳ nói: "Này, nam quỷ..."

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn qua, cô ấy thức thời đổi giọng: "Chu cái gì..., tôi rất khâm phục tính cách của anh, có thù thì báo ngay tại chỗ, đánh hắn đến không chịu nổi. Ha ha. Đây đây, tôi mời anh một ly."

Chu Nguyên Hạo cũng nể mặt, cùng cô ấy uống một ly.

Anh bình thường không thể ăn thức ăn của người sống nên chỉ đưa lên mũi ngửi ngửi rồi lại đặt xuống.

Tôi nói: "Thật ra thì không cần phải làm gì cả. Dù sao thì hắn cũng không sống được lâu đâu".

Khúc Gia Kỳ gật đầu: "Em cũng ngửi thấy, trên người hắn có mùi tử khí nồng nặc."

Tôi nói: "Tử khí quá mạnh, chị nghi ngờ sẽ có chuyện lớn xảy ra, nếu có thể thì chúng ta hãy tránh đi, đừng xen vào."

Chu Nguyên Hạo sắc mặt âm trầm, lâm vào trầm tư.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.


Ăn tối xong, Chu Nguyên Hạo nói muốn cùng tôi đi mua sắm. Khúc Gia Kỳ hào hứng muốn đi theo, bị Ôn Noãn lôi đi, đùa chứ, nếu có bóng đèn lớn như vậy bên cạnh, Chu Nguyên Hạo sẽ nổi điên mất.

Chu Nguyên Hạo cùng tôi đi xem phim kinh dị, phim kinh dị trong nước không hề ghê rợn, xem như phim hài, nếu Chu Nguyên Hạo không phải ma chắc chắn là sẽ ngủ gục ngay tại chỗ.

Đang xem, cả hai chúng tôi đột nhiên đều sững người.

Trong cảnh phim, một người đàn ông đóng vai một con ma, đang hù dọa nữ chính có thân hình gợi cảm, ăn mặc hở hang chạy vòng vòng khắp nơi, ngay khi chạy đến hành lang tối tăm, thì trên bức tường hành lang thình lình xuất hiện một khuôn mặt quỷ. Ống kính lia qua rất nhanh, hình ảnh lại rất tối, bình thường không dễ để ý, nhưng chúng tôi đều nhìn thấy, đây nhất định là quỷ thật, còn cấp bậc là gì thì tôi không biết.

Bỏ ra hàng chục tệ để xem một bộ phim kinh dị chân thực, cũng coi như đáng đồng tiền.

Ra khỏi rạp phim, chúng tôi cùng nhau đến một quán ăn ven đường để ăn khuya, Chu Nguyên Hạo dường như chưa từng đến những nơi như thế này nên cảm thấy mới lạ, ăn hết mười lăm xâu thịt nướng.

Thứ ma quỷ ngửi người sống không thể ăn được nữa nên chúng tôi chỉ có thể gói mang đi. Khi chúng tôi rời đi, một thực khách bàn bên cạnh thì thầm với vợ: "Ngay cả đàn ông bây giờ cũng ăn kiêng. Nhìn anh chàng đẹp trai đó xem, anh ta chỉ ngửi mấy cây thịt xiên chứ không ăn, mà em lại còn ăn nhiều như vậy."

Tôi tự nghĩ, nếu anh ta biết Chu Nguyên Hạo là ma thì chắc sẽ sợ chết khiếp.

Chúng tôi về đến nhà, ôm nhau ngủ một giấc.

*********

Mà ở nhà họ Chương kia, ánh đèn sáng rực, Chương Thiên Tứ đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da Ý được thiết kế riêng, trên mũi có băng gạc trắng, còn mẹ hắn ăn mặc sang trọng ở một bên đang lau nước mắt.

"Lão Chương, ông nói có còn luật pháp hay không?" Mẹ Chương vừa khóc vừa nói: "Con trai tôi là đứa ngoan ngoãn, chẳng qua là vừa mới đi ra ngoài ăn cơm đã bị đánh thành như vậy, ông phải trả thù giúp nó".

Ba Chương tuổi đã ngoài năm mươi, nhưng lại biết cách chăm sóc bản thân nên nhìn rất trẻ, nôn nóng đi tới đi lui quanh phòng: "Con hư tại mẹ, đều là tại bà! Anh họ nó cấm túc không cho nó đi ra ngoài, bà lại thả nó ra, bà đây không phải là tự chuốc phiền phức sao?"


Mẹ Chương vội vàng nói: "Chương Lê là anh họ chứ không phải anh ruột. Dù có là anh ruột thì vợ chồng chúng ta vẫn còn sống. Khi nào đến lượt nó quản con trai chúng ta?"

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Ba Chương chỉ vào mũi Chương Thiên Tứ nói: "Thằng nhóc này là một tên khốn nạn, văn không giỏi võ chẳng biết, cả ngày chỉ biết ăn chơi cờ bạc. Chẳng phải là tại bà sao? Ông nội nó nhờ anh họ trông coi nó, là vì muốn tốt cho nó."

Mẹ Chương lại bắt đầu lau nước mắt: "Ba chồng cũng có phần thiên vị, đều là cháu nội của ông. Tại sao ông chỉ coi trọng Chương Lê? Con trai tôi có gì không tốt chứ? Nếu ba dốc lòng bồi dưỡng thì chắc chắn nó còn giỏi hơn Chương Lê."

Ba Chương bị bà ta nói đến không còn gì để nói, mẹ Chương lại nói tiếp: "Tôi mặc kệ, ông nhất định phải trút giận dùm con trai. Kẻ đánh nó là ai? Nhất định phải bắt nó vào tù."

Ba Chương sắc mặt lạnh lẽo: "Bà già ngu ngốc này, bà không nghe lời bọn chúng nói sao? Quản lý Trâu của Milton rất kính trọng người đó. Milton là nơi nào? Chỗ dựa đằng sau bọn họ lớn đến mức chúng ta không thể tưởng tượng được, người có thể được ông ta đối xử kính cẩn, chắc chắn là nhân vật lớn. Bà còn muốn đi tìm người ta báo thù? Người ta không tìm đến làm phiền bà đã đủ nể mặt rồi."

Mẹ Chương nghe vậy lập tức dừng lại một chút, sau đó nồi cơn tam bành, tiếp tục gào khóc.

Ba Chương trừng mắt nhìn Chương Thiên Tứ: "Về phòng đi, trong thời gian này không được phép ra ngoài."

Chương Thiên Tứ ở trước mặt ba mình không dám hó hé, chỉ biết ấm ức trở về phòng.

Hắn ngồi trên giường, tâm trạng rất chán nản, lẽ ra đêm nay hắn có thể ôm Vũ Tiểu Ngọc trong lòng mà ngủ, nhưng bây giờ lại chỉ có thể ngủ một mình.

Đối với hắn, Vũ Tiểu Ngọc so với các cô gái bình thường bên ngoài không có gì khác biệt, là loại phụ nữ có thể gọi đến để l@m tình bất cứ lúc nào. Mà nghe nói loại phụ nữ này trên giường rất ph óng đãng, có thể chấp nhận chơi được rất nhiều trò thú vị, hắn thậm chí còn đặt sẵn khách sạn, bên trong có trang bị đầy đủ xiềng xích, dây thừng, roi, ngọn nến...., cái gì cũng có.


Đêm nay đáng lẽ phải là một đêm tuyệt vời. Nhưng hết thảy mọi chuyện đều bị đôi cẩu nam nữ đó phá hỏng.

Chương Thiên Tứ nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy oán độc, chờ hắn tìm được cơ hội, nhất định phải đem bọn họ chơi chết.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Hắn xoay người nằm trên giường, cũng không phát hiện khi hắn nhấc chân lên, một đôi mắt đỏ rực xuất hiện dưới gầm giường tối tăm.

Hắn trở mình, tưởng tượng đến thân hình uyển chuyển của Vũ Tiểu Ngọc, dường như ngay cả cái mũi cũng không còn đau nhức nữa.

Đèn bên trong phòng được tắt đi, tối như mực, một làn khói đen từ dưới gầm giường bay ra, chậm rãi bay lên không trung, hóa thành hình người, mở ra một đôi màu đỏ to như chuông đồng, nhìn chằm chằm Chương Thiên Tứ.

Chương Thiên Tứ vẫn không hề nhận ra khác thường, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Bóng đen nhìn chằm chằm hắn một hồi, hắn tựa hồ cảm thấy trong phòng có chút lạnh lẽo, vươn tay kéo chăn, trong thoáng chốc mở hờ mắt, đối diện với đôi mắt màu đỏ kia. Hắn lập tức mở to đôi mắt, chưa kịp hét lên một tiếng trong cổ họng, bóng đen đột nhiên lao vút tới, máu bắn tung tóe, để lại một vết máu kinh hồn trên tường.

**********

Trời còn chưa sáng tôi đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là số lạ, khi nhấc máy lên nghe thì mới biết là Đông Phương Lôi.

"Cô Khương, tôi có một việc ở đây cần cô giúp đỡ." Anh ta nói.

Tôi không có ấn tượng tốt với tổ thứ 4 của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X nên từ chối: "Xin lỗi, dạo này tôi nhiều việc quá."

"Việc này cũng có liên quan đến cô." Anh ta nói: "Cô có biết Chương Thiên Tứ không?"

Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng, anh ta lại bổ sung: "Là người mà bọn cô vừa mới đánh hôm qua."


"A, Chương thiếu." Tôi nói, "Hắn làm sao rồi?"

"Hắn chết rồi," Đông Phương Lôi nói, "Bị ăn sạch."

Tôi sững sốt một hồi, nghĩ đến tử khí nồng nặc trên người hắn, cảm thấy ớn lạnh sống lưng, đang định từ chối thì Chu Nguyên Hạo đột nhiên nắm lấy tay tôi nói: "Đồng ý với anh ta đi."

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi lòng tràn đầy nghi hoạc nhưng cũng đồng ý, Đông Phương Lôi nói anh ta lập tức lái xe tới đón tôi.

Đặt điện thoại xuống, tôi khó hiểu nhìn anh: "Tại sao?"

"Thứ gi ết chết Chương Thiên Tứ từ trong một ngôi mộ chui ra." Chu Nguyên Hạo sắc mặt âm trầm, "Nếu không ngăn cản kịp thời, hắn sẽ trở thành tai họa."

Tôi hơi ngạc nhiên khi Chu Nguyên Hạo thân là ma quỷ lại có ý thức công lý mạnh mẽ như vậy?

Chu Nguyên Hạo không nói tỉ mỉ, nhưng nhìn vẻ mặt anh có gì đó không ổn, anh bảo Ôn Noãn và Khúc Gia Kỳ ở nhà, sau đó nhập vào tấm bài mộc, tôi mang theo ra ngoài.

Trên đường đến nhà họ Chương, Đông Phương Lôi sắc mặt nghiêm trọng kể lại chuyện xảy ra tối qua.

Chương Thiên Tứ đêm qua về nhà bị ba mắng, sau đó hắn về phòng ngủ, mẹ hắn lo hắn đá chăn nên nửa đêm đến phòng hắn kiểm tra. Kết quả khi mở cửa, bà ta phát hiện trong phòng toàn là máu, trên giường chỉ còn lại đầu của Chương Thiên Tứ, thân thể không biết đi nơi nào.

Mẹ hắn ngất xỉu tại chỗ, ba hắn liền gọi cho Chương Lê, sau khi Chương Lê đến nơi, anh ta phát hiện trong phòng Chương Thiên Tứ có lắp một cái camera, là hắn dùng để ghi lại các hoạt động trên giường của mình với phụ nữ.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.