Edit: Frenalis

Lý Diễm không hề sợ hãi, nhếch môi khinh thường: "Tôi sợ đến lúc đó chồng của cô sẽ không còn là chồng cô nữa.

"Cô..." Vạn Hiểu chỉ vào cô, cười lạnh: "Được, được, Lý Diễm, hiện tại cô đang gặp khó khăn, nếu cô dám đối đầu với tôi, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô, còn người đứng sau cô nữa, đừng tưởng tôi không biết, nhưng tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!

Thấy Vạn Hiểu tức giận đi nhanh ra khỏi cửa, tôi nhếch mép, cúi đầu trả tiền.

Trở lại khách sạn, Chu Nguyên Hạo hình như đang bàn chuyện với Trịnh thúc, tôi nghe được một chút, hình như là chuyện của Chu gia, em họ của Chu Nguyên Hạo lại gây chuyện, tôi rất hiểu chuyện, không tiếng động đi ra phòng khách, không muốn nghe rắc rối này.

Một lúc sau Trịnh thúc rời đi, Chu Nguyên Hạo cũng đi ra ngồi cạnh tôi, đưa tay ôm tôi vào lòng: "Sao rồi? Mọi việc ổn chứ?"

"Mọi chuyện đều ổn." Tôi gật đầu.

"Em không muốn hỏi gì về chuyện nhà tôi sao?" Anh mỉm cười nói.

"Anh và Trịnh thúc đều nói tôi không nên biết gì cả, để tránh gặp nguy hiểm, không phải sao?"

Anh bị câu hỏi đó làm cho không nói nên lời, sau đó ôm tôi hôn lên đỉnh đầu: "Sau thời hạn bảy bảy lần, tôi sẽ nói cho em nghe mọi chuyện. Bây giờ quả thực chưa phải lúc."

Tôi nhẹ gật đầu, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì tôi không có hứng thú với chuyện của Chu gia.


"Câu lạc bộ sức khỏe tôi đến hôm nay có dịch vụ đặc biệt, kỹ thuật viên cũng rất đẹp trai." Tôi mỉm cười với anh, "Anh không sợ tôi thích dịch vụ này à?"

Anh cười nói: "Tôi sợ gì? Dịch vụ của họ có tốt bằng tôi không?"

Sự thật chứng minh, anh phục vụ quả thật rất tốt, chỉ dùng tay đã khiến tôi thoải mái hai ba lần, cuối cùng vẫn là chính anh không kềm được, ngay tại trên sofa làm tôi hai ba hồi, bất tri bất giác làm suốt một đêm.

 
Sáng sớm hôm sau, lúc tôi còn đang cuộn tròn trong vòng tay Chu Nguyên Hạo ngủ thì đột nhiên điện thoại reo, tôi không kiên nhẫn nói: "Alo? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Có để cho người ta ngủ không hả?"

"Có phải cô Khương không?" Giọng nói nghe quen quen.

Vạn Hiểu?

"Cô là ai?" Tôi giả vờ hồ đồ.

"Tôi là người ở câu lạc bộ sức khỏe tối qua đã nói chuyện với cô." Cô ta nói, "Chúng ta đã gặp nhau ở phòng tắm hơi, cô có nhớ không?"

Tôi chợt nhận ra: "Ồ, là cô, nhưng sao cô lại có số điện thoại của tôi?"


"Xin lỗi cô Khương, tôi có số điện thoại của cô từ câu lạc bộ."

Tôi giả vờ tức giận: "Cô điều tra tôi à?"

Cô ta nhanh chóng nói: "Cô Khương, cô đừng tức giận. Tôi cũng thực sự không có cách nào mới gọi điện thoại cho cô."

Tôi ngáp: "Có chuyện gì vậy? Các triệu chứng trên người cô trở nên trầm trọng hơn sao?"

Giọng cô ta có chút run run: "Thành thật xin lỗi vì đã quấy rầy cô, nếu như không có chuyện tôi cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô sớm như vậy. Là con gái tôi, con gái tôi đã xảy ra chuyện rồi."

 
Hai tiếng sau, tôi bước vào biệt thự Hồng gia, Vạn Hiểu đang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt hốc hác, tuyệt vọng gãi đầu, đằng sau là hai vệ sĩ vạm vỡ mặc vest đen, đeo kính râm, nhìn ra rất chuyên nghiệp.

"Cô Khương, cuối cùng cô cũng đến rồi." Cô ta vội vàng tiến tới nắm tay tôi: "Xin cô, nhất định phải giúp tôi. Con gái tôi mất tích, tôi chỉ có một đứa con gái này. Nếu nó có chuyện gì thì tôi cũng không sống nổi nữa."

Tôi kỳ quái nói: "Cô Vạn, nếu con gái cô bị bắt cóc thì cô nên gọi cho cảnh sát chứ không phải tôi."

"Nếu là một vụ bắt cóc bình thường, công ty vệ sĩ của tôi có thể xử lý mà không cần gọi cảnh sát." Vạn Hiểu nói, "Nhưng Điền Điền con tôi mất tích quá kỳ lạ, nói ra cũng sẽ không có ai tin mà còn nghĩ là tôi điên nữa."


Tôi có chút nhíu nhíu mày, quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi, Giang San San này nếu đã biết nguyền rủa thuật, khẳng định sẽ còn có bản lĩnh khác. Trong trí nhớ của tôi, cô ta là một cô gái kiêu ngạo, có chút ngang ngược, nhưng biểu hiện rất bình thường, không nghe nói cô ta biết gì về Bàng Môn Tả Đạo.

 
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi lại nhớ ra một chuyện.

Lúc đó tôi đang học vẽ ở một trường ngoại khóa, bố tôi rất kỳ vọng vào tôi và đã tốn rất nhiều tiền để cho tôi đi học. Người nghèo học mỹ thuật không có nhiều, ở lớp, tôi là người nghèo nhất, còn lại thì là phú nhị đại, phú tam đại. Trong lớp lúc đó có một bạn nữ tên là Đồng Na, có xuất thân giống Giang San San, nhưng lại hay đối nghịch với Giang San San. Hai người như nước với lửa, vừa thấy mặt là chỉ muốn bóp ch/ết đối phương.

Giang San San từng có bạn trai, họ hẹn hò được nửa năm thì bị cô ta bỏ rơi, nam sinh đó thay đổi mục tiêu theo đuổi Đồng Na, Đồng Na đồng ý quen với hắn nhưng đổi lại phải ở trước đám đông mà mắng Giang San San một trận.

Nam sinh đồng ý, ngày hôm sau đến lớp châm chọc khiêu khích Giang San San, còn ném chiếc qu,ần lót nhỏ của Giang San San vào mặt cô ta, nói rằng thực ra chính hắn mới là người đã đá cô ta. Giang San San vì giữ thể diện nên đã nói ngược lại.

 
Cuối cùng, Đồng Na đắc ý nắm lấy tay nam sinh, ném cho Giang San San một ánh mắt đắc thắng rồi nghênh ngang rời đi. Lúc đó vẻ mặt của Giang San San giống như là ăn thịt người vậy.

Đêm hôm đó, Đồng Na và nam sinh đó bỗng dưng qua đời, là xảy ra một vụ tai nạn ô tô, Đồng Na không có bằng lái nhưng lái xe của gia đình ra ngoài chơi rồi không cẩn thận lao xuống cầu vượt, hai người tử vong tại chỗ.

Lúc đó tôi không nghĩ sâu về chuyện này, nhưng bây giờ nghĩ lại, quả thật có rất nhiều điều kỳ quặc.

Tôi ngồi đối diện với Vạn Hiểu, Vạn Hiểu kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra: Con gái của Vạn Hiểu là Hồng Điền Điền mới tám tuổi, cô ta luôn che chở cho đứa con bảo bối của mình, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ bay.

Hồng Bồi Ân có rất nhiều tình nhân, tuy là con gái nhưng Hồng Điền Điền là người thừa kế hợp pháp của hắn, tất cả những tình nhân kia đều lom lom nhìn chằm chằm, Vạn Hiểu bảo vệ con bé rất tốt, thậm chí còn thuê cả công ty vệ sĩ để bảo vệ con bé.

Hôm qua Vạn Hiểu ở câu lạc bộ sức khỏe về, chơi với Điền Điền một lúc rồi đưa cô bé về phòng ngủ. Cô ta vừa mới ổn định cho con gái xong, hôn chucyngủ ngon, chuẩn bị về phòng thì chợt nghe dưới gầm giường có tiếng động, hình như có thứ gì đang bò dưới đó. Cô ta vén tấm ga trải giường lên nhìn, dưới gầm giường có một con gấu Teddy. Con gấu bông Teddy đó là được Hồng Bồi Ân tặng cho con gái cách đó vài ngày, Hồng Điền Điền rất thích luôn cầm trên tay cả ngày.


Một con thú nhồi bông sao có thể biết bò được, đúng không?

Vạn Hiểu không để ý, lấy gấu Teddy ra, đặt cạnh giường con gái rồi đi ra ngoài.

Nửa đêm, trong biệt thự đột nhiên có chuông báo động vang lên, cô ta tỉnh dậy chạy đến phòng con gái. Khi mở cửa, thấy Hồng Điền Điền đã biến mất, bảo mẫu của con bé thì bị ngã xuống đất, đầu đầy máu.

 
Cô ta đánh thức bảo mẫu dậy, bảo mẫu rất sợ hãi, có chút nói không rõ ràng, bà ta nói Hồng Điền Điền bị gấu Teddy bắt cóc, vết thương trên trán cũng là do gấu Teddy dùng bình hoa đánh bà ta.

Vạn Hiểu đương nhiên không tin, nhưng trong phòng con gái có lắp camera, cô ta liền mở camera giám sát lên, nhìn thấy mà sợ chết khiếp. Vạn Hiểu bật cái tivi màn hình khổng lồ 100 inches để phát video. Trong video có một bé gái đang ngủ ngon lành, còn bảo mẫu thì đang ngủ trên cái giường nhỏ bên cạnh, còn gấu Teddy thì nằm kế bên bé gái.

Mọi chuyện vẫn bình thường thì bỗng nhiên chú gấu Teddy cử động. Mắt Gấu Teddy hơi sáng lên, chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm vào Hồng Điền Điền. Xem đến đây, Vạn Hiểu toàn thân run rẩy, gấu Teddy bỗng nhảy dựng xuống đất, biến thành một con gấu Teddy cao lớn, cỡ 1m56, cao hơn Hồng Điền Điền một chút. Nó một phát bắt được Hồng Điền Điền, cõng trên lưng rồi nhảy xuống giường đi về phía cửa sổ.

Lúc này, bảo mẫu nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy, khi nhìn thấy gấu Teddy, bà ta sợ đến mức há to miệng, thậm chí quên cả hét lên. Gấu Teddy tốc độ rất nhanh, chộp lấy bình hoa trên bàn, đánh mạnh vào đầu bảo mẫu khiến bảo mẫu bất tỉnh, sau đó đập vỡ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Động tác của Teddy này rất gọn gàng, căn bản không giống một món đồ chơi nào cả, thậm chí không giống robot mà giống người thật.

"Gấu Teddy biến mất sau khi đưa con gái tôi ra khỏi biệt thự. Vệ sĩ của tôi đều là người nước ngoài được đào tạo chuyên nghiệp. Họ đã tìm kiếm gần như toàn bộ khu biệt thự nhưng vẫn không tìm thấy con bé." Vạn Hiểu nắm lấy tay tôi, nói: "Cô Khương, tôi cũng rơi vào đường cùng rồi, chỉ có cô mới có thể giúp tôi."

Tôi cau mày nói: "Cô Vạn, chuyện này cô đã nói với Hồng tiên sinh chưa? Với địa vị của các người, có quen biết ai trong nghề này không?"